Xách theo mấy xiên que nướng, Tưởng Lạc đi tầm mười lăm phút thì về đến nhà.
Vừa bước vào cửa, ba cậu ngay lập tức xông đến chỗ cậu, Tưởng Lạc quá quen thuộc cái thủ tục này rồi, bèn nâng cánh tay xách túi xiên nướng lên tránh làm hai ba con bị thương. Như chỉ chờ có vậy, ba cậu ôm chầm lấy cậu vào lòng.
Tuy rằng cậu đã thay tên đổi họ đến ở nhờ nhà bà cô rồi, nhưng ba cậu vẫn thường xuyên đến thăm cậu. Một tháng một lần, đều như vắt tranh.
Nếu trúng dịp sinh nhật của cậu, sinh nhật của bà cô hoặc may mắn ba cậu rảnh thì tần suất sẽ nhiều hơn.
Theo như ba cậu nói ấy là chỉ cần ra ngoài vòng vài vòng là có thể đến gặp con trai của ông, có phiền hà thế nào ông cũng vui vẻ mà đón nhận.
Nhưng thật chăng chỉ đơn giản là đi vài vòng thôi sao? Mỗi lần ba cậu đều phải giả vờ đi công tác, đi đến vùng khác rồi mới dám quay lại chỗ này. Dùng cách nói của mẹ cậu thì ông hệt như một tay điệp viên ngầm.
Tưởng Lạc thông cảm, cậu hiểu rõ đây là tấm lòng của bậc làm cha mẹ. Vậy nên, dù cậu đã mười tám, không quen bị ba ôm vào lòng như hồi con nít, nhưng cậu lại chẳng lỡ từ chối ông dù sao thì toàn là người nhà, không ai để ý cả.
Tỉnh Quốc Vĩ ôm cậu một lúc lâu, rồi lại giống như mọi lần vỗ về sau lưng cậu, xoa xoa đầu theo thói quen mà nhẹ giọng cằn nhằn "Con lại gầy đi rồi, chẳng chịu ăn uống đàng hoàng. Đã là thanh niên rồi mà ăn cứ như mèo! Hồi ba bằng tuổi con, một bữa phải ăn hết ba bát cơm đầy."
Tỉnh Quốc Vĩ vừa nói vừa cầm lấy túi xiên nướng và cặp sách từ trong tay con trai mình, tay còn lại thì kéo cậu vào trong nhà.
Tưởng Lạc cũng chẳng ngán mà đốp chát luôn ông ba mình "Đó là do ba ăn khỏe quá đấy, nhìn cái bụng bia của ba mà xem." Nói nói, đặng cậu vỗ vỗ lên đó hai cái, nảy tưng tưng, còn rất đàn hồi cơ đấy. Cậu đánh giá qua qua "Ba, vòng eo này của ba chắc chu vi phải tầm một mét."
Tỉnh Quốc Vĩ cười cười, lấy làm đắc chí khoe "Hôm qua ba qua nhà ông Ngô đặt âu phục, đo rồi, mới có chín chín thôi. Chăm chỉ bơi lội có nửa tháng mà hóp lại được một xentimét, con nhìn xem này thon thả hơn chút rồi."
Nói xong bèn vặn vẹo thân mình... ờm, có hơi cay mắt. Nhưng Tưởng Lạc cậu quen rồi, cẩn thận mà xoay ông ba mình một vòng "Hình như có chút chút" rồi lại giáng cho ông một đòn tất sát "Mà ba này, thế chân của ba có dài nổi chín chín xenti không?"
Tưởng Lạc sớm đã dự liệu, trước khi bàn tay đột ngột hạ xuống của ông ba kịp vỗ vào người mình thì cậu đã tránh thoát hoàn hảo rồi còn không quên lảm nhảm ba mình. Cậu bật cười haha rồi chạy vào nhà trước, sau lưng lại truyền đến tiếng ba rống giận "Thằng nhóc thối tha, anh nhất thiết phải tổn thương ba mình mới vừa lòng phỏng?"
Tưởng Lạc vừa đổi giày vừa trấn an ông ba bị tổn thương lòng tự trọng của mình "Con nói đùa chút thôi, con mà chê ba bếu thì còn lâu mới mua xiên nướng cho ba, mẹ con không cho ba ăn mấy thứ này đâu." Nói rồi cậu chạy lại chỗ ba mình hỏi "Thế nào, có phải con rất hiếu thuận không?"
