Nam Điệp Quốc,
ánh trăng giống như lụa trắng mềm nhẹ bao phủ ở trên khung cửa gỗ.
Cổ Tiếu Tiếu
đã trở lại quốc gia cổ đại xa lạ nhưng cũng rất quen thuộc. Nàng cảm thấy khóe
mắt vẫn còn mang theo chút nước, khi vừa định mở hai mắt lại phát hiện có vải
đang buộc quanh, nhưng nàng đã có thể nhìn thấy ánh sáng mỏng manh xuyên qua đập
vào mắt. Nàng mừng rỡ như điên nhếch miệng cười, động động ngón tay, thì thấy một
bàn tay to ấm áp ở trên mu bàn tay của nàng, trong thô ráp mang theo vài phần
tinh tế.
Nàng dùng
cánh tay khác khó khăn kéo mảnh vải xuống, lại là có chút khẩn cấp muốn nhìn thấy
nam nhân nàng yêu…
Sau khi vải
trắng bị kéo xuống, nàng thế nhưng lại nhắm chặt hai mắt, tựa hồ mang theo chút
e ngại… Cổ Tiếu Tiếu không khỏi hít vào một hơi thật sâu, bình ổn cảm xúc… Nàng
lấy hết dũng khí hơi hé mắt, ánh sáng vàng nhạt giống như của đèn ngủ, nhưng
nàng vẫn như trước cảm thấy chói mắt, theo bản năng lại nhắm chặt lại nghỉ ngơi
giây lát rồi sau đó mới thực sự “mắt nhắm mắt mở” dò xét thực tế xung quanh…
Nàng nghiêng đầu, theo khe hở nhìn ở bên giường, tầm mắt mông mông lung lung dừng
ở trên mái tóc đen nháy của Tĩnh Huyền Phong——
Cổ Tiếu Tiếu
nuốt nuốt nước miếng nhỏm dậy, tầm mắt lại theo bản năng đảo quanh bốn phía Tĩnh
Huyền Phong, còn loạn bình luận bài trí ở trong phòng, màu sắc hình dáng điêu
khắc hình con bướm, bức hoạ đang treo, cung điện huy hoàng cùng tinh tế, trang
trí cách điệu không hề tầm thường.
Đợi nhìn đến
không còn gì để nhìn nữa, Cổ Tiếu Tiếu rốt cục mới đem tầm mắt dừng ở trên bàn
tay to kiên cố kia, còn có mấy vết sẹo cũ nông sâu khác nhau… Cổ Tiếu Tiếu vươn
một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve… Mỗi một đạo vết thương đều đại biểu cho anh
dũng phi phàm của hắn, mặc dù chủ nhân của thân thể này nàng đã quá quen thuộc
nhưng lại có chút cảm thấy xa lạ thẹn thùng, không thể nói rõ cái loại cảm xúc
này, vừa kích động lại khẩn trương, giống như mới lần đầu quen biết.
… Tĩnh Huyền
Phong cảm thấy trên giường đã có động tĩnh, hắn dùng ngón tay đè lại mí mắt, vừa
ngẩng đầu lên đã thấy Cổ Tiếu Tiếu nhất thời khẩn trương dùng chăn trùm kín đầu,
còn theo bản năng rụt lui vào góc tường…
Tĩnh Huyền
Phong không biết nàng đã đem vải bao quanh mắt dỡ xuống, thấy nàng cử chỉ quái
dị, vừa giật mình, lại túm túm lấy đùi nàng, “Sao vậy?”
Cổ Tiếu Tiếu
tựa như chạm phải điện rút chân về, “Ta ta ta, hoảng hốt…”
“… Biết được
ta là ai không?”
Cổ Tiếu Tiếu
nằm ở trong đệm chăn gật gật đầu, “Tĩnh Huyền Phong, Trấn Nam Vương, tam hoàng
tử.”
Tĩnh Huyền
Phong như trút được gánh nặng thở ra, “Hoàn hảo không ngốc.”
