Bữa cơm trước mắt không phải thứ gì quý hiếm, thậm chí nguyên liệu cũng rất bình thường, nhưng không hiểu sao Hoắc Tư Thần lại ăn đặc biệt nhiều. Nếu không phải anh chưa từng rửa chén đũa thì đã xông vào giúp Tiêu Linh rồi. Cô đuổi anh ra ngoài phòng khách chơi cùng hai đứa trẻ, thu dọn xong thì nói với anh:
“Em muốn nói chuyện với Diệp Thiên về vấn đề của Liên Liên, còn có chuyện dọn đi, kết thúc hợp đồng thuê nhà rồi mới có thể trở lại Hoắc gia.”
Trở về đó cũng đồng nghĩa với việc gặp lại gia đình mình, cô đã mất liên lạc với họ từ khi rời đi, hơn hai năm nay cô có nhờ Thanh Thanh nhìn xem họ sống thế nào rồi, và có vẻ họ khá ổn.
Hoắc Tư Thần không trở về khách sạn chờ cô mà mặt dày ở lại, Liên Liên cũng cực kỳ bám anh. Anh vừa ôm con bé vừa nói:
“Anh ở lại cùng em.”
Anh gọi người mang quần áo đến đây cho mình, hiên ngang tắm trong nhà của Tiêu Linh mà không hề sợ đi ra đi vào sẽ đụng mặt Diệp Thiên. Nhìn thái độ của anh, có vẻ như là muốn ở lại trông chừng cô.
Tiêu Linh chỉ có thể mặc kệ anh muốn làm gì thì làm.
Tối đến, cô thử qua phòng của Diệp Thiên tìm hắn nhưng không thấy đâu, ra ngoài hỏi vài hộ gia đình khác mới biết hôm nay họ thấy hắn ở quán rượu đầu khu. Không về sao? Vậy là cô thật sự đã khiến hắn tổn thương sâu sắc…
Tiêu Linh thở ra một hơi, đêm xuống nơi này có chút lạnh, cô đang định xoay người vào trong thì thấy được bóng người loạng choạng ở phía xa. Không phải một, mà là ba người? Chờ khi họ đến gần, cô mới kinh ngạc hỏi:
“Hàn Tuyết? Là cô? Còn có… Diệp Thiên, sao anh ấy lại say đến mức này!”
Một người đàn ông tốt bụng đã đưa Diệp Thiên về đây, bên cạnh hắn là Hàn Tuyết đã lâu không thấy. Nghe được giọng của Tiêu Linh, Hàn Tuyết hơi giật mình rồi ngượng ngùng nói:
“Tôi vô tình nhìn thấy anh ta ngất ở bên đường.”
Lý do này cũng quá gượng gạo rồi đó, Tiêu Linh hắng giọng, không dám hỏi thêm về chuyện của bọn họ. Có lẽ thật sự là vô tình gặp, nhưng Diệp Thiên có say đến mức gục ở quán rượu thì còn hiểu, chứ người cẩn trọng như hắn mà gục ven đường thì có hơi khó tin…
Tiêu Linh thật ra không thích Hàn Tuyết, cô vẫn nhớ những việc mà cô ta làm khiến mình khổ sở thế nào. Tất nhiên, cô cũng không ghét. Bây giờ bọn họ đã chẳng nợ gì nhau, cô làm như không biết mà nói:
“Tôi vào nhà trước.”
Tiêu Linh đi rồi, Hàn Tuyết mới dám thở ra một hơi. Cô ta không nói dối, bởi vì bọn họ thật là vô tình gặp, nhưng gặp ở trên đường lớn. Lúc đó Diệp Thiên xông ra khỏi khu chung cư, mà Hàn Tuyết vừa vặn đến đây xem chuyện ra sao rồi, kết quả bị Diệp Thông tông ngã. Kế đến là bọn họ ra ngoài uống rượu cùng nhau, cô uống một chút giải sầu, còn hắn ta uống như điên vậy.
Hai người đều có cùng cảnh ngộ, đau vì tình, điên vì tình. Hàn Tuyết thông cảm cho Diệp Thiên nên mới ngồi trò chuyện với hắn, ai ngờ một hơi đến tận đêm.
Người đàn ông đang đỡ Diệp Thiên nói:
“Tới nhà rồi, cô gì ơi, đỡ cậu ta giúp tôi với.”
Hàn Tuyết sực tỉnh, quay sang đỡ lấy Diệp Thiên đang nồng nặc mùi rượu và nói cảm ơn với người đàn ông kia. Vốn ông ấy chỉ định giúp đỡ do cũng quen biết Diệp Thiên, nhưng Hàn Tuyết nằng nặc muốn trả ơn bằng cách đưa tiền.
“Không nhiều lắm nhưng chú cứ nhận đi, cảm ơn chú.”
Cô ta nhét vội mấy tờ tiền vào tay ông rồi khó khăn đỡ lấy cơ thể của Diệp Thiên, loay hoay mãi mới kéo hắn ta vào nhà được.
Đến trước cửa, Hàn Tuyết mới gõ đầu mình một cái. Trời ạ, cô ta đâu biết mật khẩu phòng là gì chứ? Chẳng lẽ đi hỏi Tiêu Linh ư?
Có lẽ trùng hợp, hoặc có lẽ là cố tình, Tiêu Linh đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Hàn Tuyết rồi nói:
“Tôi giúp cô mở cửa.”
Khuôn mặt của Hàn Tuyết thoáng chốc đỏ lên, rất muốn ném Diệp Thiên xuống rồi bỏ đi, nhưng nhớ tới khuôn mặt đau khổ của hắn khi uống rượu thì lại không nỡ.
Tiêu Linh bấm mật khẩu phòng rất chậm, cốt để Hàn Tuyết nhìn thấy, sau đó đẩy cửa ra rồi nói với cô ta:
“Cảm ơn cô đã chăm sóc anh ấy.”
Có người ở bên cạnh ngay lúc suy sụp nhất là tốt, cô còn sợ Diệp Thiên một thân một mình sẽ xảy ra chuyện.
Hàn Tuyết đỏ mặt đỡ Diệp Thiên vào phòng, mò mẫm mãi mới mở được đèn. Ném Diệp Thiên xuống sàn nhà xong, Hàn Tuyết mới có thời gian nhìn kỹ lại người đàn ông này. Rất trẻ, khuôn mặt cương nghị chất phác, mặc dù không bằng đẹp bằng Hoắc Tư Thần nhưng vẫn có sức hút riêng, là kiểu người các thiếu nữ rất thích.
Cô ta đánh giá sơ qua khuôn mặt của Diệp Thiên, sau đó lôi kéo hắn vào nhà, cẩn thận giúp hắn trèo lên giường. Kế tiếp, cũng không biết nên bỏ mặc hắn hay giúp hắn giải rượu?
“Thật sự là tạo nghiệp…”
Hàn Tuyết đưa tay đỡ trán, cuối cùng lương tâm của cô ta đã chiến thắng. Tính ra chuyện gã này gặp phải Tiêu Linh cũng bắt nguồn từ cô ta. Khi đó yêu Hoắc Tư Thần đến mù quáng, chỉ muốn dùng mọi cách có được anh mà không nghĩ đến trái tim anh không hướng về mình thì chiếm được vị trí Hoắc thiếu phu nhân đều vô nghĩa.
Số của Tiêu Linh thật tốt, có được hai người đàn ông hết lòng vì cô…