Tôi Nguyện Dùng Trái Tim Dưỡng Trăng Sáng

Chương 4: Giới hạn




“Đứa trẻ ngoan yêu học tập.”
Ngón chân quắp chặt từ từ khôi phục bình tĩnh dưới sự bao vây ấm áp của lòng bàn tay.
Lâm Nguyệt Doanh mất năm phút mới cứu được cái chân bị chuột rút từ trong đau đớn ra, vẫn còn lưu lại chút dư âm, tiếng ù ù bên tai như sóng triều đánh vào đá ngầm chỗ nước cạn chậm rãi bình ổn, hơi thở dồn dập của nàng dần dần ổn định, chăm chú tập trung nghe.
Bên cạnh im ắng, không hề có tiếng động.
Tần Kí Minh chắc đang ngủ rất sâu.
Nàng có cảm giác may mắn như được sống sót sau tai nạn, thả tay ra, không hề bóp ngón chân đáng thương kia của mình, lại nghỉ ngơi một hồi, mới nhanh chóng sửa sang lại chiếc giường mềm mại trước khi đi ngủ.
Đến tận trước khi Lâm Nguyệt Doanh lần nữa rơi vào mộng đẹp, cô vẫn không hề nghe thấy tiếng động phòng bên cạnh. Chỉ đến lúc ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, dường như cô nghe thấy tiếng thở dài nặng nề thuộc về Tần Kí Minh.
Lâm Nguyệt Doanh tin tưởng đó nhất định là ảo thanh.
Hiệu quả cách âm của tường quá kém, nhưng cũng không kém đến mức ngay một tiếng thở dài cũng truyền một cách trọn vẹn được.
Nhất định là do câu nói kia của đối phương làm cô chột dạ gây ảo giác mà thôi.
Giấc ngủ ngọt ngào sau khi được thư giãn, Lâm Nguyệt Doanh có một đêm mộng đẹp đến sáng, sớm tinh mơ nhẹ chân nhẹ tay ra ngoài, không đánh thức Tần Kí Minh còn đang say giấc nồng.
Sủi cảo nhân tôm và bánh cuốn được bưng lên bàn, lại gọi xíu mại, chân gà và cải ngồng xào, hôm nay khẩu vị của Lâm Nguyệt Doanh rất tốt, ngay cả Giang Bảo Châu cũng liếc cô một cái: “Tối qua chưa ăn no?”
Lâm Nguyệt Doanh cũng ngại kể tối qua mình làm gì, chỉ nói: “Nào có, hôm qua đi đánh tennis với Hồng Hồng, tiêu hao năng lượng. Sáng nay dậy còn hơi chóng mặt.”
Mẹ của Giang Bảo Châu là người Quảng Đông, sống mũi cao mắt to làn da trắng, Giang Bảo Châu được di truyền trọn vẹn. Từng có một đạo diễn tung cành oliu với Giang Bảo Châu. Nhưng ý người lớn trong nhà Giang Bảo Châu sẽ không để cô tiến vào giới giải trí, lại thêm cô nàng không hề hứng thú với đóng phim, nên uyển chuyển từ chối.
Trước mắt Giang Bảo Châu đang học chuyên ngành kiến trúc, cô nàng không thích vận động, là tính cách không giống với Lâm Nguyệt Doanh. Nhưng này chẳng hề gây trở ngại cô nàng lẳng lặng cầm một quyển sách lúc bạn thân chơi tennis, vừa đọc vừa đợi bạn thân chơi xong rồi cùng nhau đi ăn.
Giang Bảo Châu nhìn kỹ cô: “Tớ thấy cậu không chỉ lượng vận động quá lớn, sáng dậy chóng mặt? Có thể là do nóng ẩm, tối nay tớ để dì Liên trong nhà nấu canh qua cho cậu.”
“Không cần không cần không cần,” Lâm Nguyệt Doanh liên tục xua tay, “Tối nay tớ còn muốn Tần Kí Minh hầm canh vịt, anh ấy nấu ngon lắm.”
Giang Bảo Châu thong thả gắp một miếng cải ngồng: “Anh Tầng của cậu về rồi à?
“Là Tần,” Lâm Nguyệt Doanh sửa đúng, “Có điều tớ cảm giác có vẻ anh ấy không vui lắm.”
Giang Bảo Châu suy nghĩ: “Lần trước không phải cậu nói anh ấy đi công tác ở Thượng Hải sao? Có lẽ bên đó nóng ẩm, anh ấy bệnh (do ẩm thấp gây ra), không sao, bữa nào tớ để dì Liên ở nhà nấu canh qua.”
