“Bí kíp giảm áp lực.”
“Cái gì xong đời?”
“Cuộc đời em vốn là con đường bằng phẳng tràn đầy ánh mặt trời, đột nhiên rẽ hướng chạy sang một con đường gập ghềnh xóc nảy khác.”
“Nói rõ xem nào.”
“… Không có gì, là em đang nghĩ đến chuyện đi làm.”
“Không cần sầu, cứ học tốt. Nếu em thật sự muốn, kỳ nghỉ đông hè có thể xin đi thực tập, em viết đơn, anh cố vấn giúp em.”
“Ồ, em còn tưởng rằng anh sẽ lén đi cửa sau giải quyết giúp em.”
“Thành tích em như này lẽ nào còn cần anh đi cửa sau?”
…
Sao có thể nói trắng ra vậy chứ.
Lâm Nguyệt Doanh pha trò, vẫn không cách nào nói ra nguyên nhân thực sự.
Nói thế nào đây, lẽ nào nói, em xong đời rồi, bởi vì em muốn cùng anh – cùng người nhìn em trưởng thành — người anh cả thân yêu của em, phát triển một đoạn tình yêu lệch lạc khiến người ta căm phẫn?
Trong khoảnh khắc xác nhận bản thân rơi vào con sông tình yêu, Lâm Nguyệt Doanh đã biết trước mình sẽ khó khăn như nào trên con đường gian khổ này.
“Đáng thương quá,” Lâm Nguyệt Doanh quay mặt, ngón tay chọc chọc lên cửa kính xe, nghĩ thương phận mình ghê, nói nhỏ, “Rõ ràng có bao nhiêu người, mày lại chọn cái người khó nhất.”
Tần Kí Minh chuyên tâm lái xe: “Nói gì thế?”
Lâm Nguyệt Doanh: “Bí mật.”
Ừm.
Bí mật, trước mắt vẫn là bí mật không thể nói ra.
Nhờ dì Hoàng đến nhà, bữa tối nay cũng phong phú nhiều món, dì Hoàng không phải là dì giúp việc toàn thời gian, bình thường chỉ tới làm cơm ba bữa và dọn dẹp vệ sinh, lúc hai người về nhà, dì Hoàng vừa mới rời đi, thân thiết nói Lâm Nguyệt Doanh lại trắng ra rồi, lại xinh đẹp rồi.
Lâm Nguyệt Doanh soi giương, xinh thế này mà Tần Kí Minh chẳng rung động.
Thật là tiếc thay anh.
Đều nói trân quý nhất của người đẹp là quý ở “đẹp mà không tự biết”, Lâm Nguyệt Doanh không có cái phúc khí trân quý đó, cô đã sớm biết mình xinh đẹp, trong nhà trẻ, cô có nhiều bạn chơi nhất, giáo viên năm nhất chọn vài người dâng hoa cho lãnh đạo, trên danh sách lần nào cũng có tên Lâm Nguyệt Doanh, lúc học cấp hai trong lớp có vài học sinh “không như ý”, khi nói chuyện với cô cũng luôn nhỏ nhẹ, dịu dàng chết đi được.
Từ nhỏ cô đã biết mình xinh đẹp.
Nhưng xinh đẹp cũng vô dụng.
Lâm Nguyệt Doanh xoay người, nhìn Tần Kí Minh, âm thầm thất vọng.
Anh đã nhìn thấy nhiều lần xấu hổ của cô, nói không chừng trong mắt anh, khuôn mặt này chẳng có chút hấp dẫn gì.
Trong 《 Lịch sử hôn nhân của nhân loại 》Edvard Westermarck cũng đưa ra một quan điểm, nói, nếu mọi người từ lúc sinh ra, hoặc là thời thơ ấu cùng anh chị em, bố mẹ sống chung, sau trưởng thành sẽ không nảy sinh hấp dẫn tình dục.
Quan điểm này, được gọi là “hiệu ứng Westermarck”.
Cho dù là thanh mai trúc mã không có quan hệ huyết thống, cũng tuân theo nguyên lý này.
Đến nay Lâm Nguyệt Doanh đang vượt qua “hiệu ứng Westermarck”.
Sau khi ý thức mình rung động, lại nhìn Tần Kí Minh, tựa như mở ra lăng kính bong bóng màu hồng gấp tám lần.
