“V-Vậy à, chúc mừng anh.” Bạch Lạc Y không còn lời nào để nói, hiện tại cảm giác của cô chẳng khác gì giẫm trúng một bãi phân chó. Mẹ kiếp, cố gắng bao năm qua bởi vì sự xuất hiện của một đứa trẻ mà tan nát chẳng còn lại chút gì.
Cô ta tức giận lại không có chỗ phát tác, vội vàng nói với Hoắc phu nhân:
“Bác gái, cháu cảm thấy không khỏe lắm, cháu về trước đây ạ.”
“Được rồi, đi đi.” Bà Tịnh Nhã cũng chẳng muốn nói thêm gì nữa, bà nhìn ra được sự thất vọng trong mắt Bạch Lạc Y.
Đối với bà, người nào làm Hoắc thiếu phu nhân đều không quan trọng. Nếu phải chọn giữa một Tiêu Linh mang thai con của người khác và Bạch Lạc Y biết cách nịnh hót thì bà sẽ chọn Bạch Lạc Y, nhưng khi Tiêu Linh thật sự có con với Hoắc Tư Thần thì cán cân lập tức nghiêng về phía cô.
Sự thật mặc dù khó tiếp nhận nhưng vẫn phải cắn răng đối mặt, Bạch Lạc Y thất hồn lạc phách rời khỏi Hoắc gia. Cô ta đã mất rất nhiều năm, rất lâu, rất lâu để có thể lấy được lòng tin và sự yêu thích của Hoắc phu nhân. Trong suy nghĩ của cô ta, chỉ cần có sự ủng hộ của bà ấy là được. Nhưng lại không ngờ kế hoạch đổ vỡ ở phút cuối…
Sau khi Bạch Lạc Y đi khỏi, Hoắc phu nhân liền bảo Hoắc Tư Thần kể lại rõ ràng đầu đuôi câu chuyện. Anh nhất thời không nói hết được, tìm ý tóm tắt rồi nói cho bà.
“Nói tóm lại, đứa trẻ đó thật sự là cháu của mẹ?”
“Mẹ, mẹ đã hỏi nhiều lần lắm rồi.” Hoắc Tư Thần bất lực trước bà, phải nói bao nhiêu lần nữa bà ấy mới tin đây? Hay chỉ đơn giản là muốn nghe anh xác nhận nhiều lần cho vui?
“Thật tốt quá, ông trời còn thương Hoắc gia!”
Bà Tịnh Nhã vui mừng chắp hai tay vào nhau, thầm cảm ơn trời đất.
Hoắc Tư Thần để lại riêng bà với niềm vui to lớn bất ngờ vừa rồi, nói:
“Nếu không còn việc gì thì con qua xem Tiêu Linh.”
Mới nghe đến đây, bà đã nói nhanh:
“Đi đi, xem cháu trai của mẹ thế nào rồi, có mệt không? Có cần mua gì không?”
Chưa từng thấy bà ấy nhiệt tình như thế bao giờ, thậm chí lúc biết tin Tiêu Linh mang thai cũng không. Lúc đó chưa có gì xác định, giờ thì hay rồi. Nói không chừng mấy ngày nữa Hoắc thiếu gia như anh sẽ bị ruồng bỏ, trong mắt của mọi người chỉ còn lại tiểu thiếu gia hai tuổi đáng yêu kia.
Bởi vì mấy ngày này nghỉ ngơi không điều độ, điều kiện ăn ở cũng chưa phải tốt, Hoắc Tư Thần thấy hơi mệt. Anh đi nhanh về phòng, muốn nhìn xem Tiêu Linh và con trai đang làm gì. Mặc dù vừa rồi bà Tịnh Nhã bảo quản gia đi thu dọn phòng cho Tiêu Linh, nhưng anh đã ra hiệu cho quản gia để cô về phòng mình, chỉ một cái liếc mắt là hiểu ý nhau.
Hai mẹ con Tiêu Linh lần đầu đi phi cơ riêng nên không thích ứng được, cả người mệt lả, vừa nằm xuống lập tức ngủ ngay. Tiêu Linh cũng muốn đi tắm trước khi nghỉ ngơi nhưng phải dỗ cho Tiểu Hạo ngủ một lát, sau đó chính mình cũng ngủ lúc nào không hay.
Hoắc Tư Thần mở cửa rất khẽ, bước chân vào trong phòng.
Thấy Tiêu Linh nằm ôm con trai trên giường, Hoắc Tư Thần quên mất chính bản thân anh có bệnh sạch sẽ nhẹ, không hề phàn nàn khi vợ con ngủ trên đó mà chưa tẩy rửa gì. Thậm chí, anh còn nhìn thấy con trai ngoan của mình chảy nước miếng ra ga giường.
Đứa nhỏ này đúng thật rất giống anh, nhưng tướng ngủ và tính tình lúc còn bé của anh tốt hơn thế này nhiều. Có lẽ do anh từ khi sinh ra đã gánh trên mình cả một tập đoàn, bị cha anh bắt ép vào khuôn khổ nên mới cứng nhắc và thiếu thốn tình cảm như hiện tại. Anh không hy vọng con trai cũng bị cuốn vào chuyện tranh đấu gia tộc, nhưng mấy ông chú và bác của anh vẫn nhìn chằm chằm vị trí của anh. Vậy nên, chờ con trai lớn thêm một chút, anh nghĩ nên để thằng bé biết được tầm quan trọng của nó với tập đoàn MR.
Hoắc Tư Thần nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đưa tay sờ vào khuôn mặt đang say ngủ của Tiêu Linh.
Cô trở về rồi, đã trở về bên cạnh anh, còn mang con trai của họ theo.
Khi ngủ trong căn phòng này, anh đã có không ít lần mơ thấy hình bóng của cô, mơ thấy bọn họ ôm nhau ngủ. Cuối cùng, giấc mơ ấy đã thành hiện thực.
Hoắc Tư Thần mệt mỏi cởi cà vạt ra, cuộn lại đặt lên bàn, sau đó cũng trèo lên giường, đem con trai bọc ở giữa.
Anh đưa tay vuốt những lọn tóc mai ra khỏi trán ra, nhìn cô khi ngủ tựa như một chú mèo con ngoan ngoãn, lại nhìn con trai đang nằm ngửa vung tay vung chân, cười nói:
“Tiêu Linh, cảm ơn em và con vì đã xuất hiện trong đời anh.”
Xúc cảm chân thật trên đầu ngón tay cho anh biết đây là thật, không phải mộng. Mỗi đêm không phải mơ rồi tỉnh, tỉnh rồi lại muốn mơ như trước nữa. Hiện tại anh đã có thể đường đường chính chính mang hạnh phúc đến cho vợ con của mình.
Hoắc Tư Thần khẽ nhắm mắt lại, ba người nằm cùng nhau, không khí ấm áp len lỏi khắp các ngóc ngách của căn phòng.