Lâm Nguyệt Doanh trêu cô bạn: “Buổi trưa chúng ta còn hẹn Tống Nhất Lượng cùng đi ăn cơm, nghe nói gần đây cũng bệnh do nóng ẩm, cậu có cần nấu canh đưa cho anh ấy nữa không?”
Giang Bảo Châu thả đũa xuống, tao nhã dùng khăn giấy lau khoé miệng, giơ tay, động tác muốn đánh cô, Lâm Nguyệt Doanh cười cười, hai tay nâng má: “Đợi lát nữa bữa trưa cùng nhau ăn cơm đi mà, tớ là con gái, sợ nhắm.”
Giang Bảo Châu nói: “Cậu sợ cái gì?”
“… Mấy hôm trước Tần Kí Minh không ở nhà, tớ ra ngoài chơi kịch liệt quá,” Lâm Nguyệt Doanh nói, “Cậu đi với tớ đi mà, có cậu và Tống Nhất Lượng ở đó, khẳng định Tần Kí Minh sẽ không dạy bảo tớ.”
Giang Bảo Châu lơ đễnh: “Anh Tần của cậu vì cậu mà hơn ba mươi tuổi rồi còn chưa kiếm bạn gái, đâu ra mà nỡ dạy bảo cậu.”
“Đầu tiên, Tần Kí Minh còn chưa đến ba mươi, nếu tính kỹ, cách sinh nhật ba mươi tuổi của anh ấy còn một năm lẻ ba tháng mười hai ngày,” Lâm Nguyệt Doanh sửa đúng Giang Bảo Châu, “Tiếp đó, không phải anh ấy vì tớ, chỉ là say mê cuồng công việc thôi.”
Giang Bảo Châu nhắc nhở: “Trước đây lúc anh ấy từ chối bác cả và chị họ tớ, không phải dùng cái lý do “say mê công việc”.”
Lâm Nguyệt Doanh thở dài, nhăn mũi: “Đó là lôi tớ ra làm lá chắn thôi, Tiểu Châu Châu thân ái của tớ, cậu không biết hồi nhỏ anh ấy đánh tớ dã man thế nào đâu.”
Lâm Nguyệt Doanh kể đều là sự thật.
Ông nội mắc bệnh qua đời, lúc Lâm Nguyệt Doanh đến nhà ông nội Tần, mới sáu tuổi.
Hồi đó Tần Kí Minh đã bắt đầu học cấp ba, quan hệ của bố mẹ trong nhà không tốt, anh cũng sống ở trong đại viện. Tổng cộng có ba phòng, ông nội Tần một phòng, Lâm Nguyệt Doanh một phòng, Tần Kí Minh một phòng.
Hồi đó buổi đêm Lâm Nguyệt Doanh rất sợ, cũng không thân quen, hơn nữa bên ngoài cửa sổ phòng ngủ là cây hoè rất lớn, gió thôi tới, cành lá rơi trên cửa sổ, âm u quỷ khí doạ người, dù rằng là cây hoè, nhưng học viết chữ, cũng là hai chữ “mộc” và “quỷ” (*). Lâm Nguyệt Doanh hồi nhỏ nào đã hiểu duy vật duy tâm là cái gì, cô chỉ biết mình nhát gan sợ hãi, buổi tối không dám ngủ một mình, kéo chăn run cầm cập.
(*) Chữ “hoè” 槐được ghép từ chữ mộc木 và chữ quỷ鬼
Ông nội Tần đã lớn tuổi, răng lợi sớm đã rụng hết, đeo răng giả, giọng cũng lớn. Lâm Nguyệt Doanh hồi nhỏ, sợ cái miệng móp mép sau khi tháo răng của ông và bộ dáng lúc ông mắng người khác, suy đi nghĩ lại, cảm thấy anh Tần Kí Minh phòng bên cạnh tướng mạo đẹp trai trên người cũng thơm thơm. Chần chừ chốc lát, Lâm Nguyệt Doanh lau nước mắt ôm gối đầu chèo lên giường Tần Kí Minh, sột soạt chui vào trong chăn của anh, nước mắt dính hết lên người anh, thút thít nói muốn ngủ với anh trai.
Hồi đó Tần Kí Minh mắc bệnh sạch sẽ, suýt chút nhảy lên, học sinh cấp ba lại đương tuổi dậy thì, tính tình không tốt, lập tức lạnh mặt xách cô lên, cuốn cả chăn đi về phòng cô.