“…” Không
thể nói ra lời nào tốt được sao?
Tĩnh Huyền
Phong nhìn chăm chú trạng thái “rùa rụt đầu” của nàng trong chốc lát, nghi hoặc
nói, “Vì sao lại chui vào trong đó?” Hắn vừa nói vừa vươn tay ra vỗ.
“Ta lạnh!”
Cổ Tiếu Tiếu nhất thời vội vội vàng vàng đem chính mình trói càng chặt.
Tĩnh Huyền
Phong càng ngày càng cảm thấy không thích hợp, hắn đứng lên một phen dùng lực
kéo chăn ra, Cổ Tiếu Tiếu kinh kêu một tiếng che hai mắt, thanh âm cả giận nói,
“Ngươi làm gì a… Người ta cũng đã nói lạnh, ô ô…”
“Oi bức như
vậy còn nói lạnh? …” Tĩnh Huyền Phong nửa quỳ ở bên giường tới gần nàng, lúc
này mới phát hiện vải trắng trên mắt đã bị kéo xuống, hắn vươn một cây ngón tay
chọc chọc vào mu bàn tay của nàng, “Mau bỏ tay ra a.”
Cổ Tiếu Tiếu
nhịn không được quay người lại vào tường không đối mặt với hắn nữa, “Tĩnh Huyền
Phong ngươi thành thật nói đi, ngươi đến tột cùng có phải soái ca hay không?
Nói ra ta còn chuẩn bị tốt tâm lý…”
Tĩnh Huyền Phong
không khỏi giật mình, lời này thuyết minh tiểu manh nhi đã hồi phục thị lực, hắn
vui sướng cười, cằm dán ở trên vai Cổ Tiếu Tiếu, trịnh trọng tuyên bố “Một chút
cũng không soái, ngươi còn muốn nhìn hay không?”
Cổ Tiếu Tiếu
vừa nghe không soái, mới an tâm buông tay, nhìn không thấy thì thôi, có thể thoải
mái tưởng tượng, nhưng nếu quá soái sẽ rất tự ti. Mà suy nghĩ này không biết từ
khi nào thì nảy ra, dù sao cũng rất sợ lão công quá hoàn mỹ… Nàng không yên bất
an hơi hơi ngoái đầu lại nhìn… Tĩnh Huyền Phong bỗng nhiên làm động tác nhanh
như hổ đói vồ mồi, hé ra mặt lớn đột ngột xông vào tầm mắt của Cổ Tiếu Tiếu,
nàng nhất thời oa oa kêu to nhắm chặt hai mắt, liền loạn tay loạn chân đạp đá,
“Ngươi đi ra ngoài ngươi đi ra ngoài, ta muốn bình tĩnh một chút, ô ô…”
Tĩnh Huyền
Phong khi dễ người thành công, không khỏi thất thanh cười to, nghiêng người nằm
ở bên gối, “Bổn vương sẽ không đi ra ngoài.”
“…” Đây là
người nào đây a, Cổ Tiếu Tiếu vươn chân đạp vào đùi hắn một chút, “Ngươi cảm thấy
ta đẹp mắt không?”
“Chấp nhận
, có thể xem.” Tĩnh Huyền Phong thật không rõ nàng đang sợ chuyện gì, nhìn tư
thế giống như thể “Không còn mặt mũi gặp người”.
“…” Cổ Tiếu
Tiếu khóe miệng nghẽ giật, lại đạp hắn một chút, “Phiền toái ngài đem gương đồng
đưa cho ta.”
Tĩnh Huyền
Phong thở dài, lấy ra gương đồng đưa cho nàng, chỉ thấy nàng khúm núm cũng
không vươn tay tiếp lấy, thật sự nhịn không được lại muốn chọc nàng, “Cho ngươi
kính chiếu yêu.”
