Bác sĩ riêng của Hoắc Tư Thần làm việc ở bệnh viện tư, tuy rằng không phải trưởng khoa những cũng thuộc top những bác sĩ giỏi nhất ở thành phố này. Ông vừa nghe được tin từ anh thì lập tức sắp xếp thời gian chạy tới xem, cũng bởi vì trước kia nhận ân huệ của Hoắc gia nên ông không dám chậm trễ.
Sau khi khám qua cho Hoắc Tư Thần, bác sĩ Tô nhìn anh bằng ánh mắt quái lạ, bộ dạng muốn nói rồi lại thôi làm anh khẽ nhíu mày:
“Sao vậy? Nghiêm trọng lắm sao?”
“Không phải, cái này, tôi không biết có nên nói cho cậu không nữa. Khụ khụ…”
“Chú cứ nói.”
Hoắc Tư Thần đã chuẩn bị tinh thần để nhận tin xấu, nhưng lúc này lại nghe bác sĩ Tô nói:
“Hoắc tổng, cậu chỉ là quá căng thẳng, phương diện này nên tìm bác sĩ tâm lý chẩn đoán. Bệnh của cậu không phải thứ mà tôi chữa được, không phải chuyên môn của tôi. Nhưng bởi vì thời gian này cậu ăn ngủ không điều độ nên sức khỏe hơi kém đi, trước điều chỉnh một chút, tôi tìm vài thứ thuốc bổ gửi cho cậu.”
Nghe ông nói xong, Hoắc Tư Thần thầm thở dài. Đúng là anh nên tìm bác sĩ tâm lý thật, thần kinh của anh chắc hẳn có vấn đề. Nếu không, sao hình ảnh của Tiêu Linh cứ lởn vởn xung quanh anh, bám riết lấy anh.
Anh đưa tay xoa xoa trán, nói:
“Cảm ơn chú.”
“Được rồi, tôi còn tưởng là chuyện gì nghiêm trọng lắm. Tôi về trước đây.” Bác sĩ Tô cười cười. “Nghe lời tôi, tìm bác sĩ tâm lý tư vấn đi.”
“Tôi biết rồi. Chú đi trước đi.”
Hoắc Tư Thần mệt mỏi chào tạm biệt bác sĩ Tô, không thể không bảo thư ký liên hệ cho vị bác sĩ tâm lý vẫn luôn ở chỗ Mặc Phong. Người này ban đầu được trả tiền để chữa bệnh cho nhân chứng cuối cùng trong vụ việc Hàn gia mưu sát Hoắc chủ tịch, bây giờ còn phải kiêm luôn việc chữa cho Hoắc Tư Thần.
Mấy ngày dài, trước thềm lễ đính hôn, bệnh tình của cả hai người rốt cuộc cũng có chuyển biến tốt đẹp hơn.
Hoắc Tư Thần tạm thời không mơ thấy Tiêu Linh nữa, mặc dù ban ngày anh có nghĩ về cô nhiều thế nào, đêm đến vẫn có thể ngủ yên ổn hơn chút. Còn về nhân chứng kia, mấy ngày này đã có thể nói chuyện với Hoắc Tư Thần. Không ai ngờ được suốt mấy năm qua chữa trị không có kết quả, khi anh đến thì mọi chuyện lại khác.
Mặc Phong thấy vậy trêu Hoắc Tư Thần:
“Sớm biết thế thì đã đưa cậu qua bên này nói chuyện với cô gái kia nhiều hơn rồi, sắc đẹp khó cưỡng mà.”
“Câm miệng!” Hoắc Tư Thần không thể chịu nổi cái thói lanh mồm lanh miệng của hắn ta.
Hắn không sợ chết tiếp tục nói:
“Đây là sự thật đó, cậu có thấy ánh mắt của cô ấy không? Đó là thương cảm, ha ha, thương cảm! Hoắc Tư Thần à, cậu cũng có ngày bị người ta nhìn bằng ánh mắt ấy!”
Nói chưa hết câu, Mặc Phong đã bị ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Tư Thần dọa hoảng hốt:
“X-Xin lỗi, tôi không nói gì hết, cậu xem như tôi chưa nói gì nha!”
Hắn vắt chân lên cổ chạy trối chết, không dám ngoảnh đầu lại nhìn tên ác độc kia chút nào. Mọi thứ cần chuẩn bị hắn đều đã chuẩn bị tốt, giờ chỉ đợi Hoắc Tư Thần đệ đơn kiện ra tòa, một lần nữa lật lại vụ án năm đó là xong.
Hoắc Tư Thần cho người thu gom đủ bằng chứng, sau đó tự mình đưa nhân chứng ra ngoài, bảo đảm an toàn cho cô gái đó.
Lúc vào trong xe, cô gái kia vẫn còn thấy sợ hãi với xung quanh, nhưng có mặt Hoắc Tư Thần, cô ta lập tức an tâm hơn một chút.
Hoắc Tư Thần nhân cơ hội này hỏi:
“Lạc Y, có phải tôi rất giống người đã từng cứu cô không?”
Bạch Lạc Y ngồi nép vào người anh, gật gật đầu, run giọng nói:
“Là… là cha của anh… Ông ấy, trước khi chết, đã gọi người cứu tôi…”
Bởi vì khi đó Hoắc chủ tịch gặp tai nạn xe nghiêm trọng, biết mình sắp không sống nổi nữa nên đã cố hết sức nói một câu, để người của ông đi cứu cô gái này. Bốn năm qua, Hoắc Tư Thần không ít lần ghé thăm cô ấy, nhưng chỉ đứng từ xa quan sát hoặc trao đổi với bác sĩ tâm lý. Mãi cho đến mấy ngày trước, gặp được anh, cô nàng liền chạy đến ôm chầm lấy anh.
Hoắc Tư Thần không tránh né cái ôm của Bạch Lạc Y, bởi cô ấy là nhân chứng duy nhất, cũng là quan trọng nhất trong sự kiện ngày đó.
Anh đưa cô ấy về Hoắc gia, sắp xếp cho cô một phòng nhỏ rồi gọi cho Mặc Phong, nói:
“Ngày mai có thể ra tòa, cậu liên hệ luật sư chuẩn bị.”
“Tôi chờ cũng khá lâu rồi.” Mặc Phong xoa xoa hai tay vào nhau, sau đó vẫn ngứa miệng hỏi: “Bạch Lạc Y thế nào? Cậu phải chăm sóc cô ấy cẩn thận đó.”
“Mặc Phong, sau vụ này, cậu biết tôi sẽ làm gì cậu không?”
Hoắc Tư Thần đe dọa một câu, làm Mặc Phong kêu gào:
“Đại ca, em sai rồi!”
“Tốt, biết sai là được. Cậu bay nhảy cũng lâu rồi, quay về MR làm việc đi, tôi cũng cần thời gian nghỉ ngơi.”
Tít tít.
Hoắc Tư Thần mới nói xong, Mặc Phong đã nhanh tay tắt máy, giả vờ như chưa nghe được. Tên này cũng có tài, chỉ là có cái tật lười biếng, ham chơi, sau một thời gian bám trụ ở công ty mẹ làm phó giám đốc thì bỏ chạy.
Đúng lúc Hoắc Tư Thần sắp gọi lại mắng người, thì ngoài cửa vang lên âm giọng ngọt ngào của Bạch Lạc Y.
“Tư Thần, anh có ở đó không?”