Tôi Thật Không Có Diễn

Chương 34: Chăm sóc sức khoẻ tâm thần như nào cho đúng (9)




Khoảnh khắc Khương Tiều biến mất trong nháy mắt, Quan Cửu liền ý thức được, "đồng đội tốt" của mình xảy ra vấn đề.
Nhưng tại sao lại vậy?
Đương nhiên hắn không quá tin tưởng Mắt kính, cho nên vẫn luôn dùng quan hệ cộng sinh với Quan Tâm mà nhìn chằm chằm, xác định Mắt kính không liên quan gì đến đám người Khương Tiều.
Nhưng Quan Cửu cũng không có thời gian suy nghĩ cẩn thận chuyện này, ngọn lửa bùng lên, lấy sức chịu đựng của hắn, vẫn không khỏi kêu lên một tiếng thống khổ.
Tốc độ phản ứng của hắn cũng rất nhanh, trước tiên liền cởi quần áo đã bị động tay động chân xuống trước.
Lòng bàn tay đụng tới quần áo thiêu đốt, liền cảm thấy đau tận xương tủy, Quan Cửu cũng không hét lên, nhưng khuôn mặt bình thường nho nhã giờ chỉ còn lại biểu tình vặn vẹo.
Cùng lúc đó, đám thụ nhân đang cháy cũng lao về phía hắn.
Lửa xưa nay chính là khắc tinh của thực vật. Nếu là lửa không thể đốt cháy thì không có gì phải sợ. Nhưng một khi loại lửa này đã bùng lên thì những cành khô trước đó được gom lại, giờ lại thành củi dẫn lửa đến bao vây đám thụ nhân, cây hoè hiện tại vừa phẫn nộ lại vừa thống khổ.
Mà đầu sỏ gây tội Khương Tiều đã cao chạy xa bay, nên mọi sự phẫn nộ của thụ nhân đều trút hết lên người Quan Cửu.
Trong đó có một cây hoè cao to, thô kệch nhất, biểu tình cũng dữ tợn nhất. Hắn hận Quan Cửu cũng không kém hận Khương Tiều, chính là đứa con ngoan này của hắn, khiến hắn trở thành bây giờ!
Thời điểm chạng vạng tối, những lời Khương Tiều nói, hắn đều nghe được hết, là Quan Cửu phóng hỏa! Quan Cửu đáng chết!
Lời Khương Tiều nói lúc trước là để kéo giá trị thù hận, không ngờ lúc này lại phát huy tác dụng lần nữa.
Quan Cửu chật vật tránh né, cành lửa quất tới, lưu lại trên mặt hắn những vết cháy đen.
Có quan hệ cộng sinh với Quan Cửu - Quan Tâm ngay lập tức cảm nhận được nỗi đau của hắn, cô hé miệng, chiếc loa bên hông phát ra tiếng rít, sau đó, toàn bộ những chiếc loa của tòa bệnh viện cũng truyền đến tiếng thét chói tai tuyệt vọng.
Nghe được âm thanh kia, đám người chơi có kinh nghiệm phong phú ngay lập tức nhét cho mình một miếng bông cách âm.
Nhưng hiệu quả rất kém cỏi.
Tiếng rít như xuyên thẳng vào não bộ, cứ như một thanh kiếm sắc bén cắm vào, khiến não người trở nên hỗn độn.
Họ bắt đầu ý thức được, không phải toàn bộ tòa bệnh viện đang rung chuyển, mà là bản thân họ đứng không vững vì choáng váng.
Quan Tâm còn chưa thực sự động thủ, nhưng đòn tấn công tinh thần của cô đã gần khiến họ mất hết sức chiến đấu.
Bọn họ đều uống thuốc hồi phục, nhưng tốc độ khôi phục vẫn không nhanh bằng tốc độ suy giảm của giá trị tinh thần.
