*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Nhưng cô muốn.”
Từ nhà đến điểm lấy hàng, bao gồm cả lấy hàng, không tới 20 phút, Lâm Nguyệt Doanh đã nghe Tống Quan Thức kể hơn mười năm cậu ta mạnh mẽ đấm nhau với sâu và chuột túi.
Lâm Nguyệt Doanh kiến nghị cậu ta có thể tập hợp lại xuất bản thành sách, nhiệt độ ma sát giữa Phổ Nghi và Diệc Thư, cũng tên là 《 Nửa đời trước của tôi 》.
“À, cậu sợ côn trùng phải không?” Tống Quan Thức dừng câu chuyện, dè dặt hỏi, “Tôi kể mấy cái này, cậu không thoải mái à?”
“Không đâu,” Lâm Nguyệt Doanh suy nghĩ, nói: “Bởi vì tôi chưa từng gặp, lúc cậu kể những cái này, tôi tưởng tượng không ra cụ thể — có lẽ sau khi gặp, tôi cũng sẽ sợ.”
Tống Quan Thức lại vui vẻ trở lại.
“Cũng đúng,” Tống Quan Thức hứng trí, “Vậy tôi kể chuột túi nhé, chuột túi bên đó còn nhiều hơn cả người, hơn nữa có một bộ phận không sợ người. Lần trước lúc tôi ở trong sân nhà bạn tôi đợi cậu ta, có một con chuột túi đối mắt với tôi khoảng mười giây, rồi nó xông lên đá tôi ngã…”
Khi Tống Quan Thức kể đến vì để trút giận, đã mua túi đựng tiền xu làm bằng da tinh hoàn của chuột túi ở cửa hàng đặc sản tặng bạn bè trong nước, Lâm Nguyệt Doanh cuối cũng cũng bị cậu ta chọc cười.
Hai người nói nói cười cười, bước vào cửa nhà, phát hiện đầu tiên của Lâm Nguyệt Doanh là anh mình không bình thường.
Hừ.
Thật không biết quý trọng, phung phí của trời.
Tính tuỳ hứng của Lâm Nguyệt Doanh giới hạn ở trong nhà, trước mặt bạn bè của anh trai và người không quá thân, cô vẫn phải tạm thời nhịn không vui, đợi sau khi họ đi, mới đi tìm anh trai “giằng co”.
Trong kỳ nghỉ hè đi trường học làm giấy tờ, Lâm Nguyệt Doanh đã thuận lợi lấy được bằng lái, kỹ thuật lái xe của cô vững vàng, lúc này đây cũng là cô lái — Tần Kí Minh ngồi ghế lái phụ, Tống Quan Thức ngồi hàng sau.
Tống Nhất Lượng nói đi lấy quần áo cho cô, anh ta tự giễu mình lớn tuổi, xương cốt tơi xốp, không chơi được mấy trò kích thích, bảo bọn họ cứ chơi đi, không cần để ý đến anh ta.
Lâm Nguyệt Doanh bình thường thích chụp ảnh checkin đăng trên bảng tin, lần này lại chẳng dậy lên chút tinh thần nào.
Sau cùng trước khi về nhà, Tần Kí Minh lại nhắc tới, nói đợi lát nữa đi chọn một cái ipad cho Lâm Nguyệt Doanh dùng.
“Không phân rõ không được,” Tống Nhất Lượng nổi cơn nghiện thuốc lá, anh ta sờ thuốc trên người, liếc Tần Kí Minh một cái, “Nói sao nhỉ, người trưởng thành bình thường, đều sẽ có cách giải toả áp lực riêng, cậu nói đúng không Ký Minh?”
Lâm Nguyệt Doanh lại nghĩ tới chuyện lần trước Tần Kí Minh nhìn thấy ảnh đồng bộ trong ipad của cô, có hơi xấu hổ, tán đồng: “Cũng đúng.”
“Đúng vậy,” Tống Nhất Lượng nói: “Cũng có thể giữ gìn sự riêng tư.”
Tần Kí Minh nói: “Nhất Lượng.”
“Đúng vậy,” Lâm Nguyệt Doanh tán thành, cô nói, “Ai cũng có riêng tư, sản phẩm điện tử quả thật không hợp dùng chung, nếu không cẩn thận nhìn thấy, cũng rất xấu hổ.”