Sau nửa đêm, Lâm Nguyệt Doanh bị tiếng gió thổi doạ tỉnh lại ở trên giường anh cuộn tròn, run bần bật, vừa chạm là khóc.
Tần Kí Minh hoàn toàn không biết phải làm sao, ông nội Tần đánh lời, lại thông cảm với việc ông nội của cô qua đời, bất đắc dĩ, mới để Lâm Nguyệt Doanh tiếp tục ngủ với anh. Rồi vừa ngủ, là ngủ liền đến hai năm.
Hai năm sau, cuối cùng thành công tách giường, Tần Kí Minh cũng học đại học, không thường xuyên về nhà.
Nhưng trong hai năm này, dù rằng ngủ cùng với nhau, đối với Lâm Nguyệt Doanh mà nói Tần Kí Minh cũng không phải người anh trai có tính tình tốt. Anh mắc bệnh sạch sẽ, cũng không dễ nói chuyện như giúp việc, buổi tối nhất định bắt Lâm Nguyệt Doanh tắm rửa sạch sẽ mới được trèo lên giường anh, không cho phép ăn trong phòng ngủ, không được uống đồ uống có màu sắc trong phòng ngủ, không được…
Các thể loại không được, Lâm Nguyệt Doanh cũng dần dần hình thành thói quen giống như anh, có điều tính cách không giống Tần Kí Minh, cô rất thích cười, hướng ngoại.
Lâm Nguyệt Doanh trời sinh có tính chống đối, từ nhỏ đã suy nghĩ của riêng mình, là một đứa trẻ cực kỳ khó quản chế. Năm đó cô bảy tuổi, đột nhiên biết mất một buổi chiều, Tần Kí Minh và ông nội Tần tìm cô muốn điên luôn, lo cô bị đối thủ bắt đi, lại lo cô bị người ta bắt cóc, thậm chí làm trái trình tự và nguyên tắc điều động không ít giám sát, đến chạng vạng cuối cùng cũng tìm thấy cô, ông nội Tần sốt ruột đến mức huyết áp tăng vọt, suýt chút ngất lịm, nằm trên giường thở oxy, một mình Tần Kí Minh đi gặp Lâm Nguyệt Doanh được cảnh sát đưa đến, nén giận hỏi cô đã đi đâu.
Vậy mà Lâm Nguyệt Doanh quyết không nói, Tần Kí Minh cáu đến mức ở ngay cục cảnh sát đánh một cái vào mông cô. Trẻ con cũng có lòng tự trọng, oa một cái khóc thành tiếng.
Hồi đó Tần Kí Minh mới học lớp 11, tính cách vẫn còn dễ nổi nóng, thêm nữa ông nội còn nằm viện, một cái đánh này tuy đã giảm lực, cũng là không biết nặng nhẹ, Lâm Nguyệt Doanh khóc rất lâu, mắt sưng như hột đào. Đến tối, Lâm Nguyệt Doanh ràn rụa nước mắt đi bệnh viện thăm ông nội Tần, mắt vẫn còn rất sưng — thì ra là sắp tới sinh nhật ông nội Tần, lúc trước cô làm vỡ một cái nắp ấm tử sa mà ông yêu thích nhất, lần này lén lút chạy ra ngoài, là đi khắp nơi tìm cái nắp ấm tử sa phù hợp.
Làm vỡ ấm tử sa là bí mật giữa cô và ông nội Tần, bởi cái ấm đó là Tần Kí Minh tặng ông nội Tần, cô không dám nói, sợ Tần Kí Minh mắng cô.
Nắp ấm tử sa phù hợp đương nhiên thuận lợi mua về, hoàn toàn thích hợp với cái ấm tử sa mà Tần Kí Minh tặng ông nội Tần. Buổi tối, giúp việc trong nhà đau lòng bôi thuốc xoa bóp mông cho Lâm Nguyệt Doanh, Tần Kí Minh im lặng đứng ngoài cửa chần chừ.
Đợi Lâm Nguyệt Doanh mặc xong váy, bảo mẫu đi rồi, anh mới tiến vào, bưng lê chưng đường phèn kỳ tử mà Lâm Nguyệt Doanh thích ăn nhất, nhẹ giọng hỏi cô có đau không.
Lâm Nguyệt Doanh nước mắt lã chã, vừa nói nhỏ đau lắm đau lắm đau muốn chết ghét Tần Kí Minh nhất, lại vừa tủi thân đáng thương ăn đồ anh mang đến.
