Tôi Ngồi Cùng Bàn Với Crush Cũ

Chương 14: Đừng khóc...




Tôi đơ người khi đọc comment này vì tôi nghĩ chuyện của tôi sẽ không có quá nhiều người biết và người nào biết cũng sẽ chẳng nói ra ngoài đâu vậy nhưng...
Ở dưới ngay lập tức nổ ra tranh luận, người thì nói tôi chuyển vì tôi thích trải nghiệm môn khác, người lại đồng ý với quan điểm của bạn Bánh Kho kia đưa ra.
Tôi nhấn vào avatar của Bánh Kho thì không có bất kì thông tin gì khác ngoài địa chỉ trường và tên.
Tôi lo lắng cắn môi rồi đọc comment ở dưới phần comment của Bánh Kho, có rất nhiều người muốn biết chuyện này và yêu cầu bạn Bánh Kho hãy kể.
Bạn kia chỉ trả lời hết thảy bằng một cái hẹn:
[ Ai muốn biết thì follow trang cá nhân facebook của tao, tối nay 19 giờ mọi chuyện sẽ được phơi bày! ]
Rồi không nói gì nữa, ẩn đi khỏi một mưa câu hỏi.
Cái đ*o gì vậy!?
Quá khứ rồi không để nó ngủ yên được hả? Là ai bày trò này? Chắc chắn là câu like câu follow rồi, định mệnh.
Thảo Linh gọi tới cho tôi, chắc nó cũng đọc bài đăng trên confession rồi.
"Alo." Tôi bắt máy.
Đầu bên kia chuyền tới giọng nói gấp gáp của Linh: "Mày thấy bài đăng trên confession chưa?"
Tôi hờ hững trả lời: "Xem rồi."
"Sao mày vẫn bình thản quá vậy? Không...không sợ hả?"
Coi kìa, nó còn lo lắng hơn cả tôi nữa, thật ra tôi sợ lắm nhưng không tỏ ra ngoài vì tôi muốn thử...thử xem có gì xảy ra với mình khi việc này bị đăng lên hay không.
Nếu có thì tôi sẽ đối mặt một lần rồi thôi, không sao hết, đừng lo lắng.
Tôi không thể nào sống trong lo sợ mãi được, thà là vậy còn hơn.
"Có, nhưng kệ, sớm muộn gì thì cũng bị phanh phui, không bằng đến sớm đi."
Thảo Linh gào thét vào điện thoại.
Tôi đang hoảng muốn chết mà còn phải đi trấn an Linh nữa.
"Nhưng...cái này nói ra thì bên thiệt nhiều là bên thằng Quân mà, mày lo lắng thế làm gì? Tao còn chẳng lo bằng mày đâu." Tôi nói.
"Vãi, có ảnh hưởng chứ, lỡ đâu có đứa nào độc mồm xong rủa mày này kia, có khi còn dị nghị..."
"Tao xin lỗi..."
Tôi không trách nó vì nó cũng là vì lo lắng cho tôi nên mới vậy.
"Tao hiểu mà, thôi không sao đâu, sắp tới giờ lên xe rồi, đi nghỉ đi."
"Nhưng..."
"Không sao thật đấy, đừng lo quá."
"Vậy thôi, có gì nhớ nhắn tao."
"Ok."
Nói xong tôi cúp điện thoại rồi ngồi thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, tôi không biết phải làm gì vì trong đầu tôi đang vô cùng hỗn loạn, không biết Bánh Kho sẽ kể như thế nào, kể có đầy đủ chi tiết không và...có đúng sự thật hay không.
Rất nhanh đã tới buổi tối, chuyện này tôi không dám nói với bố mẹ, để xem như nào rồi tôi sẽ báo sau...
Tôi lo lắng ngồi trước màn hình máy tính mà cứ như đợi để săn vé concert ấy.