Bọn họ lại hẹn sáng mai đi đánh tennis, Tần Kí Minh và Tống Nhất Lượng không đi, đánh tennis chủ yếu là bốn người, Lâm Nguyệt Doanh, Giang Bảo Châu, Hồng Hồng và Tống Quan Thức.
Tống Quan Thức dùng ánh mắt sáng long lanh như mắt chó nhìn cô: “Buổi trưa thì sao?”
Đã tới lúc chia tay, Tống Quan Thức phải lên xe Tống Nhất Lượng về nhà, Lâm Nguyệt Doanh đưa chìa khoá xe cho Tần Kí Minh, mở cửa ghế lái phụ.
“Buổi trưa không được,” Lâm Nguyệt Doanh đáp, “Ngày mai tôi phải đi đến nhà mẹ Tần.”
Tống Quan Thức ngẩn người: “Mẹ Tần?”
Cả ngày nay Tống Nhất Lượng chưa hút thuốc, nhịn không nổi, nhìn xung quanh không có ai, vừa mới châm thuốc, đã bị Tần Kí Minh lấy đi. Tần Kí Minh liếc nhìn Lâm Nguyệt Doanh, dí đầu thuốc lên nắp thùng rác: “Là mẹ tôi.”
“Xem cái đó thì có thể nói nên điều gì, cậu thường xuyên xem thế giới động vật cũng không thấy cậu đoạt chuối tiêu của người đi đường,” Tần Kí Minh giơ tay, ra hiệu Lâm Nguyệt Doanh lên xe trước, câu sau đó cũng là nói với cô, “Không liên quan đến em, lên xe trước đi.”
Tống Quan Thức nói: “Hai người không phải anh em ruột sao?”
Lâm Nguyệt Doanh chắp hai tay lại: “Rốt cuộc là cái gì? Làm ơn làm ơn, đừng khơi dậy tính tò mò của em được không?”
Tống Nhất Lượng bật cười.
Tống Quan Thức đi mấy bước, thật thà hỏi: “Hai người họ không có quan hệ máu mủ sao?”
Tần Kí Minh nói: “Nguyệt Doanh, về nhà rồi nói.”
Tống Quan Thức nói: “Sao mọi người không có ai nghe em nói hết vậy? Để ý em một chút được không? Em gấp lắm.”
Lâm Nguyệt Doanh quyết định chọn tạm thời nghe lời anh trai, trước khi lên xe, cô còn nghe Tần Kí Minh trả lời Tống Quan Thức.
“Không phải anh em ruột, hơn cả anh em ruột.”
Lâm Nguyệt Doanh đóng rầm cửa xe lại.
Cô quyết định vạch thêm một bút không vui cho hôm nay.
Tần Kí Minh nói: “Lúc nào lấy em đi nịnh nọt người khác?”
“Hôm nay còn không phải sao?” Lâm Nguyệt Doanh tủi thân, “Em không có ý kia với Tống Quan Thức.”
Cô đi chân trần, ngồi trên ghế sô pha, tủi thân: “Mấy lần rồi, quá tam ba bận, anh còn đẩy em ra ngoài, ngày mai em sẽ ra ngoài thuê nhà ở, không lắc tới lắc lui trước mặt anh nữa, tránh cho anh nhìn không thuận mắt, để anh nhắm mắt làm ngơ.”
“Nói cái gì vậy?” Tần Kí Minh đặt dép lê bên chân cô, “Vừa giận là đâm dao vào ngực anh em, bao nhiêu năm qua thương em vô ích rồi.”
Anh nặng nề nói: “Em không biết anh vì sự trưởng thành và tôn nghiêm của em mà phải trả giá thế nào.”
Lâm Nguyệt Doanh chậm rãi cọ cọ, cái mông hướng xuống, móng tay làm kiểu mắt mèo ánh lên màu cherry mọng đỏ, đầu ngón chân cô cuối cũng cũng chạm vào dép lê, mở miệng: “Anh ơi.”
Tần Kí Minh ngồi bên cạnh cô, sô pha chỉ lớn chừng đó, Lâm Nguyệt Doanh thuận theo ghé trên đùi anh, đấu gối lên chân anh trai, nhắm mắt lại.
“Anh cũng nhận ra em không vui, anh đồng ý với em, sau này Nhất Lượng còn nhắc tới chuyện này, anh sẽ từ chối, nói rõ ràng, được không?” Tần Kí Minh vuốt ve mái tóc cô, “Suy cho cùng, chuyện này là anh không đúng. Sau này, anh sẽ không can thiệp chuyện em quen bạn trai nữa.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Không phải em không cho anh can thiệp vào chuyện em quen bạn trai.”