Nhìn con trai mình vui vẻ nhảy nhót tung tăng trước mặt, Tỉnh Quốc Vĩ cảm thấy trời cao đã rất ưu ái mình rồi, nào có chút gì không hài lòng đâu bèn vội vàng nói "Hiếu thuận, hiếu thuận. Ba tương tư cái mùi vị này lâu lắm rồi, mẹ của con ấy, luôn chê mấy thứ này không sạch sẽ không khỏe mạnh nên chẳng cho ba ăn, ba sắp nghẹn chết rồi đây này."
"Mẹ con chê nhưng cũng sẽ chẳng quản được đôi chân của ba, ba muốn ăn lúc nào chẳng được. Ba đây là sợ vợ cái kiểu như sợ cướp vậy á." Tưởng Lạc đưa cho ba cậu một xiên trước, sau đó mới lấy cho mình một xiên cánh nướng, vừa ăn vừa vạch trần chân tướng, thuận miệng hỏi "Mẹ con đâu ba, sao mẹ không đến ạ?"
Tỉnh Quốc Vĩ lại cầm thêm một xiên "Mẹ con đang trên máy bay ra nước ngoài mua sắm rồi. Nói gì mà thiếu nhiều đồ lắm nào giày nào quần áo nào túi xách, còn trang sức nữa. Con có thiếu đồ gì không, bảo mẹ con tiện thể mua rồi mang về cho."
Phong cách của mẹ cậu – Tô An Lệ chính là mua mua mua, Tưởng Lạc sớm quen nên chẳng nói gì.
Hai cha con ăn xong, Tưởng Lạc đang định dọn dẹp thì bị ba cậu đoạt mất "Việc nhà con không cần làm, con chỉ cần học tập cho tốt là được rồi." Ba cậu đem đồ vứt vào thùng rác đặng liền hỏi "Bà cô của con bao giờ thì về?"
Bà cô của Tưởng Lạc là Tưởng Tiểu Tuyết, đi tụ họp bạn cũ đã hai ngày rồi chưa về. Tưởng Lạc liền nói " Ngày mai ạ, ba muốn gặp bà cô không?"
Tỉnh Quốc Vĩ thở dài "Ba cũng muốn ở lại đây thêm vài ngày, nhưng ngày mai bên kia có buổi đấu giá, có một bức họa khá được, mẹ con bảo ba mang về làm quà biếu ông ngoại con dịp mừng thọ tám mươi. Sáng mai con chịu khó ăn cơm một mình, ba không đợi con nữa."
Tưởng Lạc không ngờ lại gấp gáp như vậy, có đôi chút mất mát "Gấp thật ba nhỉ."
Tỉnh Quốc Vĩ nghe đến đây, tay đang dọn dẹp dừng lại, xoa xoa đầu cậu "Qua hai hôm nữa, mười một ba mẹ sẽ lại qua đây. À đúng rồi,..." Sợ con trai mình không vui, Tỉnh Quốc Vĩ nói sang chuyện khác "Mẹ con gửi cho con một đống đồ, có quần áo, đồng hồ con xem xem có thích hay không?"
Tưởng Lạc cảm thấy mấy thứ này chưa chắc đã có cơ hội dùng, chủ yếu là do thân phận hiện tại của cậu là thân thích xa của bà cô, trong nhà chỉ gọi là đủ ăn đủ tiêu, đồ mẹ mua cho cậu toàn là hàng xa xỉ dùng không nổi. Cậu do dự một chút rồi lên tiếng hỏi "Ba ơi, cái tên kia thật sự không có manh mối sao ạ? Hay là do chúng ta nghĩ nhiều, việc đó chỉ là ngoài ý muốn thôi?"
Việc đó mà cậu nói đến là vụ bắt cóc một năm trước.
Thật ra một năm trước, Tưởng Lạc vừa lên lớp mười hai, vào thời điểm nghỉ hè thì bị bắt cóc, đối phương lòng tham không đáy đòi ba mươi triệu (NDT) tiền chuộc, rồi lại muốn giết người diệt khẩu, ba cậu nghĩ hết các cách trăm cay nghìn đắng phối hợp với cảnh sát mới cứu được cậu.
