*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Miệng lưỡi thế gian.”
Chắc là Tần Kí Minh mới từ công ty ra, áo khoác dạ thuận tay treo trên giá treo quần áo hình nhánh cây đáng yêu của Lâm Nguyệt Doanh, áo cổ tròn trắng ngà, da anh cực kỳ trắng, lại thích sạch sẽ, quần áo màu nhạt sạch sẽ như này rất tôn da anh, dưới ánh đèn, càng mang lại cảm giác quân tử như ngọc.
Như không có chuyện gì đẩy Lâm Nguyệt Doanh đi, Tần Kí Minh mới bắt tay với Lâm Sơn Hùng, ôn hoà thân thiết: “Hôm nay sao chú lại có thời gian rảnh tới đây?”
Lâm Sơn Hùng lớn hơn Tần Kí Minh mười sáu tuổi, nếu không phải là tình cảm qua lại giữa ông nội Lâm và ông nội Tần, bọn họ chưa chắc có cơ hội quen biết.
Đối mặt với một vãn bối tiền đồ thênh thang, lại có hậu thuẫn vũng chắc, Lâm Sơn Hùng vẫn cứ không tự giác thấp một cái đầu, ông ta cong eo, người cũng thấp một đoạn: “… Rất lâu rồi không gặp Nguyệt Doanh, nhớ con bé, đến thăm một chút.”
“Không phải thì tốt rồi,” Tần Kí Minh thở phào một hơi, “Cháu biết ngay mà, chú Lâm không giống với mấy người cậy già lên mặt, ỷ mình có chút quan hệ ruột thịt mà ăn nói ngang ngược, chú cũng tuyệt đối không phải là loại không muốn nuôi con gái nhưng muốn con gái nghe lời.”
Lâm Sơn Hùng cười gượng gạo: “Đúng, cháu nói rất đúng.”
Tần Kí Minh lùi về sau một bước, cười: “Chú Lâm, có phải quà chú mang tới cho Nguyệt Doanh quên ở sau xe không?
Lâm Sơn Hùng xấu hổ tháo mắt kính xuống, móc một cái khăn tay từ trong túi áo ra, lo lắng lau lau, cũng không nhìn anh: “Cái này…”
Tần Kí Minh nói: “Thật là thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ.”
…
Canh vịt trong nồi gốm trắng đun rất vừa miệng, Tần Kí Minh xử lý rất tốt, đa số dầu mỡ đều bị hớt đi, tham đạm và lành mạnh.
Lâm Nguyệt Doanh cúi đầu: “Hôm nay mới là lần đầu.”
Tần Kí Minh không uống canh nữa, nhìn cô: “Đừng lừa anh.”
“Em lừa anh lúc nào,” Lâm Nguyệt Doanh lẩm bẩm: “Em được anh dạy dỗ mà.”
Lời này không phải là giả.
Tần Kí Minh nói: “Mười tám ngày trước, bảy giờ năm phút tối, em đã lừa anh.”
Lâm Nguyệt Doanh cố gắng nhớ lại, thời gian rất cụ thể, đáng tiếc cô không phải siêu trí nhớ, hoàn toàn không nhớ hôm đó đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhấn mạnh: “Không phải bọn em chơi, là hoạt động của hội, hoạt động của hội!”
Tần Kí Minh mở miệng: “Em nói với anh, là hẹn em ra ngoài chơi.”
Chữ chơi này, nhấn mạnh.
Lâm Nguyệt Doanh giải thích: “Thì cũng là ra khỏi nhà mà — chỉ cần rời khỏi nhà, em đều gọi nó là đi chơi hết.”
“Già mồm át lẽ phải,” Tần Kí Minh nhìn dáng vẻ nghiêm túc giải thích của cô, giơ tay, ngón tay cái cẩn thận lau đi vỏ hạt hoa tiêu dính trên má Lâm Nguyệt Doanh, là khi Lâm Nguyệt Doanh gắp váng đậu không cẩn thận bắn lên mặt, lau sạch, Tần Kí Minh rút khăn giấy lau tay, nở nụ cười khoan dung, “Em ấy à, anh biết ngay mà, cả thèm chóng chán.”