Tần Kí Minh cầm đũa, Lâm Nguyệt Doanh nhìn chằm chằm cổ tay áo cuộn lên của anh, nhìn chằm chằm cái bớt nhỏ trên hổ khẩu tay anh.
Tần Kí Minh cầm màn thầu, Lâm Nguyệt Doanh nhìn cánh tay lộ ra của anh, nhìn mạch máu hơi nổi lên trên cánh tay.
Tần Kí Minh đổ cháo, Lâm Nguyệt Doanh ngước nhìn tạp dề anh thắt, ngước nhìn chút da thịt lộ ra bên trong cổ áo sơ mi.
Tần Kí Minh cúi người, giơ cánh tay, cong ngón tay, tuỳ ý gõ một cái vào gáy Lâm Nguyệt Doanh.
Lâm Nguyệt Doanh không né không tránh, mở to hai mắt, đối diện với Tần Kí Minh, ngơ ngác.
Tần Kí Minh buông tay.
Bốp.
“Á… đau.”
Lâm Nguyệt Doanh ôm trán: “Đau quá đau quá đau quá!”
“Xem anh em bận nọ bận kia?” Tần Kí Minh vỗ vỗ tay, “Ngồi xuống ăn cơm, đừng đứng nữa, làm sao thế, còn muốn anh đút tận miệng hả? Quý cô Lâm Nguyệt Doanh?”
Lâm Nguyệt Doanh xoa xoa trán, không nói chuyện.
Không nghe thấy phản kích, Tần Kí Minh hơi dừng lại, đặt bát xuống, thấp giọng: “Đánh em đau rồi à? Để anh xem nào.”
Lâm Nguyệt Doanh tránh né, tay Tần Kí Minh dừng ở không trung, không thu lại.
Cô không dám nhìn thằng: “Không đâu.”
Tần Kí Minh thẳng người, nhìn cô, Lâm Nguyệt Doanh như tên trộm, né tránh tầm mắt của anh, ngồi uống, bưng bát lên cầm đũa bắt đầu ăn.
Cháo kia luôn được đun trên lửa nhỏ, lúc đổ ra vẫn nóng. Ngón tay Lâm Nguyệt Doanh hơi bị bỏng, aiya một tiếng, lại đặt xuống, chậm rãi, thổi thổi, ăn từng chút một.
Cô không ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy Tần Kí Minh ngồi đối diện cô, kéo ghế, ngồi xuống, cầm đũa.
Ăn bữa tối.
Đều tại trái tim không nghe lời.
Lâm Nguyệt Doanh sớm đã tắm rửa nằm trên giường, cô muốn bịt chặt tai mình lại, như thế sẽ không nghe thấy động tĩnh bên ngoài. Ngày trước sao cô không phát hiện, sống chung với anh trai trưởng thành là một chuyện xấu hổ nhường ấy? Anh ngủ ở bên cạnh, vách tường mỏng, hơi chút tiếng động cô cũng phát hiện ra.
Anh đang tắm trong nhà tắm, Lâm Nguyệt Doanh có thể nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, biết đối phương chắc đang dùng khăn lông màu trắng kia lau người, vậy anh… có phải tối nào cũng sẽ nghiêm túc làm sạch mình? Tuổi của anh lớn hơn cô rất nhiều, khi ở thời kỳ trưởng thành xao động như cô, có phải cũng sẽ tự an ủi lúc đêm khuya? Lúc anh đụng chạm vào cơ thể mình, trong lòng đang nghĩ cái gì? Anh cũng sẽ có đối tượng ảo tưởng hư cấu sao? Vậy đó là một hình tượng như nào?
— Nếu đối tượng Tần Kí Minh ảo tưởng không chút dính dáng đến cô, Lâm Nguyệt Doanh nghĩ mình nhất định sẽ phê bình anh không có mắt nhìn.
Tiếng nước ngừng lại.
Lâm Nguyệt Doanh vùi đầu trong chăn.
Tai vẫn không kiểm soát được chộp lấy tin tức liên quan đến anh trong không khí.
Máy giặt trên ban công vang lên, Tần Kí Minh bây giờ có lẽ là đang giặt quần áo, tivi cũng mở rồi, lại là tin tức phát sóng quen thuộc…
Lâm Nguyệt Doanh nhắm mắt.
Cô cố gắng làm bản thân bình tĩnh.
Ngày hôm sau.
