Tôi Quên Mất Lý Do Tự Sát Mất Rồi

Chương 5: Lần đầu gặp mặt




5.1【 Khi Đã Chết. 】
Khi Tiền Tiểu Đạo sưng mặt sưng mũi xuất hiện ở trường học, lòng tôi bốc lên một ngọn lửa vô danh.
“Nhóc có phải là đi tìm Hoa Sam?” Tôi nghiêm mặt hỏi.
“Hoa Sam?” Tiền Tiểu Đạo sưng mắt nhìn tôi, “Anh gọi hắn là Hoa Sam?”
Tôi tiếp tục hỏi: “Có thật là cậu ấy đánh nhóc thành bộ dạng này không?”
Tiền Tiểu Đạo không lên tiếng, tự mình đi phòng học, sau đó vô luận tôi nói cái gì, hắn đều hờ hững cúi đầu nhìn chằm chằm sách trên tay.
“Này, quá mức thì anh thay cậu ấy xin lỗi nhóc!” Tôi nói.
“…”
“Cậu ấy chính là vậy, không nói tới ba câu đã động tay chân, ngoại trừ làm việc có chút kích động thì làm người cũng không tệ.”
Tiền Tiểu Đạo đột nhiên buông sách xuống: “Ngoại trừ làm việc kích động, ngoại trừ coi anh là cái quầy rút tiền, ngoại trừ cướp bạn gái anh, hắn ta làm người cũng không tệ đâu, đúng không?”
Tôi sửng sốt.
Lúc này cửa phòng học bị lực lớn đẩy ra, Mộ Dung Tuyền hấp tấp đi vào, từ trong cặp móc ra một cơm nắm ném về phía Tiền Tiểu Đạo: “Đây là cơm nắm mẹ tôi làm, một mình tôi ăn không hết, cho cậu một cái!”
“Cảm ơn!” Tiền Tiểu Đạo như được trời ban cười khúc khích với Mộ Dung Tuyền. Quả nhiên mặc kệ tâm tình có bao nhiêu kém, chỉ cần người con gái mình thích hiện thân là lấy lại tinh thần.
“Vết thương của cậu còn đau không?” Mộ Dung Tuyền nhìn chằm chằm chỗ bị thương trên mặt Tiền Tiểu Đạo.
“Không đau.”
“Hôm qua làm tôi sợ chết đi được…” Mộ Dung Tuyền bĩu môi, lập tức cười rộ lên, “Có điều cậu cuối cùng cũng là đàn ông. Cái tên Trần Hoa Sam bị cậudùng bình rượu đập qua, đến rắm cũng không dám thả!”
“Nhóc dám lấy chai rượu đập Hoa Sam!?” Tôi kêu thành tiếng, “Cậu ấy có sao không?”
Một mực yên lặng cúi đầu gặm cơm nắm Tiền Tiểu Đạo đột nhiên dừng động tác, nắm chặt cơm nắm, cơm nắm miễn cưỡng thành hình lại nắm thành nát vụn.
“Tiền Tiểu Đạo! Cậu làm gì!” Mộ Dung Tuyền một chưởng bổ lên đầu Tiền Tiểu Đạo, “Đây chính là cơm nắm tự tôi làm!”
… Không phải mẹ cô làm sao?
“Đúng rồi, cậu và Giang Dương học trưởng quen nhau như thế nào? Quan hệ hai người nhìn cũng không tệ. Anh ấy là người như thế nào?” Mộ Dung Tuyền một mặt mong đợi nhìn Tiền Tiểu Đạo.
Tiền Tiểu Đạo nhìn tôi liếc mắt một cái, hiển nhiên không biết trả lời như thế nào.
Thời khắc mấu chốt quả nhiên vẫn là cần ông đây ra tay.
“Nói theo lời anh.” Tôi ho khan một cái, nói, “Giang Dương, là người có nghĩa khí, thiện lương, hào phóng, là hán tử dám làm dám chịu.”
“Giang Dương là kẻ ngốc.” Tiền Tiểu Đạo nói.
“Con mẹ nó cậu nói ai là kẻ ngốc!?” Mộ Dung Tuyền theo tôi trăm miệng một lời kêu.
Tiền Tiểu Đạo ngẩng đầu lên, đôi mắt sau cặp kính thẳng tắp nhìn chăm chú vào tôi: “Anh ấy rõ ràng biết bạn thân mình ghét mình, vẫn như cũ đem toàn bộ nỗ lực cứu vãn tình hình, là đồ ngốc.”
Chuông vào học vang lên.
Tiền Tiểu Đạo không nhìn tôi, ngồi thẳng lưng nhìn phía bục giảng.
Tiến vào lớp không phải là giáo viên chủ nhiệm lớp, mà là một người mới.
Một người đàn ông trung niên gầy như sào tre.