Đúng 19 giờ vẫn chưa thấy có điều gì xảy ra hết, tôi sợ hãi đến phát run thì có điện thoại gọi tới, tôi tưởng là của Thảo Linh nên không nghe máy, tôi sợ nó nghe được giọng nói run rẩy của tôi lúc này thì sẽ bỏ giở việc học tối của nó rồi phi tới đây luôn mất.
Mãi tới tận 19 giờ 15 phút thì mới có một bài đăng được cập nhật nhưng mà tôi chưa kịp đọc hết phần "mở bài" thì từ ngoài cửa phòng có tiếng gõ cửa.
"Xoài ơi, có bạn con tới tìm kìa, là cậu bạn lần trước đưa con về đấy, ra gặp bạn đi con."
Tôi giật mình buông chuột rồi chạy ra cửa, tại sao Gia Huy lại tới đây?
"Dạ? Cậu ấy tới từ lúc nào vậy mẹ?"
Mẹ tôi cười bảo nó tới từ lúc hơn bảy giờ.
Tôi chạy vội xuống dưới nhà rồi ra cửa.
"Đi từ từ thôi con, thằng bé có đi mất đâu mà sợ?" Bố tôi đang xem tivi nói vọng ra.
Tôi vâng một tiếng rồi xỏ dép lê của mình chạy ra ngoài.
Vừa ra tới tôi đã thấy Gia Huy đứng ngoài cổng, nó mặc một cái áo phông trắng làm nó nổi bật giữa màn đêm tối, đầu nó hơi cúi xem gì đó trên điện thoại.
Không hiểu sao tôi lại sợ nó đọc được bài viết kia.
"Gia Huy, sao mày lại tới đây?" Tôi gọi nó.
Gia Huy ngẩng đầu lên nhìn tôi, tay tắt điện thoại rồi cất vào túi áo.
Tôi chầm chậm đi ra khỏi cổng rồi đứng đối mặt với nó. Tất nhiên tôi không dám nhìn thẳng vào mắt nó rồi.
"Vì lo cho mày đấy, tao gọi mà mày không nghe điện thoại."
Ra là Gia Huy gọi chứ không phải Thảo Linh hả?
"Xoài." Nó bỗng gọi tôi làm tôi chột dạ.
"H...hả?"
"Mày có gì muốn nói với tao không?"
Tôi nuốt nước bọt ực một cái rồi nhìn xung quanh, lại cúi đầu nhìn chân mình, không nói gì.
Gia Huy nhẹ đưa tay nắm lấy cằm tôi để tôi ngẩng đầu lên, ép tôi nhìn thẳng vào mắt nó nhưng tôi vẫn giả vờ nhìn đi chỗ khác.
"Nhìn tao này."
Tôi bối rối nhìn Gia Huy.
"Có chuyện gì mà mày lại sợ tới mức này thế?"
"Tao..tao..không...không có gì đâu."
Nó cười một tiếng trầm thấp rồi ngón tay nó cọ dưới ngay bọng mắt tôi: "Không sao mà nước mắt sắp chào thế giới rồi này."
Tôi đưa tay dụi mạnh thì nó giữ tay tôi lại: "Đừng dụi thế, đau mắt đấy."
Muốn khóc quá, Gia Huy cứ dịu dàng như vậy tôi lại càng không muốn để nó biết chuyện kia hơn...
Tôi nói như nói thầm hỏi nó: "Mày...mày xem cái...cái bài trên confession chưa?"
Chưa đi, làm ơn hãy chưa đi!!
"Rồi."
Tôi sững sờ, trong lòng tôi đang sục sôi vì hồi hộp và lo lắng, không biết nó sẽ nghĩ thế nào...
"Nhưng tao không đọc bài viết mà mày chờ đâu."
"Hả?"
Tôi khó hiểu nhìn nó, ý là sao?
"Tao không thích nghe chuyện từ người khác kể."
Ơ...vậy tức là nó chưa đọc bài vừa mới đăng mà ngay cả tôi cũng chưa kịp đọc hả?
Không biết vì sao nước mắt tôi lại bắt đầu tuôn ra, có thể vì câu nói của nó hoặc do tôi nhớ về cái thời gian kinh khủng kia.