Lâm Nguyệt Doanh uống từng ngụm canh nhỏ.
“Cũng phải,” Tần Kí Minh gật đầu, anh chăm chú nhìn Lâm Nguyệt Doanh, đột nhiên mỉm cười, dịu dàng, “Uống từ từ, đừng vội, trong nồi vẫn còn.”
Cả thèm chóng chán, quả thực cũng không đủ để gây hoang mang.
Hơn nữa, sinh viên ưu tú gia đình không giàu có, cũng sẽ càng lý trí hơn.
Tần Kí Minh không ngủ lại, chỉ hỏi Lâm Nguyệt Doanh, năm nay đón Tết, có muốn cùng anh tới ở chỗ Hà Hàm không.
Bà ấy rất nhớ Lâm Nguyệt Doanh.
Sau khi Lâm Nguyệt Doanh chuyển đi, Tần Kí Minh cũng có tới thăm mẹ mấy lần, toàn là ngồi tí rồi về, nói chuyện một chút, có lần cơm cũng chẳng ăn đã đi rồi. Gượng gạo vô cùng, máu mủ ruột thịt, nhưng cố gắng cũng không tìm được chủ đề có thể giao tiếp hoàn chỉnh, nếu Lâm Nguyệt Doanh ở đó, có cô trêu đùa chọc cười, thì còn tốt một chút, mọi người có thể cười cười nói nói.
Tần Kí Minh nói không miễn cưỡng, nếu Lâm Nguyệt Doanh muốn cùng đón năm mới, anh sẽ qua đón cô; nếu Lâm Nguyệt Doanh không thích, vậy anh sẽ tới đón cùng cô.
Đều giống nhau.
Trong xương cốt của Tần Kí Minh vẫn có hơi truyền thống, hoặc là nói, bảo thủ. Thí dụ vào năm mới, anh vẫn hi vọng có thể ở cùng người nhà.
Người nhà này, là chỉ tất cả người nhà mà anh chấp nhận, mà không phải trên quan hệ huyết thống, người nhà theo ý nghĩa truyền thống.
Lâm Nguyệt Doanh đương nhiên là đồng ý luôn, quan hệ của cô và Hà Hàm rất tốt, cô lại vui vẻ đi chọn quà tặng Hà Hàm, cao da lừa truyền thống, mặt nạ hữu dụng gần đây khai quật được, thỏi son màu mới của thương hiệu X, chiếc khăn lụa rất khó mua của thương hiệu Y — Cái sau là Lâm Nguyệt Doanh nhờ SA quen biết giữ trước cho mình, vì nó mà cô đã phải mua không ít đồ để tích điểm…
Đều là những thứ đồ thực dụng cô dày công lựa chọn, cho rằng Hà Hàm sẽ thích.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Anh không hiểu đâu, tặng quà phải thành tâm, hừ, sao các anh ai cũng giống nhau, cứ lấy tiền lương của em ra nói. Bây giờ em là thực tập sinh mà, lương thấp thì làm sao? Tiền không phải là theo đuổi quan trọng nhất của em, học tập kinh nghiệm mới là…”
Tần Kí Minh nhạy bén: “Ai còn nói tiền lương của em nữa?”
Lâm Nguyệt Doanh soi cái gương nhỏ trên xe cẩn thận đẩy đẩy cuốn cuốn đám tóc xoăn uốn nóng trên trán mình.
“Tiểu Châu Châu á,” Lâm Nguyệt Doanh thuận miệng nói: “Không thì còn có thể có ai?”
Cô mở cửa xe, đi xuống.
“Mẹ ơi —”
Hà Hàm khen không dứt mồm món quà mà Lâm Nguyệt Doanh chọn, nhất là chiếc khăn lụa cô mang tới. Bà ấy bóc hộp đựng ra, mắt sáng lên, lập tức bảo Lâm Nguyệt Doanh giúp mình đeo lên cô.
“Vừa hay, mấy hôm trước mẹ mới mua một cái ghim cài khăn, đang định mấy hôm nữa sẽ đi mua một cái khăn lụa phối với nó thì Nguyệt Doanh đã mang tới,” Hà Hàm nựng nựng má cô, cười, “Đúng là chiếc áo bông ấm áp của mẹ.”
