Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Đại Ác

Chương 47: Tiêu Linh đâu?




Khi nhận được tin tức, sắc mặt của Hoắc Tư Thần nháy mắt trở nên u ám, anh bóp chặt điện thoại trong tay.
“Để mất dấu thì tốt nhất đừng trở lại nữa, tôi sẽ không niệm tình, hiểu không?”
Anh đứng lên, nới lỏng cà vạt rồi mở cửa đi ra ngoài. Mặc Phong vừa mới đến công ty tìm Hoắc Tư Thần thì bắt gặp vẻ mặt hung thần ác sát của anh mà run cầm cập:
“Cậu lại lên cơn gì vậy?”
“Tránh ra, tôi đang rất bực mình.” Hoắc Tư Thần gắn tai nghe vào tai, nói với người bên kia đầu dây:
“Gọi người chặn hết các lối đi, làm không tốt thì các người đều có thể nghỉ việc rồi.”
“Này!” Mặc Phong ở phía sau đuổi theo anh.
“Chúng tôi đã cho người tản ra tìm kiếm, nhưng Hoắc tổng, trong này chắc chắn có người nhúng tay, có rất nhiều taxi chạy từ cửa sau của khách sạn ra ngoài, tạm thời không tìm được chiếc xe có thiếu phu nhân.”
Hoắc Tư Thần nhíu chặt mày, vừa rồi bận việc nên anh không kiểm tra điện thoại, có một cuộc gọi nhỡ từ Tiêu Linh, chẳng lẽ là khi đó cô đang muốn cầu cứu?
“Hoắc tổng, lại nhận được tin bên phía khách sạn, họ nói cái thai trong bụng thiếu phu nhân… là của một người tên Vương Ân.”
Bước chân gấp gáp của Hoắc Tư Thần thoáng chững lại, làm Mặc Phong đuổi theo ở phía sau suýt chút thì cắm đầu vào lưng anh. Hắn mới định lên tiếng mắng thì bắt gặp khuôn mặt vô cùng đáng sợ của Hoắc Tư Thần, đã lâu lắm rồi hắn mới được chứng kiến ánh mắt lạnh lẽo đó của bạn tốt.
Hoắc Tư Thần nghiến răng ken két, giận đến nỗi thất thố:
“Các người nói gì?”
“H-Hoắc tổng, xin ngài bình tĩnh…”
“Mẹ kiếp! Bắt tên Vương Ân đó qua đây cho tôi!”
Hoắc Tư Thần không muốn nghe tiếp nữa, tắt máy, sải bước đi về phía bãi đỗ xe. Mặc Phong đuổi kịp nhào vào trong, nghiêm túc nhìn anh rồi nói:
“Tôi cũng đi.”
Mặc kệ cái tên thích bát quái này, Hoắc Tư Thần phát điên khởi động xe rồi đạp chân ga. Mặc Phong chưa kịp thắt dây an toàn nên lật nhào ở trong xe, đau đến nỗi xuýt xoa mấy tiếng. Thấy chiếc xe lao như điên không nể nang gì đèn đường, Mặc Phong đột nhiên hối hận vừa rồi sao mình lại chạy lên cái xe này!
“Từ từ thôi, cậu bình tĩnh! Tư Thần đại ca, tôi còn chưa có bạn gái! Aaaa!”
Theo tiếng hét to thảm thiết của Mặc Phong, chiếc xe xoay ngang ở ngã tư, lê bánh trên đường nhựa tạo ra một tiếng kin kít chói tai, khói trắng bốc lên làm người qua đường sợ hãi chạy tán loạn. Trái tim của Mặc Phong nhảy lên cổ họng, hắn nhanh tay chốt dây an toàn rồi sợ run ngồi sát ra sau ghế, tự hỏi tên này mắc cái bệnh gì mà chạy nhanh như vậy!