Mắt người đàn ông nhỏ hẹp nheo lại, quét một vòng quanh lớp, cuối cùng tầm mắt dừng trên người Tiền Tiểu Đạo, ngừng vài giây, rất nhanh dời đi.
“Giáo viên chủ nhiệm lớp các em sinh bệnh nên phải ở nhà điều dưỡng, bắt đầu từ hôm nay để tôi làm giáo viên chủ nhiệm các em, mang các em vượt qua kỳ thi cuối kỳ. Hi vọng mọi người sau này có thể hài hòa ở chung.” Người đàn ông nói chuyện có nề nếp, nhìn qua so với giọng bác gái lúc trước còn hà khắc hơn.
Gã quay người tại trên bảng đen viết một chữ “Lý”, nói tiếp: “Tôi họ Lý.”
Lúc này tôi quyết định sau này gọi gã là Lý Sầu Tử (Lý gầy nhom).
Lý Sấu Tử phảng phất đối với Tiền Tiểu Đạo nhất kiến chung tình, luôn dõi theo hắn, ánh mắt rõ không có ý tốt, thậm chí sau tan học còn ngoắc tay với hắn: “Em, đi theo tôi vào văn phòng.”
Tôi não bổ vô số đoạn tình cấm, càng nghĩ càng rùng mình, vội vã đi theo.
“Vết thương trên mặt là chuyện gì?” Tiến vào văn phòng, Lý Sấu Tử đầu tiên hỏi.
“Không cẩn thận bị ngã.” Tiền Tiểu Đạo mặt không đỏ tim không run dối.
Da mặt của hắn càng ngày càng dầy.
“Gần đây có phải em gặp một số chuyện xui xẻo?” Đôi mắt gian xảo nhỏ hẹp Lý Sầu Tử nhìn chằm chằm Tiền Tiểu Đạo, điều này làm cho tôi rất không thoải mái.
Thằng nhóc này không phải vẫn luôn xui xẻo sao?
Không chờ Tiền Tiểu Đạo trả lời, Lý Sấu Tử liền áp sát Tiền Tiểu Đạo, cơ hồ dán vào lỗ tai của hắn, giả vờ thần bí nhỏ giọng nói: “Trò, em giống như có thứ gì đó không sạch sẽ quấn lấy.”
Tôi ngốc lăng một chỗ, có chút đứng không vững.
Tiền Tiểu Đạo cũng một mặt khiếp sợ.
“Vừa hay tôi có chút nghiên cứu với phương diện này…” Lý Sấu Tử xoay người ngồi xuống, nhấp ngụm trà, “Mới trong phòng học lần đầu thấy em, cảm thấy đứa nhỏ em âm khí quá nặng, ấn đường thành màu đen, thân thể hư nhược không ổn định, đây điển hình là người bị quỷ ám. Nhìn phản ứng của em, hẳn cũng rõ mình bị thứ gì quấn lấy?”
“Thầy, thầy nói đùa em sao?” Tiền Tiểu Đạo miễn cưỡng cười.
“Trò, tôi khuyên em tốt nhất không nên u mê không tỉnh, người chết chính là người chết, dù hắn khi sống có quan hệ tốt với em như thế nào, một khi đã chết, đã không còn là hắn, có lẽ lúc đầu hắn sẽ tranh thủ sự đồng tình thương cảm của em, nhưng thời gian sau, nguyên khí của em bị hắn chậm rãi hút sạch, gia tăng cái chết của em, dù hắn không muốn hại người, nhưng nhân quỷ thù đồ, một khi tới gần, nhất định phải có người chết.” Lý Sấu Tử ngắm nhìn bốn phía, nói, “Tôi cảm thấy, vật kia bây giờ đang ở căn phòng làm việc này.”
“Không có!” Tiền Tiểu Đạo bỗng dưng che chở trước người tôi, âm thanh run rẩy rẩy, “Không có thứ gì cả!”
Lý Sấu Tử cười rộ lên: “Nhìn, chính em bại lộ.”
Hắn đứng lên, đẩy Tiền Tiểu Đạo ngăn tôi phía sau, ở trên cao nhìn xuống đứng trước mặt tôi, ánh mắt phảng phất muốn cùng tôi đối mặt: “Tuy tôi không thấy hắn, nhưng tôi cảm nhận được hắn. Phàm là vị trí hắn, nhất định là lạnh ghê người, quỷ khí âm trầm.”
“Tuy tôi chỉ là giáo viên tạm thời của các em, nhưng tôi nhất định phải phụ trách mỗi học sinh, tôi quyết không cho phép thứ không sạch sẽ quấn lấy học sinh tôi.” Lý Sấu Tử vỗ vai Tiền Tiểu Đạo, như một trưởng bối hiền hòa, “Cho nên, tôi nhất định sẽ đuổi hắn đi. Làm cho hắn sớm ngày siêu thoát.”