Đây là một lần duy nhất Tần Kí Minh động tay.
Giang Bảo Châu nói cũng là sự thật.
Năm thứ hai ông nội Tần qua đời, Tần Kí Minh cũng đã bắt đầu đi làm, khi đó anh không giống với anh em khác trong nhà, dốc lòng chuyên tâm nghiên cứu cơ điện tử thông minh. Khí chất không tầm thường của anh đã thu hút bố và bác cả Giang Bảo Châu, bọn họ rất vừa ý tính cách không đùa giỡn của anh, cũng thưởng thức sự ngay thẳng nghiêm túc của anh, xem trọng tiền đồ của anh, ý muốn giới thiệu chị họ Giang Bảo Châu là Giang Vịnh San cho anh, muốn để hai người trẻ tuổi tiếp xúc nhiều một chút.
Khi đó Tần Kí Minh vẫn chưa đầy hai mươi sáu, vừa mới tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Giang Vịnh San tốt nghiệp đại học, chuẩn bị tiếp tục đào tạo chuyên sâu ở trường Tần Kí Minh, tính ra, còn là đàn em cùng ngành của anh.
Tần Kí Minh uyển chuyển từ chối ý tốt của đối phương, dùng lý do là không có lòng dạ nào để yêu đương, hiện giờ chỉ muốn chăm sóc em gái thật tốt. Năm năm tới anh chưa có kế hoạch lập gia đình, cũng không muốn làm dang dở tuổi xuân của Giang Vịnh San, cảm ơn cất nhắc, vẫn xin tìm rể hiền khác, anh không phù hợp.
Em gái mà Tần Kí Minh nói, chính là chỉ Lâm Nguyệt Doanh đang học cấp ba.
Cái lý do này, Tần Kí Minh dùng sắp năm năm rồi.
Lâm Nguyệt Doanh sắp đến tuổi phù hợp tự do yêu đương, anh vẫn cứ không có dấu hiệu yêu đương gì.
Khi đó Lâm Nguyệt Doanh và Giang Bảo Châu đã là chị em tốt ngày ngày dắt tay nhau cùng đi nhà vệ sinh cùng đi dạo phố cùng đi ăn uống, buổi tối đi ngủ cũng ngủ cùng nhau. Lâm Nguyệt Doanh đã gặp Giang Vịnh San, biết đối phương cũng là một chị gái dịu dàng xinh đẹp thơm tho. Lúc cùng Giang Bảo Châu đầu gối đầu cùng ngủ, Lâm Nguyệt Doanh còn đau lòng vì không thể trở thành chị em thật sự với Giang Bảo Châu—
Thời gian thấm thoát, vào lúc này, Lâm Nguyệt Doanh đầu gối đầu nằm với Giang Bảo Châu cùng nhau làm spa, lại nghĩ tới câu chuyện cũ kia, đột nhiên thấy may mắn hồi đó Tần Kí Minh không đồng ý qua lại với Giang Vịnh San.
Loại ngầm may mắn này giống như bản năng kịch liệt giấu trong âm thầm, giống như ăn gỏi cá bất chợt bị thịt mềm không ngờ tới đâm vào trong khoang miệng.
Lâm Nguyệt Doanh nằm ngửa, lúc đợi nhân viên spa dịu dàng gỡ mặt nạ dán trên mặt cô ra, cô rùng mình một cái, cảm thấy bản thân vừa mới hình như không ổn rồi, suy nghĩ không nên có.
Cụ thể là cái gì, cô cũng không nói rõ.
Trên thực tế, nhiều năm sau nhìn lại, Tần Kí Minh uyển chuyển từ chối đối với hai người đều tốt, anh luôn say mê công việc, mà Giang Vịnh San đã quen hai lần bạn trai, đang hưởng thụ thanh xuân của mình.
Hai người quả thật không phải là mối lương duyên.
Lâm Nguyệt Doanh đang trầm ngâm tự hỏi, bất thình lình, nghe thấy Giang Bảo Châu nhỏ giọng mở miệng: “Nguyệt Doanh.”
Lâm Nguyệt Doanh: “Sao thế?”
“Tớ cứ cảm thấy,” Giang Bảo Châu chậm chạp nói: “Anh Tần của cậu bây giờ còn chưa có bạn gái, có lẽ có chút nội tình.”