Trước mắt Mắt kính đã xuất hiện ảo giác, hắn cho rằng mình đang uống thuốc phục hồi tinh thần, nhưng thực tế, cả người hắn đang lung lay, trên tay lại không hề có động tĩnh gì.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, không bao lâu nữa, Mắt kính sẽ bị ảo giác làm cho giá trị tinh thần trở về 0, sau đó dị hoá hoàn toàn.
Khương Tiều gian nan mà đi tới chỗ Mắt kính, đem thuốc nhét vào miệng hắn.
Giá trị tinh thần của cô tuy không bị giảm, cũng không có bất kỳ ảo giác nào trước mắt, nhưng chỉ riêng tiếng hét đã khiến cô thấy rất khó chịu.
Hai dòng máu mũi từ trên mặt Khương Tiều chảy xuống, tất nhiên, những người chơi khác cũng không khá hơn cô là bao, tai bọn họ còn có dấu hiệu rỉ máu.
Thực ra, Khương Tiều rất rõ ràng, làm kẻ thù của Quan Cửu, cũng là kẻ thù của Quan Tâm.
Tuy lúc trước cô ấy tỏ vẻ rất thích cô, dù cô có chỉnh hai hộ lý hay ghét bỏ Quan Cửu, Quan Tâm cũng không ngại. Nhưng loại chịu đựng này cũng có giới hạn. Cô và Quan Tâm không thân cũng chẳng quen, còn Quan Cửu là người anh trai cô vô cùng tín nhiệm, tính mạng Quan Cửu bị đe doạ, lựa chọn của cô ấy có thể hiểu.
Nhưng Khương Tiều không hề hối hận về hành động của mình.
Quan Cửu đến là vì tính mạng cô, chẳng lẽ cô còn phải mặc người ta xâu xé, cam tâm tình nguyện dâng cái mạng nhỏ này lên?
Quan Tâm biến thành như vậy cũng không phải do cô làm, cho dù bọn họ có bao nhiêu nỗi khổ, có bao nhiêu tình cảm ruột thịt sâu đậm, thì có liên quan gì đến Khương Tiều chứ?
Bởi vì cô không được may mắn, nên cô phải thành toàn cho họ?
Đùa gì vậy, cô không hào phóng đến thế.
Nhưng vấn đề thì vẫn phải giải quyết, nếu không, bọn Khương Tiều sẽ phải chôn cùng hai anh em "nghĩa nặng tình thâm" kia.
Cô phải tìm cách vãn hồi lại cục diện đang dần mất kiểm soát này, không thì thực sự là tự chuốc họa vào người.
Khương Tiều vừa nghĩ như vậy, một âm thanh sâu kín chợt vang lên bên tai cô, "Đưa anh trai tôi trở về, tôi sẽ tha thứ cho cô."
Cảm giác lành lạnh trên gáy khiến Khương Tiều quay đầu nhìn thoáng qua, thiếu chút nữa liền khiến vẻ mặt cô rạn nứt - ừm, hoặc có lẽ là không.
Không biết từ lúc nào, Quan Tâm đã xuất hiện bên cạnh cô, tựa như dán chặt vào người cô, Khương Tiều vừa quay đầu lại, suýt thì đã đập vào mặt Quan Tâm.
Rễ hoè chui ra khỏi hốc mắt và miệng Quan Tâm, thậm chí còn bò lên mặt Khương Tiều, mang theo xúc cảm tê dại.
Quan Tâm bị trói vào ghế trong phòng làm việc, đây là lời nguyền rủa đối với cô ấy.
Hiện tại bị Quan Tâm mạnh mẽ phá vỡ trói buộc, di chứng để lại cũng rất nghiêm trọng: Dấu vết dị hoá trên người cô càng ngày càng sâu. Khuôn mặt vốn trắng nõn, giờ đã thay thế thành màu xám xịt, làn da cũng sần sùi như vỏ cây, thoạt nhìn đã trở thành một lão quái nhân...