Rõ ràng tim đã ngừng đập, tôi lại cảm thấy hô hấp không thông, phảng phất như có quái vật khổng lồ bao phủ lên tôi, rục rà rục rịch, chuẩn bị một hành động nuốt chửng tôi. Tôi liên tiếp lui về phía sau, lảo đảo trốn khỏi văn phòng.
5.2.【 Khi Còn Sống.】
Tôi dù làm thế nào cũng không tìm được Giang Dương.
Thư viện, phòng thiết bị, sân luyện tập, nhà ăn, nơi nào cũng tìm, nhưng không thấy bóng người của anh.
Mỗi gian phòng tôi đều chạy đi tìm, bị người ta dùng ánh mắt quỷ dị nhìn chằm chằm cũng không thèm đếm xỉa, thậm chí tôi còn muốn xông vào ký túc xá nữ, bị dì bảo vệ túm cổ ném ra ngoài.
Tôi vẫn cho rằng anh sẽ mãi mãi ở bên tôi, đã từng cho rằng trường học địa ngục vì tồn tại của anh mà ngập tràn ánh nắng mặt trời. Tôi đã quen mỗi bước vào cổng trường, là có thể nhìn thấy anh cách  đó không xa, hai tay thả trong túi quần, nhìn tôi cong khóe môi cười. Chỉ cần có anh, dù bị người khác bắt nạt, cố ý chỉnh, tôi cũng không còn sợ hãi. Bởi tôi biết anh sẽ bồi tiếp tôi.
Tôi vẫn luôn có ý định bỏ quên sự thật anh đã chết.
Rõ ràng thật vất vả mới có bạn.
Anh dạy tôi chơi bóng rổ, dạy tôi phản kháng, dạy cho tôi biết cái gì là dũng khí.
Tại sao lại đã chết chứ?
Tại sao không quen biết anh khi anh còn sống?
Dù thật sự muốn phân biệt, tôi không hi vọng chính mình nói với anh câu cuối là “Giang Dương là đồ ngốc.”
Thật ra chúng tôi đều là đồ ngốc.
Dù Mộ Dung Tuyền nhốt tôi cả đêm trong phòng thiết bị, ném sách tôi vào nhà vệ sinh, dội nước lên đầu tôi, tôi vẫn như cũ tin tưởng, chỉ cần dựa vào chân tâm của mình, một ngày nào đó cô sẽ động tâm, hướng tôi lộ ra nụ cười chân thành.
Giang Dương cũng nghĩ như vậy. Chỉ cần kiên trì, Trần Hoa Sam một ngày nào đó sẽ vì mình đánh động, sẽ vơi đi oán hận mình, sẽ chân thành tiếp tục làm anh em tốt.
Có thể trên đời này, thay đổi nhanh nhất là lòng người, cũng khó thay đổi nhất cũng là lòng người.
Mấy ngày nay Mộ Dung Tuyền bởi vì chuyện Giang Dương mà thân với tôi hơn, mà người ngoài đều chất vấn cô có phải cùng tôi hẹn hò không, cô vẫn lộ biểu tình chán ghét nói: “Sao tôi có thể cùng tên rác rưởi này hẹn hò chứ!”
Cứ việc Giang Dương lòng mang hổ thẹn, đối Trần Hoa Sam hữu cầu tất ứng, mà khi anh gặp rủi ro, Trần Hoa Sam sẽ không phải người đầu tiên giúp đỡ anh, mà còn đổ thêm dầu vào lửa, cố ý ở ngay trước mặt anh hôn môi Viên Lễ.
Cho nên, chúng tôi đều là đồ ngốc, Giang Dương.
“Tiền Tiểu Đạo, thời gian đi học cậu ở sân tập chạy loạn gì thê hả?” Mộ Dung Tuyền làm lớp trưởng theo ý thầy Lý gọi tôi về lớp học.
Tôi đứng ở dưới ánh mặt trời, một giọt mồ hôi nhô lên, trượt rơi xuống đất.
“Hôm nay nóng muốn chết, mau theo tôi về lớp.” Mộ Dung Tuyền tự mình hướng lớp học đi tới.
“Tôi muốn tìm anh ấy.” Tôi đứng tại chỗ bất động.
“Tìm ai?” Mộ Dung Tuyền thấy tôi chưa đi cùng cô, bất mãn trừng tôi.
Tìm ai?
Tôi ngẩng đầu nhìn phía tầng cao nhất khối, cuối cùng cũng thấy bóng người quen thuộc.
Anh đứng trên sân thượng, cách tôi rất xa, mà tôi vẫn như cũ liếc mặt là đã nhận ra anh.
Mặc kệ Mộ Dung Tuyền kêu gào phía sau, tôi cũng không quay đầu chạy về phía lớp học.