“Nội tình ở đâu,” Lâm Nguyệt Doanh lơ đãng, “Đứng cao không khỏi lạnh, mắt anh ấy cao thế, tất cả mọi người đều không vừa mắt anh ấy.”
Giang Bảo Châu không nói chuyện.
Bàn tay mềm mại của nhân viên spa chà xát tinh dầu, khe khẽ ấn huyệt thái dương của Lâm Nguyệt Doanh, làm đầu cô hơi ngẩng lên, nhẹ nhàng mát xa theo hình tròn.
Lâm Nguyệt Doanh nhắm mắt, tổng kết.
“Còn nhớ Sherlock mà hồi cấp hai chúng ta cùng xem không? Trong đó Mycroft Holmes nói với Sherlock, người bên cạnh chúng ta giống như con cá vàng không có não.”
“If you seem slow to me, Sherlock, can you imagine what real people are like?”
(Nếu đối với tôi mà nói, anh cũng là chậm chạp, Sherlock, anh có thể tưởng tượng loài người thực sự là hình dáng gì không?”
“I’mliving in a world of goldfish.”
(Chúng ta đang sống trong thế giới của loài cá vàng.)
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Cậu đừng thấy Tần Kí Minh tốt tính, đối với ai cũng dịu dàng ấm áp, anh ấy mới không có khả năng thích người khác.”
Từ nhỏ đến giờ, ở bên nhau ròng rã mười ba năm.
Trên thế giới này, Lâm Nguyệt Doanh xin thề, không ai có thể hiểu Tần Kí Minh hơn cô.
Anh là tập hợp sinh ra giữa mâu thuẫn và đối lập.
Cho đến nay, Lâm Nguyệt Doanh vẫn không thể tưởng tượng dáng vẻ khuôn mặt kia của Tần Kí Minh lúc rơi vào bể tình, anh nên người đứng ở ven đường bờ biển, thỉnh thoảng nghiêng người, thái độ trịch thượng liếc nhìn nam nữ nhấp nhô rơi vào trong bể dục.
Sự thật cũng như vậy, đợi Lâm Nguyệt Doanh và Giang Bảo Châu xinh đẹp đến ăn cơm, Tần Kí Minh không hề có bất cứ kinh ngạc nào đối với việc Giang Bảo Châu bất ngờ đi tới, chỉ biểu thị Lâm Nguyệt Doanh và cô nàng đổi vị trí — để Giang Bảo Châu ngồi bên cạnh Tống Nhất Lượng, Lâm Nguyệt Doanh ngồi cùng Tần Kí Minh.
Vẫn là đặt phòng riêng, mở cửa sổ, có thể nhìn thấy ngói lưu ly của Cố Cung lấp lánh ánh vàng dưới ánh mặt trời không xa. Lần này ăn cơm một là lâu ngày chưa gặp, hai là nói về hành trình đi khách sạn suối nước nóng không lâu sau đó, mấy người đều dự định thả lỏng một chút, ngâm mình, dãn gân cốt.
Lâm Nguyệt Doanh chỉ miệt mài ăn uống, may mà sự việc với trong tưởng tượng của cô không chênh lệch, Tần Kí Minh quả nhiên không truy hỏi cô trước mặt người khác.
Cô cũng nhân cơ hội hỏi lúc khai giảng ai đưa cô đi, Tần Kí Minh trả lời dứt khoát: “Anh.”
Lâm Nguyệt Doanh kinh ngạc: “Anh có thời gian sao?”
“Gần đây không bận, xin nghỉ nửa ngày không thành vấn đề,” Tần Kí Minh thản nhiên nói: “Ăn nhiều chút.”
Lâm Nguyệt Doanh vốn đang vui, nghe thấy câu bình thản “ăn nhiều chút”, trong lòng lại bắt đầu thấp thỏm, không biết vì sao, một câu “ăn nhiều chút” của Tần Kí Minh, làm cô không ngừng liên tưởng đến người giết cừu và con cừu, trước khi mài dao xoèn xoẹt với con cừu, người giết cừu cũng sẽ thúc giục nó ăn nhiều chút như vậy.
Ăn no để lên đường.
Miên man suy nghĩ, Tống Nhất Lương lại cười nói em họ du học nước ngoài của mình sắp về nước, đến lúc đó dẫn tới chơi với bọn họ. Em họ kia chỉ lớn hơn Giang Bảo Châu hai tháng bốn ngày, chỉ là từ lúc học cấp hai đã đi Úc, sợ không quen cuộc sống trong nước, còn nhờ hai cô gái dẫn đi chơi nhiều chút…
Giang Bảo Châu nói: “Tha cho bọn em đi anh Nhất Lượng, em và Nguyệt Doanh không thích đối phó với con trai đồng trang lứa đâu.”
