Không còn cách nào khác, Tiêu Ánh Vân chỉ có thể thỏa hiệp với Tiêu Linh.
“Được rồi, tao biết rồi. Hôm nay mày ở lại chăm bố, mai tao sẽ ghé qua.”
Nói xong, Tiêu Ánh Vân nháy nháy mắt ra hiệu cho bạn trai đi theo mình. Hai người thu dọn đồ đạc trên bàn và những thứ linh tinh khác rồi dắt tay nhau rời đi, để lại một bàn ăn bừa bộn cùng Tiêu Linh và Vương Ân.
Cửa phòng khép lại, Tiêu Linh vừa mới thở phào nhẹ nhõm một hơi thì nghe Vương Ân nói:
“Lúc nãy tôi nói sai rồi, cậu thay đổi nhiều lắm. Trước kia cậu rất rụt rè, dịu dàng.”
“Bây giờ tôi không dịu dàng nữa à?” Tiêu Linh bật cười, tiện tay thu dọn những thứ trên bàn, sau đó nói tiếp: “Đúng rồi, cảm ơn cậu rất nhiều vì số tiền kia, nếu không còn việc gì nữa thì cậu quay lại thăm bạn cậu đi thôi.”
Cô đuổi khéo Vương Ân, nhưng cậu chàng lại không hiểu ý cô, hoặc là cố tình không hiểu mà lắc đầu:
“Dù sao bác sĩ cũng nói chị gái tôi cần nghỉ ngơi thêm, tôi không qua đó quấy rầy chị ấy được.”
Vương Ân đến thăm chị gái nằm viện, sau đó mới vô tình gặp được Tiêu Linh ở đấy.
Thấy cậu không có ý rời đi, Tiêu Linh cũng mặc kệ, tay thu dọn đống chén đũa nhựa trên bàn mà trong đầu lại nghĩ sao mãi vẫn chưa thấy tin tức gì của chú tài xế đây. Cô còn định đưa thêm tiền vì đã làm phiền chú ấy, chờ buổi tối về nhà lại phải “mượn” của Hoắc Tư Thần rồi.
Cô đưa tay day day trán để giảm bớt cảm giác đau nhức rồi nói với Vương Ân:
“Tôi đi vứt rác đã.”
“Cậu không khỏe à?” Vương Ân quan sát sắc mặt của cô, đưa tay kéo cô lại.
Tiêu Linh bị chạm vào thì theo bản năng rút tay về, nhưng không ngờ cậu ta giữ quá chặt, cô không chú ý cho nên có chút lảo đảo tiến tới trước. Chỉ chờ có thế, Vương Ân đột nhiên dang tay ra để đỡ, hoặc nói chính xác là mượn cớ ôm lấy cô.
Đột nhiên rơi vào vòng tay của một người đàn ông xa lạ như vậy, Tiêu Linh không thích ứng được, lập tức muốn tránh né, nhưng cảm giác choáng váng đột ngột kéo đến khiến cô mất hết sức lực, chân cũng nhũn ra.
Vương Ân giật mình ôm lấy cơ thể cô, Tiêu Linh phản xạ có điều kiện nắm lấy áo cậu ta để giữ thăng bằng. Nếu để người khác nhìn thấy cảnh này thì rất dễ hiểu nhầm hai người đang tình tứ với nhau, trớ trêu là đúng lúc ấy, cửa phòng đột nhiên lạch cạch một tiếng mở ra.
Tiếng động rất khẽ nhưng lại như một tiếng trống đánh thẳng vào tâm trí Tiêu Linh, cô đưa mắt nhìn qua đó, khi nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của Hoắc Tư Thần thì quên cả việc hít thở. Cô cứng đờ đối mắt với anh, cứ nghĩ anh sẽ như lần trước ghen tuông lên tiếng chất vấn hai người họ, nhưng anh chỉ im lặng quan sát cô và Vương Ân. Sự im lặng này còn đáng sợ hơn cả việc anh nổi giận.
Tiêu Linh vội vàng đẩy Vương Ân ra rồi lảo đảo đi sang bên cạnh, phải chống tay lên bàn mới có thể giữ cho thân thể đứng vững được.
“Không sao chứ?” Vương Ân bị đẩy cũng không khó chịu, ngược lại lo lắng tiến về phía cô.
“Không sao, cậu đừng qua đây, tôi tự lo được!” Tiêu Linh đã bắt đầu thấy sợ hãi, chỉ bởi vì Hoắc Tư Thần vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô. Ánh mắt anh như đang xem kịch vui, nó khiến cô thấy lạnh cả gáy.
Cô cười gượng nói với anh:
“Sao anh lại ở đây?”
Vương Ân bấy giờ mới chú ý đến người đàn ông đứng ở đó, nghĩ thầm đây là người quen của Tiêu Linh nên cậu không nói gì mà nhìn hai người họ.
Trong phòng không có bất kỳ âm thanh nào ngoài tiếng kim đồng hồ tích tắc, từng nhịp đánh vào tim Tiêu Linh. Cô lại nói:
“Tư Thần, sao anh tìm được chỗ này?”
Lần đầu tiên cô gọi tên anh một cách thân mật, nhưng anh vẫn có chút thờ ơ, một tay đút túi quần, một tay cầm điện thoại của Tiêu Linh đưa cho cô xem.
“Rất ngạc nhiên? Có phải nếu tôi đến trễ một chút thì hai người sẽ càng tiến xa hơn việc ôm ấp không?” Anh khẽ cong môi, cười hỏi.
“Anh nói gì vậy, không có, đây chỉ là bạn cũ của tôi thôi.”
Tiêu Linh ngay lập tức giải thích, nhưng Hoắc Tư Thần đang nghi ngờ mục đích cô tiếp cận mình nên rất khó nghe lọt, thậm chí anh còn chẳng muốn nghe xem cô sẽ nói gì. Anh vung tay ném điện thoại lên bàn, khiến nó trượt đến bên tay Tiêu Linh. Cô khẽ run nhận lấy nó, sau đó một lần nữa nhấn mạnh:
“Tôi không có làm gì vượt mức cả, anh không nên hiểu lầm.”
“Hiểu lầm hay không, trở về lại nói.” Hoắc Tư Thần lúc này đã bị lửa giận đốt mất lý trí, anh chỉ muốn đưa Tiêu Linh về nhốt một chỗ, không để cô đi lung tung, không để cô ra ngoài dan díu với tên đàn ông khác.
Nhắc đến đàn ông, bấy giờ Hoắc Tư Thần mới có thời gian chú ý đến Vương Ân. Người này vừa bị anh nhìn liền cười chào hỏi:
“Xin chào, tôi là Vương Ân.”
Hoắc Tư Thần lạnh lùng nâng mí mắt:
“Tôi không có hứng thú muốn biết tên cậu.”
Thái độ của anh thật sự không tốt lắm, hơn nữa vừa vào đã dọa cho Tiêu Linh sợ run lên, Vương Ân nhìn mà tức:
“Anh nói chuyện kiểu gì thế hả?”
Vương Ân định hỏi tội anh thì bị Tiêu Linh ở bên cạnh ngăn lại:
“Cậu ra ngoài trước đi, tôi có chuyện cần nói với anh ấy.”
Thấy Tiêu Linh vừa nói vừa nháy mắt với mình, Vương Ân không hiểu gì nhưng vẫn nhịn xuống, cầm lấy đồ của mình rồi bỏ ra ngoài. Lúc rời đi, cậu còn quay đầu quan sát hai người kia thêm lần nữa, ánh mắt như rắn độc lướt ngang qua.