Khương Tiều thầm than thở nhãn lực của mình quá tốt, luôn phải chịu áp lực không cần thiết, ngoài mặt lại không chút biểu cảm, hỏi: "Cô không hận hắn sao? Là cha cô đem cô vào bệnh viện tâm thần, nhưng Quan Cửu cũng là người khiến cô trở thành bộ dạng này."
Dưới góc nhìn của Khương Tiều, cha con Quan gia đều không phải người bình thường. Quan Cửu tự nhận muốn cứu Quan Tâm, nhưng những gì hắn làm khiến Khương Tiều cảm thấy không liên quan gì đến từ “cứu”.
Hai người đứng giằng co với nhau, cảnh tượng quả thực quỷ dị không nói lên lời.
So với Quan Tâm, Khương Tiều tuy chảy máu mũi, nhưng cô vẫn giống một người bình thường, thần sắc bình thường, không có một chút điên cuồng cùng khí chất ô nhiễm.
Nhưng khó ai có thể nhìn thấy cảnh này, lại dám khẳng định cô là người bình thường.
Bởi vì "bình thường" trong phó bản, bản thân nó đã khiến người ta cảm thấy không khỏe.
Giọng nói của Khương Tiều tràn đầy mê hoặc, "Nếu cô hận hắn, vừa lúc nhân cơ hội này mà thoát khỏi hắn, không phải rất tốt sao?"
Tiếng thét chói tai của Quan Tâm đột nhiên im bặt, sau đó, cô ấy nhẹ nhàng nói: "Đôi khi cũng có hận, nên tôi đã trừng phạt anh ấy, trừng phạt anh ấy chỉ có thể mãi mãi sống trong cảm giác tội lỗi."
Ai nói chết mới là hình phạt duy nhất?
Bây giờ Khương Tiều liền xác định, không chỉ cha con Quan gia không được bình thường, mà là cả nhà Quan gia đều không bình thường.
"Anh ấy là anh trai của tôi. Tôi không cho phép anh ấy chết như vậy." Quan Tâm nhanh như chớp mà vươn tay bóp lấy cổ Khương Tiều, "Cô cái gì cũng không hiểu, vậy thì dứt khoát đi trải nghiệm một chút thống khổ của tôi đi."
Khương Tiều muốn lấy con dao găm ra để phản kháng, nhưng sức mạnh bị áp chế khiến cô không thể kích hoạt thiên phú của mình.
Trước khi người chơi thực sự hành động, sinh vật dị hoá vẫn phải tuân theo [quy tắc], nhưng sau đó, quy tắc hoàn toàn không thể áp chế bọn họ.
"Anh tôi nói, chỉ cần chúng ta dung hợp với nhau, tôi có thể ra ngoài. Tôi không thích thân thể khác, nhưng nếu là cô, tôi cũng có thể chấp nhận."
“Chờ một chút, Quan Cửu không cần phải chết!” Khương Tiều khó khăn nói, đây là sắp xếp cuối cùng của cô, cũng là một lợi thế để cô đàm phán với Quan Tâm.
Lợi thế này không thể để lộ quá sớm, nếu không Quan Cửu còn chưa bị thương gì nhiều, thì đã cùng Quan Tâm liên hợp lại phản công.
Dựa theo bố trí của Khương Tiều, sau trận hỏa hoạn này, Quan Cửu dù không chết cũng phải mất sức phản kháng.
Khương Tiều kéo dài đến hiện tại, ở thời khắc mấu chốt mới nói những lời trọng yếu nhất. Nhưng vẫn là chậm nửa nhịp, Quan Tâm đã túm lấy cô ném vào phòng tối.
Khương Tiều nhìn thấy đám người Trịnh Hoài chạy đến, muốn cứu cô.
Nhưng đã quá trễ.
Trước khi bị bóng tối nuốt chửng, Khương Tiều chỉ có thể nói: "Nếu cô giết bọn họ, Quan Cửu cũng sẽ chết."
Trịnh Hoài phẫn nộ, đem tất cả đạo cụ tấn công ném vào người Quan Tâm.