“Ồ.” Tống Nhất Lượng nhướn mày, “Sao không thích?”
Tần Kí Minh đang rót thêm trà vào cốc của Lâm Nguyệt Doanh, vì phải ăn cơm, trà gọi là trà lúa mạch, có mùi lương thực tinh khiết và vị đắng nhàn nhạt.
Giang Bảo Châu sắc mặt thản nhiên, kéo Lâm Nguyệt Doanh ra làm lá chắn: “Em và Nguyệt Doanh giống nhau, đều thích kiểu anh trai, tốt nhất lớn hơn năm tuổi trở lên, dịu dàng trưởng thành kiên nhẫn — cậu nói đúng không Nguyệt Doanh? Nguyệt Doanh?”
Lâm Nguyệt Doanh đang chuyên tâm ăn sườn lợn, Giang Bảo Châu gọi hai tiếng, cô mới a a đáp lại, tư tưởng không tập trung, cũng không nghe rõ bạn thân nói cái gì, chỉ phụ hoạ.
Tống Nhất Lượng lắc đầu, không tán thành: “Tuổi tác cách biệt quá lớn cũng không hay, hai em vẫn còn đang đi học, dễ bị người trong xã hội lừa gạt. Cô gái trẻ hay nói thích chú anh gì đó… nhưng đừng nghĩ quá tốt về chú anh, đàn ông ấy à, có tuổi rồi, cách biệt với các em không chỉ là thời gian, còn có tinh lực —”
“Nhất Lượng,” Tần Kí Minh đưa cốc cho Lâm Nguyệt Doanh, nói với anh ta: “Đừng nói mấy cái này trước mặt em gái tôi.”
Tống Nhất Lượng cười, chỉ thành khẩn căn dặn: “Nếu muốn yêu đương, vẫn là cùng người đồng trang lứa mới thú vị, nhất là em đấy, Nguyệt Doanh.”
Lâm Nguyệt Doanh bị gọi tên, không rõ đầu cua tai nheo, nhìn Tần Kí Minh trước, lại mù mờ nhìn Tống Nhất Lượng: “Hả?”
“Có người trong lòng nhớ thông báo với anh em trước,” Tống Nhất Lượng chỉ chỉ Tần Kí Minh, “Để anh em trấn cửa.”
Lâm Nguyệt Doanh đùa đùa: “Nhất định rồi, dù sao thì anh của em cũng trưởng thành trầm ổn lòng gan dạ sắt minh ngoan bất hóa (*) mà.”
(*) Hình dung một người cực kỳ bảo thủ, không thấu tình đạt lý.
Tần Kí Minh nhíu mày: “Đừng nói anh đáng sợ như vậy, anh cũng không phải là cái cửa kiểm tra.”
Lâm Nguyệt Doanh cười phì một cái.
Tần Kí Minh ý tứ nhìn Lâm Nguyệt Doanh một cái, muốn nói lại thôi.
Trong bữa cơm, Tần Kí Minh còn nhận một cuộc điện thoại, không phải chuyện công việc, anh vẫn ngồi tại chỗ. Lâm Nguyệt Doanh ngồi gần anh, nghe rất rõ ràng, là người lắp máy giặt hỏi anh, lúc nào có thể tới.
Ăn xong cơm, trên đường về nhà, Lâm Nguyệt Doanh ngồi ghế phụ, hỏi Tần Kí Minh: “Vì sao anh lại mua máy giặt vậy?”
Tần Kí Minh lái xe, chăm chú nhìn về phía trước: “Bởi vì trong nhà có đứa bé lười không muốn giặt tay đồ lót.”
Lâm Nguyệt Doanh: “…”
“Sau này cái máy giặt kia giành riêng cho em sử dụng,” Tần Kí Minh nhắc nhở: “Về xem xem, em thích đặt ở đâu. Khăn tắm, khăn lông em rửa mặt, lau người, còn có đồ lót, đều bỏ vào đó giặt, anh chọn cho em là loại vừa giặt vừa sấy, cũng đỡ việc. Có điều chú ý một chút, đừng mặc khi còn ẩm, không tốt cho cơ thể — cũng đừng bỏ khăn lông của anh vào.”
Lâm Nguyệt Doanh hơi không vui: “Việc gì phải phân rõ ra với em như vậy.”
