Mặc dù Tiêu Ánh Vân bảo Tiêu Linh chạy đến một nơi nào đó trốn Hoắc gia, nhưng cụ thể là đi đâu thì cô ta làm sao biết được? Trong lòng Tiêu Ánh Vân bây giờ chỉ có một suy nghĩ, không biết khi nào Hàn Tuyết mới đến giải vây cho họ!
Hoắc Tư Thần nhíu mày nhìn cô ta, sau đó dặn dò người của mình:
"Kiểm tra camera khách sạn cho tôi."
Anh thật muốn nhìn xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra để Tiêu Linh bỏ trốn như vậy.
Đám người cưỡng chế áp giải quản lý của khách sạn qua một bên, tên quản lý này cũng không phải loại ngu, lập tức co rúm lại, chịu khó hợp tác với người của Hoắc gia.
Chờ qua một lát, cấp dưới đi tới bên cạnh Hoắc Tư Thần thì thầm vào tai anh chuyện gì đó. Anh có thể tưởng tượng ra được tình cảnh lúc ấy, nhưng cụ thể bọn họ đã nói gì thì camera không thể ghi lại được.
Anh hỏi Vương Ân: "Cậu đã nói gì với Tiêu Linh?"
Bấy giờ mặt mũi Vương Ân đã sưng vù như đầu heo, không còn nhìn ra ngũ quan ban đầu nữa, cậu ta ho khù khụ ngồi tựa vào trong vách tường, máu mũi chảy dài trên mặt. Nghe Hoắc Tư Thần hỏi, cậu ta run run hé miệng:
"Tôi… chỉ nói cho cô ấy… biết sự thật."
"Sự thật?" Hoắc Tư Thần đột nhiên cong môi lên, trông dáng vẻ còn kinh khủng hơn vừa rồi khi anh không cười. Đây là dấu hiệu anh sắp bùng nổ.
Đúng lúc Vương Ân đang hoảng hồn muốn nói gì đó, bên ngoài có tiếng giày cao gót lộp cộp vang lên. Theo âm thanh này truyền tới, Hàn Tuyết mặc váy dài xinh đẹp bước từng bước vào trong. Phía sau cô ta là một đám vệ sĩ không kém người của Hoắc Tư Thần, đều rất hùng hổ dọa người.
"Tư Thần, anh rốt cuộc muốn làm gì? Anh quấy rối đủ chưa?"
"Cô tốt nhất đừng xen vào." Hoắc Tư Thần lạnh nhạt nói, anh có cảm giác Hàn Tuyết liên quan đến việc này nhưng lại không có chứng cứ. Bây giờ anh không quan tâm sự thật mà Vương Ân nói là gì, chỉ muốn biết Tiêu Linh đã đi đâu!
"Anh không muốn biết Vương Ân nói gì với Tiêu Linh à?" Sắc mặt Hàn Tuyết cũng không tốt chút nào, tay run khẽ vì giận.
Hoắc Tư Thần im lặng không đáp, sự yên tĩnh trong căn phòng chứa đầy người khiến ai nấy đều ngộp thở, không dám phát ra tiếng động nào nữa.
Trong số những kẻ ở đây, nếu hỏi ai hiểu Hoắc Tư Thần nhất thì chính là Hàn Tuyết. Bởi vì hiểu rõ anh, nên cô mới dám nắm chắc mà làm ra chuyện này. Anh không thích người phụ nữ của mình dính một chút bẩn nào, không được lừa dối anh, mà Tiêu Linh bị họ gài bẫy, hiện tại vừa hay đã dính phải cả hai thứ đó.
Hàn Tuyết từ tốn lên tiếng:
“Không phải em cố tình khơi ra chuyện này, mà đêm đó Vương Ân và Tiêu Linh đã xảy ra quan hệ, cho nên đứa nhỏ chưa chắc là con anh.”