Cổ Tiếu Tiếu
bĩu môi, sờ soạng nửa ngày mới từ trong tay hắn đoạt lấy gương đồng. Nàng vẫn
xoay vào tường, híp mắt nhìn chính mình ở trong gương… Quan sát trong chốc lát,
bỗng nhiên… hoảng sợ chuyện đã được chứng thực, kinh thanh thét chói tai, “A a
a! Trừ bỏ ánh mắt có chút lớn, này không phải là ta sao? ! —— “
Tĩnh Huyền
Phong che lỗ tai lại không kiên nhẫn nói, “Ngươi là điên rồi sao?”
Cổ Tiếu Tiếu
không cần nghĩ ngợi xoay người, “Ta là nói…” Theo tầm mắt di động, lời của nàng
nuốt ở trong yết hầu… ánh mắt sáng ngời hữu thần bị ngũ quan cực kì xuất chúng
của Tĩnh Huyền Phong nháy mắt điền đầy chỗ trống.
Tướng mạo
Tĩnh Huyền Phong, cùng mỹ nam chính thống trong tưởng tượng của Cổ Tiếu Tiếu đã
có cách biệt một trời, gương mặt Tĩnh Huyền Phong ngày thường một bộ trẻ trung
lại tinh xảo, góc cạnh lại mạnh mẽ, trên da thịt màu tiểu mạch chính là một đôi
con ngươi ngăm đen thâm thúy đang ẩn dấu thần bí ở bên trong, làm cho người ta
không khỏi vô hạn mơ màng, lông mi nồng đậm kéo dài mang theo vài phần ý cười, mà
vết sẹo nhàn nhạt ở khóe mắt lại càng thêm phần khí khái kiêu ngạo, còn cả khí
chất hoàng tộc cao quý không gì có thể lấn át được. Nàng nàng nàng… Muốn phun
máu mũi a…
“Thật sự là
soái ca ách…” Cổ Tiếu Tiếu có điểm đầu váng mắt hoa chống vào tường, nàng cảnh
cáo chính mình đừng không có tiền đồ như vậy, nhưng thực sự rất đẹp đi? Làm cho
nàng về sau nên sống như thế nào a, ô ô…
Tĩnh Huyền
Phong ha ha cười, từ phía sau ôm lấy thắt lưng của nàng, thầm cảm ơn trời đât,
dần dần bình tĩnh nói, “Công phu không phụ lòng người, từ giờ đã không còn là
tiểu manh nhi nữa rồi…”
Cổ Tiếu Tiếu
trong lòng trăm mối ngổn ngang, xoay người nhào vào trong lòng hắn khe khẽ nức
nở, “Cám ơn ngươi Tĩnh Huyền Phong, nếu không có giúp đỡ của ngươi, ta căn bản
không có khả năng hồi phục thị lực, cám ơn.”
Tĩnh Huyền
Phong vuốt vuốt tóc nàng, khó được nhu hòa nói, “Nha đầu ngốc, giữa vợ chồng
còn nói mấy lời khách khí này sao?”
Cổ Tiếu Tiếu
vừa cảm động vừa thông suốt, “Ô ô, hồi phục thị lực lại thấy suất lão công, lại
còn là tam hoàng tử có quyền có thế, đừng để ý ta, ta kích động đến sắp động
kinh, cám ơn CCTV, cám ơn MTV, cám ơn BTV (đều là tên mấy kênh phát sóng trên
TV thôi), cám ơn Tiểu Diêm Vương cho ta cơ hội xuyên qua lần này, cám ơn thâm
tình ưu ái mọi người đối với ta, ta sẽ hảo hảo sống tốt, ô ô…”
“…” Tĩnh
Huyền Phong khóe miệng khẽ giật, chẳng lẽ vừa chữa khỏi ánh mắt, lại đem đầu óc
làm hỏng rồi.