“Cần phải phân rõ,” Tần Kí Minh nói, “Em cũng không còn nhỏ.”
Lâm Nguyệt Doanh chơi với quả anh đào cô đính trên dây an toàn ở ghế lái phụ hết, đáng thương: “Gần đây anh cứ nói mấy câu này, em sắp cảm thấy anh với em xa lạ rồi.”
Tần Kí Minh dư quang có thể nhìn thấy ngón tay đang chơi gấu trúc của cô.
Lâm Nguyệt Doanh thích lưu lại vết tích trên xe và trên đồ đạc của anh, trong xe bây giờ đặt chậu hoa nhỏ trang trí, con cừu nhỏ có khắc tên anh và tên cô, còn có kết bình an do cô tự mình dùng dây đỏ tết lại … bao gồm cả quả anh đào đỏ thẫm bằng nỉ trên dây an toàn ghế lái phụ, cũng là cô chọn lựa kỹ lưỡng gắn lên.
Lâm Nguyệt Doanh có đôi bàn tay vừa mảnh vừa dài vừa trắng, rất đẹp, rất hợp để chơi đàn dương cầm. Hồi cô còn nhỏ, ông nội Tần quả thực đã mời giáo viên dạy đàn đến cho cô, hồi đó cây đàn Tần Kí Minh dùng cũng ở, vừa hay có thể lên lớp. Nhưng Lâm Nguyệt Doanh không có tính nhẫn nại, thút thít làm nũng, khóc như lê hoa đái vũ nói không muốn luyện… Tần Kí Minh không có em gái, ông nội Tần cũng không có cháu gái, hai người đều chiều chuộng cô, cuối cùng cũng không ép cô học tiếp.
Dù sao thì học đàn dương cầm vốn là vì bồi dưỡng tài năng, không trông chờ cô thật sự sẽ dựa vào đó để kiếm sống, nếu thật sự không thích, vậy không phải học.
Cô không làm móng tay, mỗi một cái móng tay đều tỉ mỉ cắt sửa thành tròn tròn, sạch sẽ trong suốt hồng hồng. Lúc ăn cơm, Tần Kí Minh đưa cốc cho cô, đầu ngón tay sạch sẽ mềm mại này lướt qua chỉ tay hơi cứng của anh, cảm giác tiếp xúc giống như hoa tuyết rơi trên noãn ngọc, chầm chậm hoà tan. Lúc này, đôi tay sạch sẽ trẻ tuổi đang tuỳ ý xoa nắn quả anh đào trên dây an toàn, bóp bóp, chà chà, ấn ấn.
Hôm qua đại thể cô cũng dùng đôi tay này để đụng chạm chính mình.
Đèn đỏ.
Không được đi.
Tần Kí Minh vững vàng dừng xe lại, anh nhìn cảnh báo chói mắt màu đỏ ở xa, con số chầm chậm nhảy nhót, đèn giao thông ở đoạn đường này dài chín mươi giây.
Lâm Nguyệt Doanh ưu thương: “Anh không phải là anh trai cùng lớn lên từ bé với em nữa, anh không coi em là em gái nữa rồi.”
“Nếu anh không coi em là em gái,” Tần Kí Minh nói, “Ban nãy lúc ăn cơm anh đã hỏi em.”
Lâm Nguyệt Doanh ngừng vài giây, ngón tay bất an khẩy quả anh đào: “Hỏi cái gì?”
Tần Kí Minh chậm chạp nói: “Em nghĩ kỹ đi, gần đây mình làm sai chuyện gì.”
Lâm Nguyệt Doanh trầm mặc.
Sau một hồi, cô dè dặt: “Chuyện em và Hồng Hồng đánh nhau, anh cũng biết rồi à?”
Được lắm.
Tần Kí Minh nói: “Em còn đánh người?”
Lâm Nguyệt Doanh đờ ra: “Không phải chuyện này hả, thế là cái gì?”
Tần Kí Minh thở dài, bất đắc dĩ: “Em đã đánh ai?”
“Thì là cái tên Mạnh Gia Trung ấy mà,” Lâm Nguyệt Doanh tủi thân, “Em và Hồng Hồng đang chơi rất vui, anh ta không nên mời bọn em uống rượu, chặn đường bọn em, nói không uống rượu là không nể mặt anh ta, chính là đang đánh vào mặt anh ta, em nghĩ cái người này yêu cầu kì quái ghê, còn yêu cầu người ta đánh vào mặt mình…”
Tần Kí Minh day huyệt thái dương: “Em còn đi quán bar?”