Lúc được cứu ra, cậu đang hôn mê, phải nằm bệnh viện nửa tháng mới tỉnh. Sau đó điều tra được ban đầu những tưởng bọn bắt cóc muốn là tiền, không ngờ thật ra phía sau có người chỉ điểm, hỏi là ai thì bọn chúng đều mù mờ không biết. Manh mối duy chỉ có số điện thoại để liên lạc với người nọ, nhưng cũng chỉ là một thẻ sim giả không được chứng thực thân phận.
Do vậy ba cậu luôn đề cao cảnh giác, vì sự an toàn của cậu mà trên danh nghĩa đưa cậu ra nước ngoài, thật ra cho cậu tạm nghỉ học thay tên đổi họ rồi đưa cậu đến nhà bà cô học lại lớp mười một.
Tỉnh Quốc Vĩ không nghĩ tới Tưởng Lạc sẽ khơi lại vấn đề này, tức thì biến sắc "Vẫn là lấy cận thận làm đầu, con trai à, xem như con vì ba mẹ, cố nhịn thêm chút nữa được chứ?"
Tưởng Lạc có chút hối hận khi đề cập lại việc này "Con hiểu mà, con chỉ thuận miệng hỏi thăm chút thôi, không có gì đâu ạ. Thật ra so với ở nhà thì ở Thanh Khê cũng tốt lắm, ở bên nhà mình nhiều cám dỗ quá, nay sinh nhật mai tiệc tùng, căn bản là không tĩnh tâm học tập được. Ba, con bảo này, ban đầu con có nói đỗ Thanh Hoa nắm chắc năm mươi phần trăm thôi, sau khi qua đây thì phải tới chín chín phần trăm, ba chỉ việc ngồi chờ tin tốt của con thôi."
Đây quả là một tin quá tốt, Tỉnh Quốc Vĩ vui vẻ cười haha ra tiếng "Ba chờ nhé, chà chà, nhà họ Tỉnh chúng ta sắp có thủ khoa rồi!"
Tưởng Lạc thấy ba mình vui vẻ, rốt cuộc cũng yên tâm, đáp lại hai ba câu rồi về phòng của mình. Quả nhiên, trong phòng cậu đã chất đầy đồ đạc, mẹ cậu chắc bê nguyên cái chợ về đây cũng nên.
Tưởng Lạc tiện tay giở ra mấy món, mẹ cậu lần này nâng cấp lên không ít đâu. Ban đầu toàn mang cho cậu mấy đồ xa xỉ, cậu cằn nhằn một lần rồi nói rằng thế này quá là gây chú ý, lần này mẹ cậu thay đổi rồi, toàn là các nhãn hiệu quen thuộc bình dân, các bạn học của cậu cũng biết, không tính là quá lóa mắt.
Quần áo, giày đều đủ cả, còn có lego và máy chơi game, quả thực là những cái gì có thể nghĩ đến đều có.
Lục đống đồ một lúc thì thấy có một cái hộp nhỡ, Tưởng Lạc mở ra thấy một tấm thẻ cùng một phong thư.
Cậu lật xem thư trước, là mẹ cậu viết "Con trai ơi, cho mẹ xin lỗi nhé, lần trước mua đồ cho con là mẹ sơ ý quá, dù biết con ở bên đấy vẫn sẽ được chăm sóc đàng hoàng, nhưng nghĩ đến con không ở bên cạnh mẹ, mẹ lại nhịn không nổi. Ba của con cũng đã nhắc nhở mẹ chuyện này rồi, mẹ sẽ sửa. Phía dưới cũng là một phần quà, con xem xem có thích không. Con có biết không mẹ của con mua sắm không ngớt tay, sao có thể không tiêu tiền cho con được chứ?"
Quả thực là phong cách của mẹ cậu, cứ hễ nghĩ đến dáng vẻ mẹ mình vừa nhận sai vừa ba hoa không dứt là cậu nhịn không được phì cười.
Bao thư này rất mỏng, phần quà mẹ nói chắc không phải là tiền chứ! Sau khi xem nội dung trong đó, cậu lấy làm sửng sốt.