“Thì sao?” Hoắc Tư Thần thẳng lưng ở nơi đó, chân dài đưa lên đạp vào bắp đùi Vương Ân, anh dùng sức giẫm xuống khiến cậu ta kêu lên đau đớn.
“Aaaa, khốn kiếp!”
“Tư Thần!” Hàn Tuyết đưa tay kéo áo anh, lại bị anh tránh né.
Hoắc Tư Thần nói: “Tránh ra!”
Anh bây giờ tỏ vẻ không quan tâm, nhưng thực chất hành động giẫm đạp Vương Ân đã nói rõ anh đang phát điên lên vì biết được người này từng ngủ với Tiêu Linh. Con mẹ nó, dám chạm vào người phụ nữ của anh?
Hoắc Tư Thần không phải người của giới hắc đạo, nhưng anh giao thiệp với họ không ít, thuộc loại người điên lên có thể làm bất kỳ thứ gì. Cứ tiếp tục thế này, cái mạng của Vương Ân không khéo cũng sẽ mất trong tay anh.
Mọi người nghe thấy tiếng kêu gào của Vương Ân cũng làm như không nghe thấy, chỉ có Tiêu Ánh Vân là sợ đến nỗi hai mắt tối sầm lại, suýt thì ngất đi. Nếu cô ta là người bị hành hạ thì sao?
Hoắc Tư Thần một chân giẫm lên đùi Vương Ân, đưa tay sang bên cạnh dặn dò:
“Găng tay.”
Người của anh lập tức đưa lên một đôi bao tay da màu đen, Hoắc Tư Thần sợ đánh tên này sẽ bẩn tay mình.
Thấy anh đeo găng tay vào, Hàn Tuyết cũng lộ ra vẻ sợ hãi:
“Anh định giết người à?”
“Nếu cô còn xen vào thì ngay cả cô tôi cũng đánh.” Hoắc Tư Thần liếc mắt nhìn Hàn Tuyết, ánh nhìn kia như nhìn một con thú nhỏ dám ra oai trước mặt hổ dữ, đó là sự cảnh cáo cuối cùng anh dành cho cô ta.
Hàn Tuyết sợ Vương Ân bị đánh nhiều quá sẽ phát điên lên mà khai ra sự thật, vì vậy vẫy tay ra hiệu cho người của mình xông lên, muốn cứu Vương Ân ra ngoài. Đáng tiếc, người của cô ta vừa di chuyển thì người của Hoắc gia cũng đứng ra chặn đường, hai bên lập tức rơi vào thế giằng co.
Hoắc Tư Thần vung tay lên, một đấm lại một đấm hạ xuống khuôn mặt vốn đã sưng to của Vương Ân, anh không có chỗ phát tiết, đành trút giận lên tên khốn này.
“Tư Thần, anh điên rồi!” Hàn Tuyết ở chỗ kia gấp đến độ hét to.
Lúc này, nghe âm thanh bốp bốp đáng sợ kia, Tiêu Ánh Vân ôm đầu sợ hãi, sau đó run rẩy nói:
“T-Tôi sẽ gọi cho Tiêu Linh hỏi cô ấy đang ở đâu, dừng lại đi, xin anh dừng lại…”
Cô ta vừa khóc vừa bò đến chỗ Hoắc Tư Thần, đưa điện thoại của mình lên cho anh. Vừa rồi anh đã thử cho người liên lạc lại với Tiêu Linh nhưng cô không bắt máy, sau đó lần theo định vị thì phát hiện điện thoại của cô nằm ở một góc đường. Đó là lý do vì sao đến giờ anh vẫn phải ở đây hỏi thăm dấu vết, bọn họ sớm đổi điện thoại khác cho cô rồi.
Anh dừng tay lại, dùng khăn giấy người bên cạnh đưa lau vệt máu trên găng tay, sau đó cầm lấy điện thoại.
Bên kia vang lên giọng nói đầy mệt mỏi của Tiêu Linh:
“Chị à?”
“Em đang ở đâu?” Hoắc Tư Thần nhẹ giọng hỏi.