Lâm Nguyệt Doanh nghiêm túc giúp bà ấy điều chỉnh ghim cài khăn: “Là anh trai dạy tốt.”
Câu này chắc chắn không thể nói, Lâm Nguyệt Doanh nửa thật nửa giả nói, thử thăm dò, chỉ nói giờ mình muốn quen sống một mình trước, dù sao cũng không có quan hệ máu mủ với anh trai, cũng không thể để anh trai nuôi em gái cả đời được.
Hà Hàm gật đầu.
“Cũng phải,” Hà Hàm nói, “Dẫu sao thì con cũng không phải chui ra từ bụng mẹ, anh con lại cứ mãi không kết hôn, haz, có vài lời thực sự không nên nói với con, nhưng lại cứ có người thêu dệt, mấy thứ khó nghe gì đó cũng nói ra được… Chuyển đi cũng tốt, dù sao đi nữa, bất luận thế nào, anh con vẫn là anh của con, mẹ cũng là mẹ của con.”
Lâm Nguyệt Doanh chưa nghe thấy lời khó nghe nào.
Cô tốt tính, bạn bè nhiều, từ nhỏ đến lớn, không có bạn bè, bạn học, giáo viên hay là người lớn nói cô không tốt.
Chắc là bởi vì thân thế lận đận, rất nhiều người lớn khi gặp cô, không tránh khỏi có chút thương cảm.
Vì cứu anh trai mà mới được sinh ra, bố mẹ sinh cô ra không phải vì yêu cô, chỉ muốn lấy máu cuống rốn của cô để cứu đứa trẻ mình yêu thương thực sự; sau khi bố mẹ ly hôn, một đứa con gái “không thể duy trì hương hoả” như cô, không được bố đẻ đón nhận, mẹ ruột muốn đi xa cũng coi cô là đứa con ghẻ.
Nhưng bất kể là ông nội, hay là ông nội Tần, Tần Kí Minh, đều dùng hết mọi khả năng có thể để chăm sóc cô, dưới tình huống kết cấu thành viên trong gia đình không đủ truyền thống (*), vẫn cố gắng hết sức để chăm sóc tốt cho cô, thương yêu cô.
(*) Gia đình không có đủ ông bà cha mẹ anh chị em…
Ví dụ Tần Kí Minh độc thân đến giờ, không có bạn gái, nhiều lần từ chối xem mắt, còn Lâm Nguyệt Doanh đương tuổi xuân thì, trẻ trung xinh đẹp.
Bản thân sắc đẹp không phải là tội, nhưng trong mắt đàn ông, sắc đẹp trong miệng là mang theo tội, nếu bọn họ không ngắt được loại sắc đẹp này, vậy sẽ bịa ra vô số lời đồn bẩn thỉu để bôi nhọ nó.
“… Tớ cũng là nghe người ta nói, trong bữa liên hoan gia đình, giống như nói giỡn, nhắc một câu,” Ninh Dương Hồng chậm rì rì, cô nàng không muốn làm tổn thương bạn bè, đắn đo dùng từ, “Ừm, dù sao đi nữa, chính là có người nói, quan hệ của cậu và anh cậu không tốt, nói anh cậu không kết hôn là vì cái này… Cậu yên tâm, tớ đã mắng lại anh ta rồi.”
Đâu chỉ có mắng.
Ninh Dương Hồng gọi anh trai mình, hai anh em sinh đôi đồng tâm hiệp lực đấm cho tên anh họ uống say nói liều kia một trận nhớ đời, anh em nam nữ phối hợp.
Bây giờ, đang chiếu Xuân Vãn, Ninh Dương Hồng còn đang bị bắt chép phạt.
“Không cần quan tâm,” Ninh Dương Hồng thề son sắt, “Tớ tin tưởng các cậu trong sạch.”
Lâm Nguyệt Doanh do dự: “Xin lỗi nhé, Hồng Hồng, có lẽ tớ phải phụ lòng tin của cậu rồi.”