Đó là một tấm thiệp mời, trên đó viết: "Chào bạn nhỏ Tưởng Lạc, tôi là Chu Kiến Hoa, nghe nói cậu có khá nhiều vấn đề muốn hỏi tôi, tôi có một hội đọc sách mở mỗi tháng một lần, nếu cậu có thời gian rảnh có thể đến làm khách."
Chu Kiến Hoa là ai?
Phải chăng là cái người có máu mặt trong Kiến Trúc học, thần tượng của Tưởng Lạc!!!
Ước mơ lớn nhất của cậu là được theo học dưới trướng của Chu Kiến Hoa, mẹ cậu thế mà thay cậu kiếm được thiệp mời của Chu Kiến Hoa!!!
Tưởng Lạc hưng phấn lăn lộn mấy vòng trên giường, cậu muốn gọi điện cho mẹ mình nhưng nhớ ra bà đang trên máy bay thì lại thôi, cầm tấm thiệp mời ngắm nghía nửa ngày, cậu bèn nhắn tin cho mẹ "Mẹ ơi con yêu mẹ chết đi được!!!" Sau đó ôm tâm trạng lâng lâng đi làm bài tập.
Vỗn dĩ Tưởng Lạc vẫn còn canh cánh vụ bắt cóc kia, nhưng giờ đây lại tự thấy bản thân mình suy nghĩ vớ vẩn. Ba cậu bận rộn là thế mà mỗi ngày đều lo nghĩ cách đến thăm cậu, còn mẹ, vốn cả đời bà vô lo vô nghĩ, giờ lại tốn hết tâm tư kiếm được thiếp mời của thần tượng cho cậu.
Tuy rằng những gương mặt dữ tợn của bọn bắt cóc vẫn in hằn trong tâm trí cậu, nhưng tội gì phải chấp nhận bị vây hãm trong đó chứ? Những mấp mô gập ghềnh ở ngoài kia xa lắm, sao quan trọng bằng bao tháng ngày sinh hoạt tươi đẹp, sao quan trọng bằng sự an lòng của ba mẹ, sao quan trọng bằng đại học Thanh Hoa của cậu được?
Vậy nên, tạm quên vụ bắt cóc kia đi. Cậu còn chuyện quan trọng phải làm.
Tỉnh Quốc Vĩ vừa dọn dẹp phòng bếp vừa trộm nhìn Tưởng Lạc, thấy dáng vẻ lăn lộn hoạt bát rồi nỗ lực học tập của con trai mình thì không nhịn được mỉm cười, tiện tay phản hồi lại ông bạn ở Thanh Khê vừa báo tin cho mình "Cảm ơn ông, mà ông tiện thể tìm hiểu luôn giúp tôi là ai đang điều tra Tưởng Tiểu Tuyết."
Thế mà ông lại không để ý thấy, sau khi làm bài tập, Tưởng Lạc con trai ông lén lút lôi bút vẽ rồi vải vẽ ra, nghĩ đến đáng dáng vẻ của nam thần rồi vẽ.
Góc nghiêng của nam thần rất tuyệt, kết hợp với vẻ mông lung mở ảo của đêm ấy khiến Tưởng Lạc có chút hoảng hốt.
Bên phía Lạc Sinh Bạch, sau khi Tưởng Lạc rời đi không lâu thì chầu nhậu cũng kết thúc. Thế giới của người trưởng thành ắt có quy tắc của nó, Triệu Hổ đã nhận việc tìm người cho hắn thì Lạc Sinh Bạch đương nhiên sẽ không để gã thiệt, hắn giao cho Triệu Hổ một hợp đồng bảo vệ.
Triệu Hổ lấy làm hưng phấn lắm, một hai muốn đưa hắn về khách sạn, Lạc Sinh Bạch khước từ nửa ngày mới xem như thoát.
Dùng dằng như thế, về được đến khách sạn cũng đã mười một giờ. Lạc Sinh Bạch có chút mệt mỏi, tắm táp xong xuôi nhưng không đi ngủ mà mở TV lên ngồi ngẫm nghĩ vài việc*. Đều là mấy việc liên quan đến mẹ của hắn. Thật ra hắn chưa bao giờ gặp mẹ mình, trong trí nhớ của hắn từ nhỏ đến lớn chỉ có ba và bảo mẫu. Lúc nhỏ hắn đã hỏi ba về mẹ nhưng ba hắn nói mẹ hắn đã qua đời rồi, thậm chí còn đưa hắn ra thăm mộ mẹ. Hắn vẫn luôn tin là thật.