Tống Quan Thức hết sức phấn khởi đến nhà, tuy cậu chàng có bằng lái xe của Úc, nhưng vẫn chưa kịp đổi thành trong nước, vẫn là Tống Nhất Lượng đi cùng, lái xe đưa cậu ta tới.
Tống Nhất Lượng tận lực làm tốt nhiệm vụ của một người anh kiêm trợ thủ, nói chưa được mấy câu, đã đưa mắt ra hiệu cho Tống Quan Thức, lại hoảng hốt nói mình quên đồ rồi.
Là một cái váy đặt may riêng của Lâm Nguyệt Doanh. Đây vốn là trang phục diễn của một bộ phim điện ảnh kinh điển nào đó của Hollywood, Lâm Nguyệt Doanh thích, Tần Kí Minh bèn nhờ Tống Nhất Lượng tìm giúp, qua tay nhiều nước, thật sự mua được bản gốc. Tiếc là chủ nhân trước của chiếc váy kia không giữ gìn tốt, đã có nhiều chỗ bị tổn hại, thực sự không cách nào mặc được.
Tần Kí Minh lại tìm một thợ may phục chế có tay nghề cao siêu, đối chiếu bản thiết kế trước đó và tư liệu hình ảnh như bộ phim, biến toàn bộ chiếc váy thành những mảnh cắt, phân thành từng bộ phận, làm lại một chiếc khác cho Lâm Nguyệt Doanh.
Một bộ này, làm mất ba tháng.
Lâm Nguyệt Doanh còn đang chìm đắm vào tranh luận giữa “Trời ơi sao mình lại yêu anh trai, mình thật là cầm thú” và “Tần Kí Minh và cảm giác đạo đức không thể cùng tồn tại”, chẳng có động lực hứng thú với cái gì cả.
Ngay cả chiếc váy mong chờ đã lâu, cũng không cách nào làm tầm mắt của cô hoàn toàn rời khỏi người Tần Kí Minh.
Khi Tống Nhất Lượng đề nghị Lâm Nguyệt Doanh lái xe chở Tống Quan Thức đi lấy váy, cô chẳng suy nghĩ từ chối: “Không muốn.”
Tống Nhất Lượng không còn cách nào, đành nhìn Tần Kí Minh xin viện trợ.
Tần Kí Minh nói: “Nguyệt Doanh.”
Lâm Nguyệt Doanh nói: “Làm sao?”
“Gói hàng của anh đến rồi,” Tần Kí Minh nói, “Xuống lầu lấy giúp anh gói hàng, tin nhắn đã gửi vào di động của em.”
Lâm Nguyệt Doanh ò một tiếng, đứng dậy.
Tần Kí Minh lại nói: “Đồ hơi nặng, Quan Thức, cậu xuống lấy cùng đi.”
Tống Quan Thức nói: “Được được được, anh Ký Minh.”
Lâm Nguyệt Doanh im lặng, trước khi đi, cực kỳ không vui trừng mắt với Tần Kí Minh một cái.
Tống Nhất Lượng nhìn thấy, sáp đến gần, thấp giọng: “Đắc tội với em gái cậu?”
“Không rõ nữa,” Tần Kí Minh dụi mắt, “Hai hôm nay tâm trạng của em ấy không tốt, tôi vẫn chưa hỏi ra lý do… hôm nay còn đi không?”
“Đi chứ, sao không đi,” Tống Nhất Lượng nói, “Tình cảm đều cần bồi dưỡng, lâu ngày sinh tình mà.”
Tần Kí Minh nói: “Nguyệt Doanh không có ý kia với Quan Thức.”
“Nói không chừng sau này sẽ có mà,” Tống Nhất Lượng nói, “Đây mới là lần gặp mặt thứ hai, cậu có thể nhìn ra cái gì? Hơn nữa, em gái chúng ta rụt rè, kiêu ngạo, cậu thấy em ấy gặp ai lần đầu đã nhiệt tình chưa?”
Tần Kí Minh hơi nghĩ.
Ngoài hồi nhỏ Lâm Nguyệt Doanh lần đầu tiên gặp mặt đã muốn cưỡi ngựa trên lưng anh ra, đúng là không có.
“Ngược lại là cậu đấy,” Tống Nhất Lượng thở dài, “Cứng đầu cứng cổ, thôi vậy, sạc điện thoại ở đâu? Tối qua tôi ngủ sớm, quên không sạc điện thoại.”