Gia Huy nhẹ nhàng đưa tay ra sau đầu tôi rồi kéo tôi dựa vào vai nó, tay nó vỗ nhẹ trên lưng tôi: "Không sao đâu đừng khóc, mày khóc tao không biết làm gì."
Giọng của nó rất giống một người đang trấn an chứ không phải là đang kể khổ.
Tôi cứ thế khóc trên vai nó, vừa nói trong tiếng nấc: "Tao...tao bị bọn...nó..."
Gia Huy lại đưa tay xuống vuốt lưng cho tôi, an ủi:"Bình tĩnh nhé, đừng sợ, tao chờ mà, nín rồi thì tao nghe Xoài nói, không cần phải gấp đâu."
Vậy là tôi càng khóc to hơn, chỉ sợ có ai nghe được, Huy thì cứ ôm tôi rồi vỗ về.
Giữ tư thế đó một lúc rồi tôi dần bình tĩnh lại, cảm giác không còn sợ hãi quá nhiều nữa mà chỉ toàn là sự bồn chồn, lo lắng.
"Gia Huy..."
"Ơi?" Gia Huy đáp lại lời tôi rất nhanh.
Tôi cúi gằm mặt nói: "Có thể đối với mày chuyện của tao là chuyện bình thường, bé xíu nhưng đối với tao, nó là một nỗi ám ảnh mà có lẽ tao sẽ không quên được, đó là lần đầu tao gặp phải chuẩn như thế..."
Gia Huy đưa tay xoa đầu tôi: "Chuyện của Xoài tao không bao giờ coi đó là một chuyện gì bé xíu, nhất là khi thấy Xoài sợ hãi tới mức này..."
Tôi không để nó nói hết vì sợ lại bật khóc lần nữa nên tôi nói luôn.
"Chuyện đó xảy ra vào gần cuối năm lớp 10 sau khi thi học sinh giỏi kết thúc."
Gia Huy im lặng nghe tôi nói.
"Tao với thằng Quân từng là bạn chung lớp, nó rất thân với tao, tao nghĩ nó là người hài hước với thân thiện nên tao thích chơi cùng nó."
"Trước ngày thi một tuần thì Quân tỏ tình tao, tao thì không biết thế nào là yêu cả nên thấy vui thì đồng ý thôi."
"Nhưng khi thi được kết quả không như kì vọng nên tao nghĩ là do yêu đương nên mới sa sút, thế là tao chia tay."
"Thằng Quân mới đầu không đồng ý nhưng vài ngày sau lại đồng ý."
"Cái ngày mà nó đồng ý chia tay cũng là ngày liên hoan của lớp."
"Tới lúc ra về thì thằng Quân bảo muốn đưa tao về, mới đầu tao không đồng ý nhưng vì nó thuyết phục nên tao đành phải đồng ý."
"Nhưng nó không đưa tao về nhà mà chở tao tới một con hẻm rất tối cũng rất vắng người."
Tôi im lặng một lúc rồi lại nói: "Ở trong đó không có đèn đâu, tao rất sợ, đến khi có ánh đèn rọi vào tao mới nhận ra còn có tận...bốn thằng nữa ở trong đó."
"Mặt mũi, quần áo đều rất giống dân xã hội, tao sợ quá quay đầu muốn chạy đi thì bị thằng Quân giữ tay lại rồi kéo quay trở về..."
"Tao không nghĩ thằng Quân có thể làm như thế, tao có cầu xin, khóc lóc thế nào nó cũng không chịu tha cho tao."
"Lúc..."
Tôi không dám kể chuyện sau đó nên dừng lại ở đấy, nói phần kết: "May là có người dân gần đó đi qua nghe thấy tiếng hét của tao nên...không bị..."
Tôi không giỏi kể chuyện, càng không giỏi sắp xếp trình tự câu chuyện và còn cố tình lược bỏ rất nhiều chi tiết nên tổng quát lại là rất sơ sài.
Tôi khẽ ngẩng đầu lên nhìn mặt của Huy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.