(* nguyên văn là 开了电视想事情 mình cũng không biết là ý gì nên edit thành vậy, mọi người góp ý giúp mình với nha.)
Cho đến năm nay, ba của hắn tám mươi năm tuổi, đã xuất hiện tình trạng đãng trí mấy năm gần đây. Cho tới năm nay trừ hắn ra, cái gì cũng không nhớ nữa.
Từ đầu năm nay, ba bắt đầu hỏi hắn rằng mẹ hắn có khỏe không. Ban đầu Lạc Sinh Bạch không mấy để tâm, cho là ba hắn lẩm cẩm rồi, nhưng ông cứ hỏi dồn dập thậm chí còn nỉ non với hắn "Con phải tìm được mẹ của con đấy, con cái có mẹ mới có người thương yêu.", "Con có mẹ ở bên săn sóc, ba ra đi cũng thanh thản." Đến nước này, Lạc Sinh Bạch cũng không thể không hoài nghi chuyện này có thật hay không. Dù sao ai mà chẳng tò mò về nguồn gốc của mình.
Thế là hắn bắt đầu dò hỏi tất cả mọi người bên cạnh mình. Chỉ là mãi cũng chẳng có được tin tức xác thực nào. Ba hắn là con một, sáu mươi tuổi mới có hắn, bấy giờ ông bà hắn đã qua đời rồi nên hắn chẳng có thân thích nào để hỏi thăm.
Đến nước phải điều tra những ong ong bướm bướm của ba hắn bên ngoài, vậy thì càng khó. Ba của hắn là người phong lưu, sau khi ly hôn với người vợ đầu tiên thì thỏa sức vui chơi với hoa cỏ ngoài kia. Mấy năm nay, những phụ nữ dính tai tiếng với ông ấy không một trăm thì cũng cả chục người, để tìm được mẹ của hắn trong số những người này thực sự là có chút khó khăn.
Thế nhưng vào khoảng thời gian trước, hắn tìm được một dì đã làm việc cho nhà mình hai mươi năm trước, hỏi bà ấy thì biết rằng đối phương cũng chưa bao giờ gặp mẹ của hắn, nhưng lại khẳng định có người biết, đó là bác sĩ Tưởng - năm đó, bà là bác sĩ gia đình của nhà họ Lạc nên chắc chắn có hỗ trợ việc sinh nở của mẹ hắn.
Lạc Sinh Bạch lúc này mới thay đổi phương hướng, bắt đầu tra tìm vị bác sĩ Tưởng này.
Bảo mẫu nói rằng bác sĩ Tưởng là một quý bà trông rất trang nhã, nói giọng Thanh Khê gốc. Vì vậy, hắn mới chuyển hướng tìm manh mối sang huyện Thanh Khê.
Chỉ là không nghĩ tới lại gian nan như vậy, hắn xoa xoa thái dương mụ mị sau khi uống say của mình, chỉ hy vọng phía Triệu Hổ có thể thuận lợi một chút. Mà, đêm khuya tĩnh lặng, nhâm nhi một ly trà đắng, điều làm hắn canh cánh trong lòng hơn cả là nếu mẹ của hắn vẫn còn sống, thì tại sao lại bỏ mặc hắn không lo?
Là đẻ mướn hay là trong lòng có nỗi khổ bất đắc dĩ nào? Lạc Sinh Bạch muốn biết.
Nằm nghĩ miên man trong chốc lát thì trợ lý Tống Nguyên Minh gọi điện thoại qua: "Sếp, vừa nãy trợ lý của chị Hồng có liên hệ với tôi, nói rằng ngày mai chị Hồng muốn tới thành phố tham gia một buổi đấu giá, kết quả tư cách không đủ*, hỏi sếp có rảnh đến tham gia cùng chị ấy không.
