Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác

Chương 23: Hàn Tuyết tức giận




May mắn trong phòng làm việc của Hoắc Tư Thần có nhà vệ sinh riêng, nếu không, Tiêu Linh phải mang một thân bẩn thỉu này đi ra ngoài đối mặt với bao nhiêu ánh nhìn, cô sợ mình sẽ phát điên mất.
Cô dùng nước súc miệng không biết bao nhiêu lần, vậy mà cái vị mằn mặn kia vẫn còn ám ảnh cô. Nếu lúc nãy anh ta xuất bên ngoài thì còn tốt, đằng này một phát bắn thẳng vào cổ họng cô, thật kinh khủng!
Tiêu Linh không phải một đứa trẻ chưa hiểu chuyện, cô biết những thứ liên quan đến vấn đề giường chiếu này, chỉ chưa có kinh nghiệm mà thôi. Chưa ăn thịt heo nhưng cũng thấy qua heo chạy, cô từng đọc tiểu thuyết, thậm chí còn nhìn thấy chị gái mình xem phim xxx, vậy nên có thể nói cái của Hoắc Tư Thần thuộc dạng khủng, ngang ngửa mấy người chuyên đóng phim người lớn. Cô chỉ cần nghĩ đến thứ đó đã từng tiến vào người mình thì thấy lạnh gáy, sao có thể vừa được nhỉ?
Sau khi rửa sạch những vết bẩn, Tiêu Linh bước ra ngoài, lúc này Hoắc Tư Thần đã ăn mặc chỉnh tề ngồi bên bàn làm việc, vì chuyện vừa rồi nên cô không dám đối mặt với anh, đầu cúi thật thấp.
Hoắc Tư Thần đưa cho cô một xấp tài liệu dày, nói:
“Chỉnh lý lại những thứ này theo thứ tự ngày tháng rồi đưa cho tôi.”
Tiêu Linh len lén nhìn anh, tay rụt rè nhận tài liệu.
“Sao vậy? Còn muốn nữa?” Anh đột nhiên hỏi.
“Không, không muốn!”
Tiêu Linh hoảng, vội vàng cầm tài liệu chạy ra xa. Một lần đã đủ khiến miệng cô vừa tê vừa đau rồi, cô tránh còn không kịp!
Nhìn thấy dáng vẻ chạy trốn của cô, Hoắc Tư Thần thích thú nhướng mày. Mặc dù cô không phải loại xinh đẹp nổi bật nhưng dáng người đầy đặn, sờ rất vừa tay.

Công ty Thiên Mỹ.
Hàn Tuyết vừa về tới lập tức khóc lóc đập phá, mọi người trong công ty đều sợ chết khiếp. Âm thanh loảng xoảng vang lên liên tục hơn một giờ mới ngừng lại, Hàn Tuyết tóc tai rối bời ngồi bệt dưới sàn nhà. Cô đã nhịn Hoắc Tư Thần rất nhiều, đem tất cả sự giận dữ, tủi hờn của cô đều trút lên đống đồ đạc này. Một cái tát ấy là quá nhẹ cho những gì mà cô phải chịu đựng suốt thời gian qua.
Anh thích ở bên ngoài quen bao nhiêu người cô không quan tâm, chỉ riêng lần này, đã sắp đến ngày tổ chức lễ đính hôn mà anh lại nói rằng đợi thêm một năm nữa! Một năm lại một năm, bốn năm rồi, đến bao giờ anh mới chấp nhận cô chứ?
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa khe khẽ đánh thức lý trí của Hàn Tuyết, cô run rẩy đứng lên, đáp:
“Ai?”
“Hàn tổng, chúng tôi vừa nhận được tin tức quan trọng.”
“Không phải bây giờ. Tôi không có tâm tình muốn xem.”
Hàn Tuyết vừa từ chối, người nọ lại nói:
“Liên quan đến Hoắc tổng…”
Hoắc Tư Thần? Nghe đến tên của anh, cô hơi bình tĩnh một chút rồi đi đến mở cửa. Người bên ngoài vừa thấy tình cảnh hỗn loạn của căn phòng thì hít một hơi khí lạnh, khắp nơi thật sự bừa bộn, cái gì đập được thì Hàn tổng đều đã đập nát hết.
Hắn ta sợ hãi cúi đầu:
“Chuyện về cô gái họ Tiêu kia.”
“Vào trong đi.”
Nghe được lệnh, hắn vội đi vào rồi đưa một túi giấy cho Hàn Tuyết, tiếp:
“Đây là ảnh gần đây chúng tôi chụp được, có vẻ như Tiêu Linh kia đang trú tại Hoắc gia, buổi sáng còn đi làm chung với Hoắc tổng.”
Trong lúc hắn nói chuyện, Hàn Tuyết đang lật xem từng tấm ảnh một. Tuy rằng chỉ mới qua mấy ngày, nhưng có rất nhiều hình ảnh thân mật giữa hai người.
“V-Vừa rồi người của chúng ta ở MR có nói rằng Tiêu Linh mới đến công ty vài lần, chưa tìm hiểu thêm được gì nữa.”
Móng tay của Hàn Tuyết cắm mạnh vào xấp ảnh, thở hổn hển nói:
“Cho người điều tra thêm lý do cô ta vào Hoắc gia, Hoắc phu nhân có biết chuyện này không?”
“Vâng, tôi sẽ cho người đi tra ngay.”
Nếu chỉ là Hoắc Tư Thần tự mình đứng ra bảo lãnh, đưa bạn gái về nhà thì cô còn có thể xem như anh tùy hứng chơi cho vui, nhưng Hoắc phu nhân biết chuyện vẫn giấu thì là xúc phạm đến quyền uy của Hàn gia. Chuyện hôn sự giữa họ ầm ĩ trong giới bao lâu nay, chẳng lẽ Hoắc gia muốn hủy hôn? Cô sẽ không bao giờ cho phép thứ nằm trong lòng bàn tay bị tuột mất, Hoắc Tư Thần chỉ có thể là của cô! Vốn nên là của cô!
Hàn Tuyết bấm điện thoại gọi cho mẹ mình, cố gắng bình tĩnh nói:
“Mẹ, Hoắc Tư Thần muốn hoãn ngày đính hôn lại thêm một năm.”
“Cái gì? Thằng nhóc này thật quá quắt!” Hàn phu nhân tức giận vỗ bàn. “Đợi đó, mẹ sẽ nói ngay cho cha con, lễ đính hôn không thể dời thêm được nữa, con đã hai mươi chín tuổi rồi, còn chờ cái gì? Chẳng lẽ muốn đợi con ba mươi tuổi mới đính hôn, bốn mươi mới kết hôn hay sao?”
“Mẹ đừng nóng giận, trước đợi vài ngày, con có chuyện muốn làm rõ một chút.”
“Con… Con quá vị tha rồi, con gái ngốc của mẹ!”
Nghe giọng mẹ tràn đầy bất lực, Hàn Tuyết an ủi:
“Lần này con sẽ không như vậy nữa, mẹ tin con đi, con sẽ để Hoắc gia cho chúng ta một câu trả lời đàng hoàng.”
Hàn Tuyết nhìn tấm ảnh của Tiêu Linh, đem nó vò nát rồi vứt vào sọt rác. Cô cũng muốn xem xem Hoắc Tư Thần đang giở trò gì, con nhỏ quê mùa này lại dùng thủ đoạn gì chạy vào Hoắc gia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.