Ninh Dương Hồng vừa ôm mặt nhe răng há mồm, vừa kinh ngạc á thành tiếng: “Cái gì? Cái gì? Cậu nói rõ xem nào, nửa đêm rồi không cần nói không rõ ràng doạ tớ á á á.”
Lâm Nguyệt Doanh thả điện thoại xuống, cô quay người, nhìn thấy Tần Kí Minh đang dùng một cái đĩa sứ to bưng chục quả phật thủ xếp chồng lên nhau, bày ở bàn trong phòng khách.
Cô không biết lời đồn đại vô căn cứ đã nổi lên rồi.
Hai người không có quan hệ ruột thịt, Tần Kí Minh lại phong độ ngời ngời, đương khí huyết mạnh mẽ, ngày ngày đêm đêm sống cùng một cô gái trẻ trung như hoa, anh còn khéo léo từ chối tất cả ong bướm.
Đây là nguồn gốc suy nghĩ miên man.
Mới đầu người nói như vậy không nhiều, từ tháng chín năm nay mới dần dần nổi lên.
Từ ngữ khó nghe hơn nữa cũng có, tình nhân, con dâu nuôi từ bé, người tình nhỏ…
Lời nói không dao mà khiến tim đau nhói, lời nói không khói mà khiến mắt cay cay.
Ngay cả Nguyễn Linh Ngọc, cũng đã viết trong di thư —
Miệng lưỡi thế.
Có điều những lời này cũng có hơi không đàng hoàng, người tối ngày ngâm mình trong quán bar nhắc, nhưng hễ là người bình thường chút, không có nói chuyện này ở trường hợp công cộng. Mọi người cũng biết Tần Kí Minh ngay thẳng, sẽ không làm ra những chuyện ghê tởm thấp hèn này.
Ninh Dương Hồng cần bình tĩnh, mà Lâm Nguyệt Doanh không ngủ được, cô ngồi trên sô pha phòng khách, trên người khoác chiếc thảm mà Hà Hàm đưa cô, đang xem phim điện ảnh trên màn hình, canh giao thừa.
Hà Hàm đã đi ngủ từ sớm, dì giúp việc mời đến cũng đã về nhà đón năm mới, Lâm Nguyệt Doanh ngồi yên tĩnh một lúc, Tần Kí Minh đi tới.
Nói cũng kỳ lại, nhiều phật thủ thế kia đặt trên bàn trà cách Lâm Nguyệt Doanh không xa nhưng cô không hề ngửi thấy. Tần Kí Minh đi tới, Lâm Nguyệt Doanh bỗng cảm thấy trong khoang mũi đều là hương phật thủ tự nhiên thanh nhã.
Tần Kí Minh ngồi bên cạnh cô: “Sao còn chưa ngủ?”
Lâm Nguyệt Doanh thành thật nói: “Em muốn canh giao thừa, cầu mong mẹ khoẻ mạnh, tuổi trẻ bền lâu.”
Tần Kí Minh biết đây không phải là lời nói khách sáo, ngồi bên cạnh cô, nhìn theo tầm mắt của cô, trên tivi đang chiếu một bộ phim điện ảnh, là Lâm Nguyệt Doanh tự mình lục xem, 《 Loạn thế giai nhân 》, một bộ phim tình yêu cực kỳ kinh điển.
Bộ phim điện ảnh rất dài, lúc này đang chiếu tới cảnh Tư Gia Lệ ở goá, buồn rầu trong vũ hội, muốn nhảy nhưng không thể nhảy.
Những quy củ phép tắc trói buộc cô, Tư Gia Lệ nôn nóng không yên đang lặng lẽ dùng chân nhảy nhót.
Tần Kí Minh xem cùng cô.
Anh rất ít xem phim điện ảnh, bất kể là tình yêu hay là sử thi anh hùng, anh là người rất hiếm khi thông qua giải trí nghe nhìn để thả lỏng.
Bộ phim điện ảnh cũ này cũng không khó hiểu, bọn họ cùng nhau xem, xem Bạch Thụy Đức đưa ra giá cao để mua lần nhảy với Tư Gia Lệ, xem quần chúng thảo luận sôi nổi cử chỉ của bọn họ, rỉ tai thì thầm, xem hai người không sợ lời đồn đại, khiêu vũ sôi nổi.
