Kết thúc phiên tòa hôm ấy, Hàn gia không ngoài kết cục phá sản. Một phần ba cổ phiếu rơi vào tay Hoắc Tư Thần, phần còn lại là họ hàng của Hàn Tuyết và các cổ đông khác giữ, nhưng với chút tiền đó, lại thêm phần bồi thường cho Hoắc gia phải trả, Hàn gia gần như đã sụp.
Hoắc Tư Thần trở về nhà, cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi đàng hoàng. Về phần Vương Ân - tên này sau khi bị hành hạ một thời gian đã trốn mất. Anh không quan tâm con chuột nhắt đó, để cậu ta và Tiêu Ánh Vân cút khỏi tầm mắt của mình là được.
Trong thời gian này, Bạch Lạc Y không về nhà của mình mà muốn nán lại Hoắc gia. Thấy cô ta có công trong chuyện vạch trần bộ mặt thật của Hàn gia, Hoắc Tư Thần tạm thời không đuổi cô ta đi.
Ai biết được, ở tạm mà cô ta nói lại là hơn bốn tháng trời.
Hoắc phu nhân không còn vướng bận chuyện cũ nữa, sức khỏe vì vậy mà dần tốt lên, mà trong lúc ở đây, bà thường xuyên trò chuyện với Bạch Lạc Y, phát hiện cô nàng là một đứa trẻ ngoan ngoãn hiểu chuyện. Trong lòng bà bắt đầu rục rịch không yên.
“Tư Thần, con xem đã bốn tháng rồi, tìm không được chút tin tức gì về Tiêu Linh, con bé đó cũng nói rõ sẽ không phá cái thai, hay là đừng tìm nữa?”
Hoắc Tư Thần không đáp lời bà, anh không nghĩ đến mẹ gọi anh ra gặp riêng chỉ để nói chuyện này. Tìm, phải tìm, cho dù lật tung cả đất nước này lên anh cũng phải tìm cho bằng được.
“Mẹ, tìm được hay không chỉ là vấn đề thời gian, con đang mở rộng phạm vi tìm kiếm.”
“Cho dù là vậy, tìm được rồi thì con định làm gì?” Bà Tịnh Nhã tức giận nhìn con trai. “Nó nói cái thai không phải của con, sao con vẫn khăng khăng muốn gặp nó?”
Bà không hiểu rằng, vấn đề Tiêu Linh mang thai con của ai đối với Hoắc Tư Thần không còn quan trọng nữa. Những ngày ở chung với Tiêu Linh khiến anh cảm thấy vui vẻ, hình bóng cô đã khắc sâu trong tâm trí anh rồi, không phải nói bỏ là bỏ được.
“Không cần nói nữa, con sẽ không từ bỏ.”
Câu nói của Hoắc Tư Thần thật sự chọc giận mẹ mình, bà Tịnh Nhã run rẩy chỉ tay vào con trai, nói:
“Con muốn mẹ tức chết hay sao? Không có người này thì có người khác, mẹ chỉ muốn con mau chóng tìm một người hiểu chuyện rước về nhà, con đã ba mươi tuổi rồi, mẹ thấy Bạch Lạc Y còn tốt hơn Tiêu Linh kia, sao con không suy nghĩ lại hả?”
“Tốt hơn ở điểm nào? Vì cô ta làm hài lòng mẹ, biết nịnh hót nên tốt hơn Tiêu Linh?”
Hoắc Tư Thần lần này không cho mẹ mình mặt mũi, anh gõ ngón tay lên mặt bàn, âm thanh cộp cộp rất khẽ như gõ vào trái tim của quản gia đang đứng bên cạnh. Ông lúc này mới lên tiếng khuyên nhủ:
“Thiếu gia, bốn tháng không một tin tức, có lẽ Tiêu Linh thật sự không muốn về nữa. Cậu có nghĩ cho cảm giác của cô ấy không? Cậu định ép buộc cô ấy trở lại hay sao?”
Không phải nói, quản gia rất biết cách nói chuyện, nhưng Hoắc Tư Thần là loại người nào? Anh rất kiên định, không hề lung lay, nụ cười bên môi đầy châm chọc:
“Ép buộc cũng phải đưa cô ấy trở lại, tôi không cần một người biết nịnh hót, nhìn chằm chằm vào tài sản của Hoắc gia.”
Mười tuổi bắt đầu được huấn luyện đặc biệt để trở thành người thừa kế của Hoắc gia, hai mươi tuổi chính thức bước chân vào thương trường, được chính tay chủ tịch của cả tập đoàn MR đình đám dẫn dắt, há là người dễ dàng bị qua mặt?
Anh không quan tâm Bạch Lạc Y như thế nào, để cô ta ở lại là vì niệm tình đã giúp anh làm chứng trước tòa, nhưng không có nghĩa là phần tình nghĩa này sẽ biến thành tình yêu. Cô ta quá mức giả tạo, chỉ có người trong cuộc là anh mới hiểu rõ, còn mẹ anh, người làm và cả quản gia đều bị qua mặt.
Cái cách Bạch Lạc Y dụ dỗ anh qua từng câu chữ đều cực kỳ thành thục, trong sự ngây thơ có quyến rũ, nhưng bởi vì quá thành thục, nên anh mới thấy mất tự nhiên. Anh ngủ với không ít cô gái, loại nào mà chẳng có, cô ta chẳng qua cũng chỉ như vậy.
Hoắc Tư Thần kéo ghế đứng lên, nói:
“Nếu mẹ còn muốn có người trò chuyện thì đừng ép con nữa, nếu không, Bạch Lạc Y nên rút ra khỏi Hoắc gia được rồi.”
Bấy giờ, Hoắc phu nhân và quản gia mới sức nhớ ra rằng Hoắc Tư Thần đã ba mươi mốt tuổi, không còn là đứa trẻ dưới sự bảo bọc của họ nữa.
Từ rất lâu rồi, Hoắc Tư Thần đã là một con hùng ưng đầy kinh nghiệm, là chúa tể của bầu trời, còn Bạch Lạc Y giống như một chú chim non mới biết bay, ngây thơ chưa trải, tin rằng bản thân có thể lén lút đớp được mồi trong miệng anh.
Rời khỏi phòng, Hoắc Tư Thần lâm vào phiền muộn. Những lời của quản gia cũng ít nhiều đả động tới anh, nếu tìm được Tiêu Linh thì anh định làm gì đây? Ép buộc, lại ép buộc như trước kia, khiến cô cảm thấy bị khinh thường sao?
Lúc này, không còn gì tốt cho tâm trạng của anh hơn một ly rượu mạnh.
Hoắc Tư Thần xuống tầng hầm, đi vào phòng ủ rượu riêng của Hoắc gia rồi một mình ngồi đó. Anh chán nản đưa tay đặt lên trán, nhìn ánh đèn lấp lánh trên trần mà lẩm bẩm:
“Rốt cuộc em đã đi đâu vậy? Tiêu Linh, anh thật sự rất nhớ em…”
Là lỗi của anh khi không chú ý đến cô, để cô một mình ra ngoài. Anh hối hận rồi, hối hận khi ấy nghi ngờ cái thai trong bụng cô. Bây giờ nếu có thể quay ngược thời gian, anh sẽ nói với cô cho dù là con của ai, anh cũng nhận. Anh chỉ cần cô ở bên cạnh anh.