Tĩnh Huyền
Phong đẩy nàng ra một chút, chăm chú nhìn cặp mắt to đen lúng liếng kia, đáy mắt
như trước mọng nước, tựa hồ ở dưới ánh sáng nhàn nhạt hơi hơi lóe sáng. Mà Cổ
Tiếu Tiếu bị hắn nhìn thẳng tắp, không tự giác đảo mắt trái phải, khi mọi vật rất
sống động hiện ra ở trong mắt, đều là kích động không thể nói thành lời, vì
giây phút nhìn thấy được ánh sáng này, trăm nhìn vạn khổ cũng đáng, huống chi
còn có Tĩnh Huyền Phong luôn ở bên người, nàng dường như đối với “yêu” lại càng
hiểu ra nhiều điều, chân tình thật ý mới là thực.
Hoặc là
nói, cho dù Tĩnh Huyền Phong có xấu xí giống như quái nhân gù lưng trong “Nhà
thờ Đức Bà Paris”, nàng vẫn như trước nhất định khăng khăng một mực thương hắn,
bề ngoài dù có hoa lệ cũng không bằng một phần vạn của nội tâm thiện lương.
Tĩnh Huyền
Phong thấy khuôn mặt nàng phiếm đỏ ửng, hắn không khỏi mỉm cười vui mừng, thế
gian đẹp nhất chính là khi ngượng ngùng a, cái gọi là tình nhân trong mắt hóa
Tây Thi, mà tiểu manh nhi lại vốn rất đẹp rồi.
Kìm lòng
không được hôn lên môi của nàng, hàm trụ hương vị ngọt ngào chỉ của riêng hắn,
nhấm nháp hạnh phúc không dễ có này… Cổ Tiếu Tiếu từ từ nhắm lại hai tròng mắt,
hai tay luồn vào tóc hắn, vuốt ve tấm lưng kiên cố, rồi lại trở về chỗ cũ nhịp
nhàng ăn khớp triền miên cùng ôn nhu…
Nàng tin tưởng
chính mình quả thật rất may mắn, tựa hồ thần linh bên đã ngầm vì nàng chế tạo
may mắn, cũng giống như Tĩnh Huyền Phong luôn ở phía trước che gió chắn mưa
thay nàng, vươn tay liền chạm đến ấm áp, tuy rằng lúc trước ở trong bóng tối bất
lực như vậy, nhưng nàng cũng không hề cảm thấy sợ hãi.
…
“Hắc! …” Cổ
Tiếu Tiếu rốt cục cũng có thể chuẩn xác bắt lấy “móng heo” của Tĩnh Huyền
Phong, bất quá nàng không tính ngăn lại ái muội phát sinh, chỉh là muốn trước
nhìn xem “hàng họ” chính mình có hình dáng gì… Nàng xoay người, cởi bỏ hai, ba
cúc áo cúi đầu nhìn xuống ngực… Sau đó liền uể oải mếu máo, quả thực nhân sinh
không có nhiều kinh hỉ như vậy a, ô ô…
Một người
vui không bằng mọi người vui, Tĩnh Huyền Phong nhỏ giọng vô tức đi đến phía sau
nàng, “Cùng xem xét” .
Cổ Tiếu Tiếu
cảm thấy một cỗ hơi thở ấm áp thổi tới bên tai, nhất thời không còn mặt mũi gặp
người nắm chặt cổ áo, “Bánh bao nhỏ… Ô ô…”
“…” Tĩnh
Huyền Phong phát hiện nàng đặc biệt để ý đến việc này, hắn sờ sờ chóp mũi cũng
không biết nên an ủi như thế nào, “Tuy có chút nhỏ… nhưng cũng đỡ phải mang nặng,
lại nói, người ngươi cũng vốn không có lớn”
“…” Cổ Tiếu
Tiếu theo bản năng sờ sờ mông”nhỏ”, lại nghiến răng nghiến lợi quay đầu, “Cám
ơn ngài đã để cho ta đối mặt với sự thật TÀN KHỐC!”