Tần Kí Minh: “Hửm?”
Hay tay Lâm Nguyệt Doanh chống sô pha ngồi dậy, cô ngồi xổm trên đó, nghiêm túc nhìn anh mình: “Anh không thích em quen bạn trai, vậy nói với em, em nhất định sẽ từ chối bọn họ.”
Cô nhìn Tần Kí Minh: “Chỉ cần anh nói một câu, em sẽ không ở bên cạnh những người đàn ông ngoài kia, vĩnh viễn ở lại trong nhà.”
Nốt ruồi nhỏ trong lông mày của anh, cử động nhẹ nhàng theo động tác hít thở.
Hay là, là lòng cô đang rung động.
“Em hiểu nhầm rồi,” Tần Kí Minh cười, anh nói, “Không phải anh có ý ngăn cản em yêu đương bình thường.”
À.
Lâm Nguyệt Doanh duy trì tư thế bất động.
Cô nghĩ tới hồi nhỏ mặc chiếc váy xinh đẹp ông nội Tần mua, vui vẻ chạy ra ngoài, còn chưa khoe với các bạn, đã không cẩn thận ngã nhào một cái, ngã xuống vũng nước sau mưa, cả người nhiễm bẩn.
Lâm Phong Mãn đứng không xa nhìn thấy cô, cười một trận hả hê.
“Em đã trưởng thành rồi, cũng đến tuổi có thể yêu đương. Em biết mà, Nguyệt Doanh, anh không đồng ý quan điểm “yêu sớm”, càng sẽ không cưỡng chế cản trở tình cảm của em,” Tần Kí Minh nói, “Lần trước chúng ta đã nói, còn nhớ không? Anh có thể hiểu được nhu cầu tình cảm bình thường của em.”
Lâm Nguyệt Doanh vẫn nhìn anh chằm chằm: “Vậy nếu nhu cầu tình cảm của em không bình thường thì sao?”
Tần Kí Minh ngập ngừng.
Những quyển tiểu thuyết trong ipad, còn có một vài câu chuyện…. anh chị em cha con vi phạm luân lý mà anh không thể hiểu nổi.
Sau đó anh dùng máy tính của mình đăng nhập cái trang web kia, kinh ngạc phát hiện mình và cái thịnh hành bây giờ quả thực có khoảng cách nghiêm trọng.
Vai nam chính mà họ viết thậm chí có thể không phải là người.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Em biết rồi.”
Nếu vỡ không phải là tim, mà là cô —
Ngừng lại.
Không được nghĩ nữa.
Vài cảm xúc vừa mới khởi sắc của Lâm Nguyệt Doanh, lại từng chút từng chút chìm xuống.
Đáng ghét chết đi được, khó trách cứ nói rơi vào con sông tình yêu, yêu không chỉ là ngã xuống, còn là nguy hiểm bị dìm chết, ngột chết, sặc chết.
“Lúc từ chối Quan Thức, cũng không cần bận tâm đến thể diện của anh, biết không?” Tần Kí Minh nói, “Nếu không thích thì nói thẳng, anh và Nhất Lượng là bạn từ nhỏ. Bất luận sau này hai đứa có thành hay không, đều sẽ không ảnh hưởng tới quan hệ của bọn anh.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Vâng.”
Đúng vậy, cô và Quan Thức có thành hay không, đều không ảnh hưởng tới mối quan hệ của Tần Kí Minh và Tống Nhất Lượng.
Nhưng cô và Tần Kí Minh có thành hay không, thì phạm vi ảnh hưởng thật sự rất lớn.
Lâm Nguyệt Doanh hiểu rõ hậu quả khi nói ra.
Tên đã bắn đi không thể quay đầu, lời một khi đã nói, cũng không thể thu hồi.
Đến lúc đó, Lâm Nguyệt Doanh và anh ngay cả mối quan hệ anh em cơ bản cũng không thể duy trì, cũng không thể giống như hôm nay, có thể gối lên đùi anh, ngồi bên cạnh anh kiêu ngạo.
Tần Kí Minh nhất định sẽ rời xa cô.
Nhận thức này xuất hiện rõ ràng trong đầu Lâm Nguyệt Doanh, mãi đến hôm sau cùng đánh tennis với bạn bè, Lâm Nguyệt Doanh vẫn đang nghĩ, nhất thời không chú ý đá phải bậc thềm, làm cô đau đến chảy nước mắt.