Lâm Nguyệt Doanh im luôn.
“Được rồi, đánh cũng đánh rồi, là cậu ta không đúng,” Tần Kí Minh hỏi, “Em không chịu thiệt chứ?”
Lâm Nguyệt Doanh vui rạo rực: “Không chịu thiệt, lớp boxing nữ em học cũng không vô ích.”
Tần Kí Minh nói: “Không hổ là em gái anh, không hề kém cạnh đàn ông.”
“Còn phải nói,” Lâm Nguyệt Doanh đón ý nói hùa, đắc ý, “Cô em gái nhã nhặn như hoa cử chỉ như nước tao nhã chó điên như em, anh vác đèn lồng cũng khó tìm.”
“Vâng,” Tần Kí Minh sờ cằm, “Cho nên, cô em gái nhã nhặn như hoa cử chỉ như nước tao nhã như con cún dễ thương ơi, có thể nói cho anh biết, ở Luân Đôn nước Anh, em có xem cái gì không thích hợp không, hoặc là, có tiết mục nào cần báo cáo cho anh trai trưởng thành trầm ổn lòng gan dạ sắt minh ngoan bất hóa không?”
Lâm Nguyệt Doanh đực người.
Đèn xanh được đi.
Tần Kí Minh hết sức chăm chú lái xe, nhìn về phía trước, tầm mắt bình tĩnh.
“Không nhớ được cũng không sao, ipad ở ngay trước mặt em, anh hoàn toàn không ngại để em ôn tập lại một chút hai bức ảnh kia vào lúc này, sau đó cho anh một lời giải thích hợp lý.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Giải thích hợp lý gì cơ? Người anh trai dịu dàng thiện lương, anh tuấn phóng khoáng, săn sóc chu đáo mềm lòng nhẹ dạ của em ơi?”
Tần Kí Minh nói: “Nịnh ít thôi, chiêu này không tác dụng.”
Lâm Nguyệt Doanh như học sinh ngoan nghiêm túc nghe giảng, “Nào có, anh trai dạy em không được nói dối, em nói đều là sự thật mà.”
Tần Kí Minh bất vi sở động: “Nói đi, vì sao lại đi show người lớn.”
Nói tới đây, anh dừng một chút, lại châm biếm: “Không cần nói, là vì thoả mãn niềm yêu thích mấy anh hơn tuổi của các em. Người đàn ông chụp cùng em, nhìn có vẻ chẳng bao lâu nữa là có thể đủ tuổi làm bố em rồi.”
Câu “người ta mới hai mươi ba tuổi còn không có lớn bằng anh” bị Lâm Nguyệt Doanh dùng sức kìm lại.
Cô hít thở sâu, ngồi ngay ngắn, nghiêm túc.
“Bên trong không phù hợp với em, chụp xong ảnh là đi luôn.”
Tần Kí Minh lạnh lùng phá bỏ: “Bức ảnh kia của em là sau khi buổi biểu diễn kết thúc mới được chụp.”
Lâm Nguyệt Doanh phản ứng rất nhanh: “…. Em cố nhịn không thoải mái xem đến cuối cùng.”
Tần Kí Minh chỉ ra: “Nụ cười sung sướng kia của em nhìn có vẻ không giống không thoải mái.”
Lâm Nguyệt Doanh sửa đúng: “Đó là ngoài cười nhưng trong không cười.”
Tần Kí Minh thản nhiên: “Còn lươn khươn (*), em sẽ cảm thụ được da đau thịt cũng đau.”
(*) Nói dối, cố tình kéo dài.
Lâm Nguyệt Doanh tỏ ra đáng thương: “… Thực ra là vì cảm thụ bầu không khí vô sỉ xa hoa truỵ lạc kia mà trong lòng em càng thêm phê phán sâu sắc với tà âm như vậy.”
“Thật là đứa trẻ ngoan yêu học tập.” Tần Kí Minh bình tĩnh khen ngợi cô: “Em phê phán nó thế nào? Có gì tâm đắc chia sẻ với anh trai đần độn em không?”
“Được rồi,” Lâm Nguyệt Doanh nghẹn lại, chân thành nói: “Nói thật lòng nhé, anh.”
Cô nói: “Mấy ngày trước mắt em không thoải mái, nghe người ta nói xem nhiều sự xinh tươi khác phái thể trị chứng mắt đau.”
Tần Kí Minh cười lạnh: “Anh thấy em là muốn mông đau.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.