Lâm Nguyệt Doanh thì thào: “Miệng lưỡi thế gian.”
Tần Kí Minh cười, giơ tay, theo thói quen nựng nựng má cô, làm như có thật: “Nguyệt Doanh bắt đầu suy nghĩ về triết lý cuộc đời rồi?”
“Thực ra không phải triết lý cuộc đời,” Lâm Nguyệt Doanh ngẩn người, “Chỉ cảm thấy Tư Gia Lệ thực đáng thương quá, người xung quanh nghĩ cô ấy làm bất cứ cái gì cũng là sai trái.”
“Sai không phải là cô ấy,” Tần Kí Minh nói, “Là độ khoan dung của xã hội thời đó thấp, yêu cầu cao đối với nữ giới, không thể chấp nhận bọn họ phạm phải một chút sai lầm — thậm chí đừng nói phạm sai lầm, là không chấp nhận bọn họ làm ra bất cứ chuyện gì đi ngược với xu hướng chung.”
Lâm Nguyệt Doanh có hơi xuất thần, nói: “À, độ khoan dung thấp, tỉ lệ cho phép sai lầm thấp… lời của anh làm em nhớ tới một bạn học, cậu ta cũng nói vậy với em, nói cậu ta không cho phép xuất hiện sai lầm làm lãng phí tài nguyên.”
Tần Kí Minh không tỏ vẻ gì: “Ồ?”
Anh vốn đang thân mật nhéo má cô, vỗ vỗ má cô, đi kèm một tiếng này, lực xuống tay càng mạnh, hai cái, vỗ đến mức Lâm Nguyệt Doanh cảm thấy má hơi đau, giống như một quả pháo hoa không yên phận nổ tung, tê tê.
Hình như vừa nhận trừng phạt.
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Anh, anh làm đau em rồi.”
Tần Kí Minh thả tay ra, tràn đầy ý xin lỗi: “Xin lỗi.”
Anh nâng tay, ngắt nho trên bàn trà, coi như quà xin lỗi, đút cho Lâm Nguyệt Doanh đang lười biếng nằm trên sô pha, hỏi: “Bạn học nào?”
Lâm Nguyệt Doanh nói dối: “Là bạn học bình thường á — à, đúng rồi.”
Cô dời lực chú ý, hỏi: “Anh có nghe được một vài tin đồn rất đáng sợ không?”
Tần Kí Minh chuyên tâm đút nho: “Tin đồn đại gì?”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Tin đồn giữa em và anh.”
Cô hơi nằm ngửa ra sau, dùng đôi mắt xinh đẹp, tha thiết nhìn anh trai mình: “Đồn đại, anh lâu vậy rồi mà còn không kết hôn, là vì em.”
Tần Kí Minh bật cười: “Rất vô lý.”
“Còn có cái càng vô lý hơn, anh muốn nghe không?” Lâm Nguyệt Doanh nghiêng người, chủ động cắn ngón tay đang đút nho của Tần Kí Minh, ngậm lấy.
Cô có thể cảm nhận được tay của Tần Kí Minh dừng lại.
Ngón tay vừa mới nhẹ nhàng vỗ lên mặt cô, lúc này đang bị cô ngậm trong miệng, Lâm Nguyệt Doanh như không có việc gì liếm một cái, cuộn quả nho đi mất, giống như chỉ là một chuyện ngoài ý muốn.
Chỉ là một cô em gái được chiều chuộng không cẩn thận liếm vào tay anh trai.
Không có ánh mắt khiêu khích, không có giao lưu tầm mắt, cô chỉ quá thích ăn nho, có thể có hiểu nhầm gì chứ.
Lâm Nguyệt Doanh nằm lại, bọc thảm lông, chìm vào trong sô pha mềm mại.
Cô dùng giọng điệu thoải mái nói: “Bọn họ còn kể, nói anh và em sống cùng nhau, thực ra tối nào anh cũng đang làm em.”
Editor: “Tần Kí Minh nói: “Mười tám ngày trước, bảy giờ năm phút tối, em đã lừa anh.”” Hãi thật anh nhớ dai ghê, quân tử 10 năm đòi nợ không muộn.