Lập tức đi bệnh viện.
Bác sĩ kiểm tra không có vấn đề gì, chỉ là móng chân ngón chân cái bị tụ máu, may mà chỉ bị nứt một chút, cũng không có vết thương khác, không cần phải nhổ, hàng ngày chủ ý một chút, nghỉ ngơi nhiều là được.
Mới mười giờ sáng, dì Hoàng đang nấu cơm trong bếp, Tần Kí Minh để cô ngồi trên sô pha, anh còn có công việc phải xử lý. Thấy dáng vẻ Lâm Nguyệt Doanh hối hận vì làm móng chân bị thương, anh nghĩ nghĩ, lại lấy máy tính ra phòng khách, vừa trông cô vừa trả lời mail.
Lâm Nguyệt Doanh nghiêng người, trán tựa nhẹ lên bờ vai anh.
“Nghe nói công ty các anh lại quyên góp cho trường em hả?”
“Không phải quyên góp,” Tần Kí Minh sửa đúng, “Là hợp tác, cùng có lợi. Doanh nghiệp rót tiền vào trường học, là để gây quỹ học bổng, tuyển chọn nhân tài xuất sắc; trường lại đưa vào doanh nghiệp học sinh ưu tú — Đây là tiền đầu tư, là kinh doanh, không phải quyên góp.”
Lâm Nguyệt Doanh lẩm bẩm: “Dù sao cũng không khác mấy.”
Cô lại nói: “Lại đến thời gian hội tuyển sinh rồi, nửa năm đầu năm nhất em ham chơi, không vào, không biết bây giờ bọn họ còn nhận không.”
Tần Kí Minh hỏi: “Hội gì?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Chính là Hội Cơ điện tử thông minh mà hồi đi học anh sáng lập ra đó.”
Tính tỉ mỉ ra, Tần Kí Minh còn là đàn anh của cô.
Tần Kí Minh nói: “Đừng nghĩ nhiều, cứ làm trước, không thử sao biết.”
Lâm Nguyệt Doanh gật gật đầu, cô lại nhìn móng chân mình.
Móng chân ngón chân cái cũng tròn tròn, ở bệnh viện tạm thời dùng tẩy móng khẩn cấp để tẩy nước sơn, xung quanh móng chân vẫn là màu đỏ rượu xinh đẹp, càng tôn thêm sự xấu xí của rãnh móng chân bị đụng hơi vênh lên.
Tần Kí Minh cúi đầu nhìn, vỗ vỗ, di chuyển, tìm kéo cắt móng chuyên dụng của cô.
Không cần giao tiếp ngôn ngữ.
Lâm Nguyệt Doanh nửa nằm trên sô pha, nhìn bóng lưng Tần Kí Minh.
Lúc ở nhà, anh không mặc sơ mi, áo phông rộng rãi và quần vận động màu đen, là quần áo cực kỳ bình thường, lên người anh, chỉ thừa lại hai chữ đẹp trai. Tần Kí Minh tỉ lệ đẹp, chân dài, ống quần của quần vận động ở nhà kia hơi ngắn, lúc anh cong lưng kéo ngăn khoá, Lâm Nguyệt Doanh nhìn thấy mắt cá chân lộ ra dưới quần vận động của anh, làn da trắng như tuyết dấu dưới ống quần đen, sạch sẽ, gợi cảm.
Đúng vậy.
Gợi cảm.
Cô không biết anh sẽ đối xử với người yêu như nào, lúc đối phương chịu không nổi, anh sẽ lợi dụng ưu thế thể lực tóm lấy bàn chân đang chạy trốn của cô ấy, kéo xuống rồi đè lên, hay là rộng lượng tuỳ ý để người yêu bỏ đi, lại hôn lên trán cô ấy nói xin lỗi.
Tần Kí Minh dạy cô gấp chăn, lái xe, boxing, nhìn cô trưởng thành, là đàn anh của cô, là anh trai cô, là thầy, là người giám hộ cô.
Hai người không có quan hệ máu mủ, thân thiết đến mức Lâm Nguyệt Doanh chỉ gác chân lên đùi anh, Tần Kí Minh sẽ vô thức đi tìm kéo cắt móng cắt móng chân cho cô.
Anh chưa từng nghĩ làm với cô
Nhưng cô muốn.