Theo đuôi Diệp Thiên đến nhà trẻ trong khu, bốn tên vệ sĩ nhíu mày nhìn nhau rồi nói:
“Lần đầu tiên làm chuyện này, có hơi hồi hộp.”
“Ai lên trước?”
“Tôi trông hơi dữ, mặt còn có sẹo, hay là Nhị Bình lên đi.”
Tên cuối cùng trong xe tên Nhị Bình cười méo xệch:
“Các người trông dữ tợn thì tôi khác gì các người hả?”
Bọn họ nhiều năm lăn lộn trong giới thượng lưu, làm việc cho Hoắc Tư Thần, đôi khi còn gặp phải nguy hiểm đến tính mạng vì đụng độ xã hội đen. Tuy rằng họ không trực tiếp giết người cướp của, nhưng toàn là hạng hung ác, bây giờ bắt họ đi bứt tóc một bé gái, còn không cho họ dọa tới con bé đó! Đây là hạng nhiệm vụ khó khăn cỡ nào chứ?
Nhị Bình là người trẻ nhất trong nhóm, đẩy qua đẩy lại, cuối cùng hắn phải bò ra khỏi xe.
Bấy giờ đám nhóc đã được đưa vào trong, họ phải ở ngoài mai phục, theo dõi, chờ chúng nó ra sân chơi mới được. Hơn nữa còn phải qua được một cửa là ông bác bảo vệ của nhà trẻ…
Nhị Bình sờ cái đầu bóng lưỡng không có tóc của mình, đau khổ ngồi xổm bên vỉa hè mà chờ đợi.
“Cái thằng này ngồi như đang đi nặng vậy, mất hình tượng quá!”
“Kệ nó, tôi ngủ một giấc đã.”
“Đừng ngủ, hai người có muốn đánh bài không?”
Ba tên còn lại ở trong xe buồn chán bắt đầu lấy bài ra chơi, mà Nhị Bình ngồi bên ngoài hứng nắng mệt muốn chết. Chờ mãi, chờ mãi, cuối cùng cũng thấy bọn trẻ ùa ra sân chơi. Tuy rằng bên trong có giáo viên mầm non canh chừng, nhưng không ảnh hưởng đến kế hoạch của hắn.
Hắn đi tới chỗ ông chú bảo vệ, giả vờ xin vào đi vệ sinh. Thấy khuôn mặt hắn hơi dữ, bác bảo vệ không cho:
“Cậu đi chỗ khác xin đi.”. truyện ngôn tình
“Tôi gấp lắm rồi, chú cho tôi đi đi, tôi thề tôi không làm gì khác đâu.”
Không nói còn tốt, nói xong, ông chú bảo vệ bắt đầu nghi ngờ mục đích của tên này, nhất quyết không mở cửa.
Nhị Bình đứng đó loay hoay mãi, cuối cùng không qua được cửa ải đầu tiên, yểu xìu quay về báo cáo. Đám người kia nhìn nhau, lần này đổi lại là ba người khác lần lượt ra trận. Cuối cùng, đều bị đuổi ra ngoài. Họ không thể làm gì hơn là gọi điện thoại cho Hoắc tổng cầu cứu…
“Hoắc tổng, thật sự không có cơ hội áp sát, ông chú bảo vệ thấy mặt chúng tôi dữ tợn nên đuổi đi. Buổi chiều nếu tên kia đến đón cô bé thì càng không thể đến gần nó được.”
“Chờ một chút.”
Hoắc Tư Thần nhỏ giọng nói, sau đó đám Nhị Bình nghe được giọng của anh mang theo chút ý cười.
“Dương tổng, lần đầu tư này chúng tôi thật sự đã bỏ vốn gốc, hy vọng việc hợp tác thành công mỹ mãn.”
Nhị Bình cười méo xệch: “Chết thật, quên mất, Hoắc tổng đang đi bàn công việc với đối tác.”
“Chúng ta sẽ không bị đuổi việc chứ?”
“Hẳn là không.”
“...”
Bốn tên vệ sĩ ngốc nghếch ngồi nhìn chằm chằm vào điện thoại, sau đó bên trong vang lên âm giọng tức giận:
“Các người thật vô dụng, tôi nuôi các người để làm gì?”
Tuy nói vậy, nhưng Hoắc Tư Thần không đuổi việc họ. Anh tắt máy, rời khỏi khu công nghiệp chạy thẳng đến địa chỉ của đám Nhị Bình. Bởi vì vừa đi làm về, nên trên thân anh vẫn còn mặc vest đen, trông có vẻ hơi nghiêm trang.
Anh chạy thẳng đến chỗ nhà trẻ, từ trên xe bước xuống, ngang nhiên đi đến chỗ cổng.
Nhị Bình tò mò: “Các người nói xem Hoắc tổng có vào được không?”
“Tôi đoán là sẽ giống như chúng ta, dù sao ngài ấy cũng không có lý do gì để vào trong.”
“Ừm.”
“Không, ngài ấy đi vào rồi…”
Nghe đến đây, đám người thò đầu ra nhìn, quả nhiên Hoắc Tư Thần chỉ nói mấy câu đã được ông chú bảo vệ cho vào trong. Cả đám người há hốc miệng, đều không thể tin nổi. Chẳng lẽ nhan sắc của Hoắc tổng đã đạt đến trình độ còn có thể dùng để mị hoặc người già?
Lý do thật sự chỉ có Hoắc Tư Thần biết, đưa danh thiếp ra, giới thiệu sơ một chút về thân thế của mình sau đó nói muốn đầu tư cho nhà trẻ này, vậy là được cho vào. Ông chú bảo vệ thật ra cũng hay xem tin tức, ngồi chán quá thì mở tivi lên nhìn, cho nên ông đã từng thấy qua Hoắc Tư Thần.
Cứ như vậy, Hoắc Tư Thần hiên ngang đi tới chỗ bọn trẻ. Giáo viên mầm non ở đó thấy anh thì sững người ra trong chốc lát, hai gò má đỏ bừng. Bình thường cô nàng chỉ tiếp xúc với mấy ông chú đưa con đi học, trừ Diệp Thiên trông khá tuấn tú ra thì đây là người đẹp trai nhất mà cô nàng từng thấy.
“Xin chào, xin hỏi anh là…?”
“Tôi là Hoắc Tư Thần.”
Anh lại đưa danh thiếp cho cô gái kia, nói lý do mình đến đây, bởi vì nơi này là trường mầm non tư nên cũng không khó để nói muốn đầu tư cho họ. Nữ giáo viên không quyết định được, muốn gọi cấp trên của mình, còn dặn dò:
“Anh… Anh chờ năm phút, tôi lập tức quay lại, trong thời gian đó anh trông bọn nhỏ giúp tôi nhé.”
Hoắc Tư Thần lúc này mới gật đầu, sau đó quay sang nhìn đám nhóc con ở xung quanh. Đứa nào cũng tròn tròn trắng trắng, trông rất đáng yêu, cứ như mấy cái bánh bao di động.
“A, chú đẹp trai!” Diệp Liên hô to, sau đó chạy ù đến ôm chân của anh.
Hoắc Tư Thần vốn còn định dụ dỗ con bé, nào ngờ nó đã tự đưa lên tới cửa. Anh ngồi xuống, sờ sờ lên mái tóc mềm mượt của nó, trong mắt là sự dịu dàng cưng chiều khó nói:
“Bé con, cháu cho chú một sợi tóc, chú mua bánh cho cháu ăn, chịu không?”