“Nhóc lên đây làm gì?” Giang Dương nhìn tôi thở dốc trèo lên sân thượng, hơi nhíu mày, “Không sợ bị tôi hại chết sao?”
“Sợ, sợ đòi mạng.” Tôi từng bước từng bước tới gần anh, cách anh nửa mét thì đứng lại, “Nhưng so với cái chết, tôi sợ mất đi một người bạn hơn.”
“Nhóc muốn diễn phim thần tượng hả?” Giang Dương cười nhạo, “Lý Sấu Tử không phải đã cảnh cáo nhóc rồi sao, không nên gần quỷ. Dù khi sống quan hệ tốt vói người kia ra sao, chết cũng sẽ biến thành quỷ hại người. Huống hồ, khi còn sống anh và nhóc cũng không quen biết.”
“Đây là nơi đầu tiên chúng ta gặp nhau.” Tôi cười với anh, “Anh quên đi ký ức trước khi tự sát, nên nhất định sẽ không nhớ rõ.”
Giang Dương nụ cười cứng trên mặt.
“Hôm đó, sách của tôi bị Mộ Dung Tuyền ném vào nhà vệ sinh, bài thi sách vở đều bị nước làm ướt, không có sách vở thì không được vào lớp, thầy giáo không cho tôi vào học, tôi leo lên sân thượng, muốn phơi khô sách vở. Trong lúc chờ sách vở phơi khô, tôi ghé trên hàng rào, nhìn trời ngẩn người. Mãi đến khi có một cánh tay bỗng nhiên vỗ tai tôi, nói với tôi, ê thằng nhóc, nhóc có chuyện gì nghĩ không thông sao?”
Người kia chính là Giang Dương.
Tôi đến nay còn nhớ rõ xúc cảm ấm áp của lòng bàn tay của anh trên vai.
Đó là lần đầu anh chạm vào tôi, và cũng là lần cuối.
Biểu tình anh rất nghiêm túc, giống như cho rằng tôi đang muốn nhảy lầu tự sát. Tôi ngượng ngùng vò đầu, đem ngọn nguồn sự việc nói cho anh.
Giang Dương thở phào nhẹ nhõm, không phản ứng, đốt điếu thuốc hút.
—— Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.
Câu nói này tôi giấu trong lòng đã lâu, trước sau lại không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Mãi đến khi Giang Dương dùng cùi chỏ đẩy đẩy tôi, đem hộp thuốc lá đưa về phía tôi: “Hút một cái chứ?”
“Hút thuốc có hại cho sức khỏe!” Tôi bật thốt lên.
Giang Dương cười nhạo, gió nhẹ thổi bay tóc của anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt bay vào lỗ mũi của tôi.
Anh nhìn bầu trời, tôi nhìn anh, nghe anh thấp giọng nói: “Vô luận xảy ra chuyện gì, cũng đừng tự sát.”
Khi đó tôi cho là anh đang nói với tôi.
Tôi cho là anh đang khuyên tôi.
Cũng không biết rằng thật ra là anh đang tự nói với chính mình.
Sách vở rất nhanh hong khô, tôi sửa soạn ách vở, trước khi đi, nhặt lên tàn thuốc anh vứt trên đất, nói với bóng lưng anh: “Hẹn gặp lại.”
Anh không hé răng, cũng không quay đầu liếc tôi một cái.
Tôi đi rất chậm, khi đến dưới tầng, một bóng người quen thuộc rơi ầm ầm dưới chân tôi.
Máu tươi văng lên giầy tôi, bài thi sách vở mới hong khô rơi xuống, còn có một bài thi rơi lên mặt Giang Dương, rất nhanh bị máu thấm ướt.
Trong lòng bàn tay của tôi, còn nắm thật chặt đoạn thuốc lá kia.
Tôi tình nguyện tin tưởng anh là ngồi trên hàng rào hút thuốc không cẩn thận bị ngã, tình nguyện tin ai đó cố tình đẩy phía sau lưng anh.
“Tôi cầu qua thầy Lý, ông ấy đáp ứng tôi, chỉ cần anh không tiến vào phòng học, ông ấy sẽ không tìm anh gây phiền phức.” Tôi nói, “Tôi sẽ dùng thời gian sau khi tan học tiếp tục điều tra nguyên nhân tự sát của anh. Cho nên đừng tự giận mình, có được không?”
Dù phải phân biệt, dù phải siêu thoát, cũng là sau khi tôi tìm được lý do anh tự sát, mà không phải bị thầy Lý không hiểu sao xuất hiện đuổi đi.
Gió nhẹ thổi qua, tóc cùng áo sơ mi Giang Dương vẫn không nhúc nhích.
Anh bất đắc dĩ cười khổ: “Thật là bị nhóc quấn lấy mất rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.