Tần Kí Minh rút ipad đang sạc điện, nhận điện thoại Tống Nhất Lượng chuyển qua, cắm vào dây sạc.
Tống Nhất Lượng chán muốn chết, thuận tay cầm ipad lên, không quên hỏi một câu: “Bình thường là cậu dùng cái ipad này hả? Nếu là của em gái, thì tôi không nghịch nữa.”
Tần Kí Minh rót nước cho anh ta, đầu cũng không ngẩng: “Bây giờ là tôi dùng, cẩn thận chút, đừng động vào ảnh và video trong đó.”
Ipad và điện thoại cùng đăng nhập chung một icloud, Tần Kí Minh nhớ, ảnh và video sẽ đồng bộ, hình như còn có một app là phần mềm lướt web safari cũng tự đồng bộ.
Bình thường Tần Kí Minh rất cẩn thận, sẽ không mở những thứ này, để thuận tiện tìm kiếm và đọc tài liệu, anh đã tải xuống một phần mềm lướt web khác, đặt ở màn hình chính.
Tống Nhất Lượng nghiêng người dựa vào sô pha, xem thường: “Biết rồi, tôn trọng riêng tư mà, tôi chỉ dùng điện thoại của cậu tra một chút, xem xem tuần sau thời tiết thế nào, có thích hợp ra ngoài chơi không.”
Tống Nhất Lượng không tìm thấy mục thời tiết, lướt vài cái, nhìn thấy biểu tượng Safari quen thuộc, anh ta theo thói quen mở ra, còn chưa nhập tên thành phố + dự báo thời tiết vào ô tìm kiếm, đã nhìn thấy một trang web tự động nhảy ra.
Tuy là trước giờ chưa từng xem qua nhưng thấy đúng là trang web hồng phấn có mùi khả nghi, toả ra hơi thở rung động của bốn chữ “mặt đỏ tim đập”, còn có —
Sách có cái tên lớn mật trắng trợn, bìa ngoài và giới thiệu tóm tắt.
Anh trai x tôi
Giới thiệu tóm tắt:
Anh kế đã đi làm, sau khi say rượu đã tàn nhẫn x em gái sinh viên đại học ngây thơ trong sáng.
Tống Nhất Lượng im lặng.
Anh ta ngẩng đầu.
Tần Kí Minh đang bưng hai cốc nước nóng qua đây, đặt một cốc ở trước mặt Tống Nhất Lượng, hỏi: “Muốn đi đâu chơi?”
Tống Nhất Lượng đặt ipad xuống.
Anh ta ngả người ra sau, mất hứng ngồi trên sô pha, nghiêm túc nhìn Tần Kí Minh.
Tần Kí Minh nói: “Cậu lại bị làm sao vậy?”
Tống Nhất Lượng lắc đầu, đau đớn nói: ‘Tần Kí Minh, bình thường đúng là không nhận ra, gu của cậu lại ác độc vậy.”
“Nói mê gì vậy,” Tần Kí Minh nói, “Sáng nay cậu rửa mặt rửa luôn cả não vào bồn rồi à?”
Tống Nhất Lượng ấn màn nhìn ipad tới trước mặt Tần Kí Minh, hận rèn sắt không thành thép: “Bình thường cậu đọc cái này hả?”
Chữ xuất hiện rõ ràng trước mắt Tần Kí Minh.
Anh nhăn mày, sắc mặt ghét bỏ giống hệt như nhìn thấy một tin tức ghê rợn trong xã hội: “Cậu cho rằng bình thường tôi đọc cái này?”
Tống Nhất Lượng nói: “Nếu cái này không phải cậu đọc, vậy có thể là —”
Tần Kí Minh chần chừ.
Anh cắt ngang Tống Nhất Lượng: “Là tôi.”
Từ tốn hít sâu.
Tần Kí Minh cầm ipad lên, cúi đầu liếc mắt nhìn lịch sử xem kinh hãi thể tục, còn có một ít tiêu đề và mục lục tóm gọn nhìn mà giật mình.
Nhắm mắt, lại hít sâu.
Mở mắt.
“Ngạc nhiên à,” Giọng nói Tần Kí Minh không hề nhiễm chút cảm xúc phập phồng: “Chẳng qua là chút bí kíp giảm áp lực.
Tác giả có lời muốn nói:
Anh trai đội nồi cho em gái~
(Anh trai nhận tội thay em gái)