(*bản raw là 资质出了点问题, mới đầu mình đọc không hiểu lắm sau lướt xuống dưới thì hiểu đại khái cái 资质 hay tư chất này nôm la trong hoàn cảnh này là địa vị xã hội á kiểu không đủ máu mặt. Mọi người nếu có ý kiến hay hơn thì góp ý giúp mình nhe.)
Chị Hồng tên đầy đủ là Thượng Hồng, chính là chị cả, là cây đa cây đề* trong giới giải trí, nổi tiếng hơn hai mươi năm, đã hơn năm mươi tuổi. Các loại giải thưởng đã cầm đến nỗi mỏi tay, là người đại diện thương hiệu của công ty bọn họ, hợp tác đã vỏn vẹn hai mươi năm.
(nguyên văn * là 当仁不让)
Theo lý, bà có tiền lại có tiếng, là khách quý của các nhà đấu giá, loại chuyện không đủ tư cách này quả thực khó có thể tưởng tượng được.
Lạc Sinh Bạch cau mày hỏi "Đấu giá nào?"
Tống Nguyên Minh nói: " Là của nhà họ Kiều, nhà họ dạo này dòng tài chính không tốt, muốn bán đấu giá vài đồ vật cất trữ của mình. Mà lại sợ mất mặt nên mời rất ít khách quý, chỉ vỏn vẹn hai mươi người. Tôi tra một chút thì thấy sếp cũng có thư mời."
Chẳng chắc chị Hồng tư cách không đủ.
Loại đấu giá thế này không phải có tiền là được, còn phải có địa vị xã hội. Công ty điện ảnh của chị Hồng làm ăn không tồi, nhưng so với gia thế của nhà họ Lạc, vẫn thiếu chút căn cơ, sự vụ như thế này người ta sẽ không nghĩ tới chị ấy.
Nếu như là người khác, Lạc Sinh Bạch chẳng bao giờ có chuyện sẽ vì thế mà chạy một vòng sang giúp, hắn muốn ở huyện Thanh Khê đợi tin tức của Triệu Hổ. Nhưng chị Hồng lại khác, hắn liếc qua đồng hồ rồi nói "Tôi sẽ qua đó, gửi cho tôi lịch trình đi."
Tống Nguyên Minh đáp được, chỉ trong chốc lát, Lạc Sinh Bạch nhận được tin nhắn Wechat. Hắn nhìn qua, trên đó viết bảy giờ hai mươi phút sáng đến thành phố Thanh*. (raw là 清市 - lại là một chỗ mình lăn tăn cần mọi người giúp.)
Từ đây qua bên đó mất tầm hai tiếng, hơn nữa hắn còn phải thay tây trang, nghĩ vậy Lạc Sinh Bạch quyết định tắm rửa xong, trả phòng rồi gọi tài xế lái thay trực tiếp trở về thành phố Thanh.
Tài xế lái thay là một chàng trai, có vẻ rất tò mò mà hỏi: "Muộn thế này rồi còn vội đi sao, ngủ một giấc trước có phải tốt không?"
Lạc Sinh Bạch đáp lại rằng có việc rồi không nói gì nữa.
Hai mươi tuổi tiếp nhận đế quốc thương nghiệp mà ba mình gầy dựng, nếu hắn không liều mạng nỗ lực*, mọi chuyện đều làm đến không lỗi bắt bẻ** sao có thể thu phục được đám lão nhân viên cốt cán kia chứ.
(* 拼命三郎 ví von người chiến đấu dũng cảm không sợ chết hoặc làm việc cạn kiệt toàn lực
** 无可挑剔 ý chỉ việc không thể bị bới móc hay bắt bẻ.)
ĐÔI LỜI MUỐN NÓI: bảo chờ kết quả thi đại học rồi edit truyện giết thời gian, ai mà có dè giờ ngụp lặn trong deadline trên đại học rồi mới nhớ ra phải đăng tiếp chương high🙂. Tại hôm nọ mình thấy có một bạn đầu tiên đã bình chọn cho truyện nên mình vui lắm, quyết định mặc kệ đét lai mặc kệ cột sống edit nốt chương này. Không biết là tại lần đầu mình edit truyện hay sao mà mình thấy bộ này một chương nó dài như sớ á🥲. Nhưng không seo, mong là bản edit của mình sẽ được mọi người đón nhận, và cuối cùng chúc mọi người đọc truyện dui dẻ nhe💕