Người của Hoắc gia ở nơi này không ít, toàn bộ đều bị điều động để đi tìm dấu vết của Hàn Tuyết. Hoắc Tư Thần ngồi trong phòng khách sạn, nhìn chằm chằm vào kết quả xét nghiệm, cũng gọi hỏi một lần vì sao lại như vậy, liệu có nhầm lẫn gì không. Anh đưa tay lên trán, xoa phần đầu đau nhức của mình.
Anh không chờ được nữa, đã ở nơi này gần một tuần rồi, vậy mà vẫn chưa làm được gì ra hồn!
Buổi chiều hôm đó, Nhị Bình báo tin:
“Hoắc tổng, tìm được người rồi.”
Hoắc Tư Thần nhíu mày:
“Cưỡng chế mang cô ta đến đây.”
Mặc dù gặp nhau ở khách sạn không phải một lựa chọn hay, nhưng nơi này không phải sân nhà của anh, đành vậy thôi.
Bấy giờ, Hàn Tuyết không hề lo sợ mà ngược lại rất bình tĩnh đi theo người của Hoắc gia. Tuy không rõ tại sao Hoắc Tư Thần tìm mình, nhưng Hàn Tuyết bây giờ không còn như xưa nữa, cô ta đã mạnh mẽ hơn nhiều rồi. Đối mặt với việc Hàn gia sụp đổ, bị người xa lánh cô ta còn sống tốt được kia mà!
Một đám đàn ông cao to vây quanh cô ta như vậy, khiến rất nhiều người chú ý. Diệp Thiên là một trong số đó, hắn đang đưa bạn ra ngoài thì gặp cảnh này, vội vàng xuống xe và chạy theo sau.
“Này, Diệp Thiên, đi đâu đó?”
“Chờ một chút!” Diệp Thiên bỏ lại một câu rồi đuổi sát theo đám người. Đây chẳng lẽ là bắt cóc, hắn có nên gọi cảnh sát không? Nhưng trông Hàn Tuyết không có vẻ gì là sợ hãi khi bị bắt ép cả…
Nghĩ vậy, Diệp Thiên chạy theo sau và phát hiện Hàn Tuyết đi vào khách sạn. Hắn không dám lỗ mãng, đành ở dưới khách sạn chờ đợi. Hắn quyết định nếu qua mười phút mà Hàn Tuyết còn chưa đi ra thì hắn sẽ xông vào.
Trong phòng riêng của Hoắc Tư Thần, khuôn mặt bình tĩnh của Hàn Tuyết có chút biến đổi. Tự sâu trong đáy lòng, cô vẫn còn yêu Hoắc Tư Thần. Chuyện giữa hai gia đình là chuyện cô không mong muốn, chung quy cô cũng là người bị hại. Khi nhìn thấy anh, cô suýt thì rơi nước mắt.
Hoắc Tư Thần chỉ tay vào ghế, Hàn Tuyết hiểu ý đi đến ngồi xuống đối diện. Người của Hoắc Tư Thần cũng nhanh chân đi ra ngoài, chừa lại không gian riêng cho họ.
“Anh gọi tôi tới làm gì?” Hàn Tuyết cố nén nước mắt vào trong.
“Bức thư này, là cô gửi?” Hoắc Tư Thần đặt một phong thư lên bàn.
Lát sau, anh nhìn thấy Hàn Tuyết khe khẽ gật đầu. Anh lại hỏi:
“Vì sao lại gửi nó cho tôi?”
Khi nhìn thấy Hàn Tuyết, anh thật ra đã bình tĩnh hơn một chút. Cô ta không phải loại ngu ngốc đột nhiên chạy đến tìm anh gây phiền phức, nếu muốn, hai năm qua cô ta đã làm rồi.
Trong gian phòng không có lấy một tiếng động nào, im thin thít, rất lâu sau đó, Hàn Tuyết mới cúi đầu nói:
“Vì áy náy.”
“Áy náy?” Hoắc Tư Thần nhếch mày.
“Là vì Hàn gia có lỗi với anh, vì tôi có lỗi với Tiêu Linh.”
Hoắc Tư Thần không nói, chờ đối phương ổn định tâm lý.
“Năm đó vì anh bạc tình, vì anh yêu Tiêu Linh nên tôi ghen tỵ. Tôi đã cho tiền Vương Ân và Tiêu Ánh Vân để dựng lên màn kịch kia, lừa gạt Tiêu Linh. Thật ra tôi chỉ định đến đây thăm Tiêu Linh, cũng không có ý định nhắc đến chuyện quá khứ làm đảo lộn cuộc sống của cô ấy, nhưng khi vô tình nhìn thấy anh ở nơi này, tôi đổi ý.”
Hàn Tuyết chậm rãi nói, trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười như được giải thoát.
“Xin lỗi anh, xin lỗi Tiêu Linh. Là tôi đã khiến hai người hiểu lầm nhau, đứa trẻ trong bụng của cô ấy không phải con của Vương Ân.”
Khi Hàn Tuyết dứt lời, trái tim của Hoắc Tư Thần cũng như ngừng đập. Anh hít sâu một hơi, muốn trấn định lại nhưng đầu ngón tay đang run rất khẽ, không biết vì giận hay vì xúc động.
“Cô nói… Cái thai của Tiêu Linh không phải của Vương Ân?”
“Đúng vậy.” Hàn Tuyết thở dài. “Chắc có lẽ anh đã cho người xét nghiệm DNA rồi, còn gọi tôi đến đây làm gì? Muốn tôi tự thú nhận?”
“Không phải.” Hoắc Tư Thần lắc đầu. “Đứa trẻ không phải của Vương Ân, cũng không phải của tôi.”
Anh đưa cả kết quả xét nghiệm cho Hàn Tuyết xem, cô nàng cầm lấy nhìn sơ lược một lần rồi khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh.
“Sao lại như vậy?” Hàn Tuyết nhíu mày. “Chắc chắn là có gì đó nhầm lẫn.”
Hoắc Tư Thần khẳng định:
“Không nhầm được, bác sĩ là người quen của tôi.”
Hàn Tuyết bối rối khi nhìn thấy sắc mặt không tốt của anh, vậy chẳng lẽ nói Tiêu Linh đã lừa dối Hoắc Tư Thần ngay từ đầu? Hay là như thế nào? Không, mặc dù Hàn Tuyết rất ghét cô gái kia, nhưng cô ấy sẽ không phải loại người này.
“Tư Thần, anh có tin Tiêu Linh không?”
Câu hỏi đột ngột của Hàn Tuyết khiến Hoắc Tư Thần hơi ngẩn ra, anh im lặng không đáp lời cô. Anh cũng không biết trong lòng mình là cảm giác gì, đau đớn và thất vọng hết lần này đến lần khác đã mài mòn sự tin tưởng của anh dành cho Tiêu Linh. Nhưng, anh vẫn muốn tin thêm một lần.
“Tin.” Hoắc Tư Thần nói.
Hàn Tuyết cắn môi nhìn anh:
“Vậy thì anh phải đi gặp cô ấy, hỏi rõ mọi chuyện. Cô ấy cũng không biết chuyện bị tôi lừa.”