Tĩnh Huyền
Phong không cho là đúng nằm xuống, ngón tay lơ đãng chạy ở trên người nàng, “Ta
cảm thấy rất được rồi, chẳng lẽ ngươi còn muốn để cho người khác “chiêm ngưỡng”
sao?”
Cổ Tiếu Tiếu
mắt điếc tai ngơ, tự gật đầu, “Bắt đầu từ ngày mai, ta muốn ăn đu đủ nuôi lớn
ngực!”
Tĩnh Huyền
Phong ha ha cười, “Cũng tốt.”
Cổ Tiếu Tiếu
vừa nghe lời này lại nổi giận đùng đùng, “Ngươi thấy chưa ngươi chính là không
muốn nói ra mấy lời thật lòng, ngực nhỏ vẫn bị ghét bỏ… Xem Như quý phi ở trong
cung, còn có… Còn có…” Nàng bỗng nhiên phát hiện chính mình lại nhớ không nổi mấy
vị tần phi ở trong cung này là ai… Cổ Tiếu Tiếu ngẩng đầu cẩn thận nhớ lại chuyện
trong cung, nhưng trí nhớ dường như đã bị lau đi sạch sẽ…
“Đang nghĩ
chuyện gì đâu?”
“Vì sao,
cái gì cũng đều không nhớ ra …” Cổ Tiếu Tiếu hết đường xoay xở, “Trí nhớ của ta
giống như đã đánh mất.”
Tĩnh Huyền
Phong ngẩn ra vội vàng ngồi dậy, “Đừng nói là đem đầu óc châm hỏng rồi? Trí nhớ
dừng lại ở nơi nào?”
Cổ Tiếu Tiếu
ngẩng đầu suy nghĩ hồi tưởng, “Nhớ rõ Hoàng Thượng, nhớ rõ ngươi đem ta từ
trong Kinh thành đi ra, nhớ rõ chuyện ở Vân thành, tỷ như cướp cô dâu gì đó…”
Tĩnh Huyền
Phong khóe miệng khẽ nhếch, “Nên quên thì không quên.” Đương nhiên, hắn là đang
ám chỉ Tây Bằng Đinh Luân.
Cổ Tiếu Tiếu
lạnh lẽo liếc mắt nhìn hắn, nhớ tới giấc mộng vừa rồi, nhất thời bừng tỉnh đại
ngộ… Khi Cổ Tiểu Tiểu xuyên qua nhập vào thân thể của chính mình xong, các nàng
đã muốn hoàn toàn trở thành hai người độc lập… Nguyên lai hết thảy là chân thật,
nàng quả thật đã trở lại hiện đại trong giây lát sao? !
Nàng bĩu
môi, “Ta về sau sẽ không biết thuật châm cứu nữa, nên không thể giúp người chữa
bệnh.”
Tĩnh Huyền
Phong kéo nàng vào trong lòng, khẽ hôn lên trán nàng, “Ta từng nói qua, biết
nhiều ắt phải trả giá, làm tốt Trấn Nam Vương Phi là được rồi.”
Cổ Tiếu Tiếu
cam tâm tình nguyện gật gật đầu, nàng quả thật rất có lòng tham, thế gian căn bản
không có chuyện mười phần vẹn mười, nghĩ vậy, nàng cọ cọ vào má Tĩnh Huyền
Phong, cảm động nói, “Ngươi đối ta thật tốt.”
“Vậy ngươi
nên báo đáp ta như thế nào?” Tĩnh Huyền Phong tặc tặc cười.
Cổ Tiếu Tiếu
lúc này hiên ngang vén áo lên ra vẻ đương nhiên nói, “Ruồi bọ dù nhỏ cũng là thịt,
hiến thân!”
Tĩnh Huyền
Phong nhịn không được ha ha cười, “Ngày khác đi, hôm nay mệt nhọc.”
“…” Thèm
vào! Quả nhiên bị cự tuyệt hoàn toàn! Ngày mai phải ăn đu đủ thôi ——