Hoắc Tư Thần phát điên đạp chân ga, từ công ty chạy ra vượt hẳn ba cái đèn đỏ. Dừng xe lại, Mặc Phong như vừa lượn vòng quanh quỷ môn quan về, chết khiếp bò ra ngoài. Nâng mắt nhìn lên, hắn phát hiện Hoắc Tư Thần đã xông vào trong khách sạn.
Lúc này Vương Ân và Tiêu Ánh Vân đã bị giữ lại, nhưng hai người không hề sợ hãi, bởi vì Hàn Tuyết cũng nói sẽ đến nơi này, sẽ bảo đảm an toàn cho họ.
Hoắc Tư Thần nhìn thấy Vương Ân, phản ứng đầu tiên là muốn đánh chết cậu ta. Anh vung tay, cho tên khốn này một đấm.
Bốp.
Vương Ân không nghĩ đến người như Hoắc Tư Thần lại tự mình ra tay với cậu ta như vậy, còn đánh rất mạnh, loạng choạng ngã ngửa ra sàn nhà. Tiêu Ánh Vân bị kinh hãi che miệng, lần đầu tiên đối mặt với Hoắc Tư Thần, cô ta mới biết thì ra vị hôn phu của Hàn Tuyết là người bạo lực như vậy.
Tiêu Ánh Vân run rẩy lùi ra sau mấy bước, khuôn mặt băng lạnh của Hoắc Tư Thần kèm theo vệt máu trên nắm tay anh quá đáng sợ, anh định giết người hay sao? Mặc dù Tiêu Ánh Vân cũng mê trai đẹp, nhưng loại tuấn mỹ kèm theo sát khí ngút trời này khiến người ta sợ run hơn là mê mẩn.
“Tiêu Linh đã đi đâu?” Hoắc Tư Thần lạnh lùng hỏi hai người.
“T-Tôi không biết.” Tiêu Ánh Vân ngồi bệt ra sàn, run cầm cập. Sao Hàn Tuyết còn chưa tới chứ?
Vương Ân lúc này mới bò dậy từ trên sàn nhà, cảm giác mũi có gì đó chảy xuống, cậu ta đưa tay quệt nhẹ qua, phát hiện mũi mình đã chảy máu từ lúc nào. Đau đớn xộc lên não, cậu ta tức giận mắng:
“Mày có tư cách gì đánh người khác?”
“Vả mặt.” Hoắc Tư Thần lúc này đã nhịn đủ, chỉ vào Vương Ân.
Hai tên vệ sĩ lôi kéo Vương Ân qua một bên, dùng bàn tay thô to giáng một cú tát mạnh vào mặt cậu ta.
Chát. Chát.
Năm ngón tay hồng hồng in trên khuôn mặt của Vương Ân, cậu ta đau đến nỗi choáng váng, miệng tê rần, nhưng còn bị ăn thêm vài cái tát nữa mới thôi.
Gần đây tâm tình Hoắc Tư Thần có chút tệ, vì nghi ngờ và giận Tiêu Linh nên không quan tâm đến cô, nhưng điều đó không có nghĩa người khác được phép động vào cô.
Một đám người bao vây lấy khách sạn, quản lý không thể không xuống, vừa liên hệ cho Hàn Tuyết vừa cố gắng tìm cách giảng hòa. Bấy giờ trong khách sạn cũng còn người, bị Hoắc Tư Thần dọa sợ rồi, sau này làm ăn thế nào được nữa?
“Hoắc tổng, không biết ngọn gió nào thổi anh đến đây?”
“Im miệng đi.”
Hoắc Tư Thần không cho ông ta mặt mũi, quay sang nhìn Tiêu Ánh Vân, hỏi:
“Tiêu Linh đâu?”
“Đ-Đi rồi, tôi… tôi không biết nó đi đâu cả…” Tiêu Ánh Vân nhìn thấy Vương Ân bị đánh đến nỗi miệng mồm đầy máu thì run rẩy nói ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.