Quan Tâm túm lấy Trịnh Hoài, "Lời cuối cùng cô ấy nói, rốt cuộc là có ý gì?"
Lúc này, kiếm của Trương Quyên chém tới, Quan Tâm cũng không muốn liều sống liều chết với bọn họ, cô liền thành công cứu được Trịnh Hoài, nhưng vẫn cảnh giác mà nhìn Quan Tâm, "Ý trên mặt chữ, Quan Cửu còn có thể cứu, nhưng chúng ta một đổi một, cô giao cô ấy ra trước."
Rễ cây trong hốc mắt Quan Tâm giương nanh múa vuốt, cô cười nói: "Không được, phòng tối đã bị mở ra, cô ấy chỉ có thể tự tìm cách chui ra ngoài."
Căn phòng tối đó chính là nơi Quan Tâm bắt đầu xảy ra dị hoá. Cô cũng không thể hoàn toàn khống chế được nơi đó, nếu không, cô đã kéo Khương Tiều ra sau khi nghe những lời vừa rồi.
"Mang anh trai của tôi ra ngoài, nể mặt Khương Tiều, tôi sẽ để các người an toàn thoát khỏi nơi này."
"Không đời nào, chờ Khương Tiều ra ngoài! Cùng lắm thì mọi người cùng nhau đánh!"
"Cô ấy sẽ ra ngoài được... Chỉ là, cũng không biết đó có còn là cô ấy không."
"Ý cô là gì?!"
Răng rắc một tiếng, Khương Tiều nghe được tiếng cửa bị khóa, nhưng cô không nhìn thấy gì cả, ở đây không có chút ánh sáng nào, như thể đã bị bóng tối nuốt chửng hoàn toàn, ngay cả thị lực của cô cũng không có bất kỳ tác dụng gì.
Hoàn toàn tối tăm. Hoàn toàn yên tĩnh.
Bóng tối và yên tĩnh chính là đạo cụ tốt nhất để bóp méo nhận thức, khiến người ta phát điên.
Mọi âm thanh đều được khuếch đại.
Khương Tiều nghe thấy nhịp tim của chính mình, thình thịch, thình thịch... Nhưng dần dần, nhịp tim của cô chợt đập nhanh hơn.
Không đúng, nhịp tim của cô không thể làm cảm xúc sinh ra biến hoá, hơn nữa cô cũng không trải qua bất kỳ hoạt động thể chất nào, sao đột nhiên nó lại đập nhanh hơn?
Cô phát hiện, không chỉ có tiếng nhịp tim của mình, mà còn có một nhịp tim khác đáp lại nhịp tim của cô, cho nên cô mới nghe thấy tim mình như đập nhanh hơn.
“Ai?” Giọng nói của Khương Tiều quanh quẩn trong bóng tối, như thể có người hỏi ngược lại: Ai?
Sau đó, cô nghe thấy giọng nói của chính mình, "Tôi là Quan Tâm."
Xung quanh chợt bừng sáng, ánh sáng ùa vào mắt cô.
Cô xuất thân trong một gia đình đơn thân không tồi, tuy mẹ mất sớm, nhưng cha và anh trai lại đối xử với cô rất tốt. Mãi cho đến một ngày, trong bệnh viện của cha cô, cô nhìn thấy một người phụ nữ chợt bổ nhào dưới chân mình, “Cứu… cứu tôi với. Tôi không có bị điên!"
Quan Tâm giật mình, nhưng người phụ nữ đó đã bị hộ lý thô lỗ tiêm thuốc mê rồi kéo đi.
Một hộ lý khác đứng chắn trước mặt cô, "Quan tiểu thư, vừa rồi đã dọa tới cô rồi sao? Cô đừng tin những lời vừa nãy, bất cứ bệnh nhân tâm thần nào cũng đều nói mình không bị bệnh. Cô mau trở về đi, trưởng khoa đang tìm cô đó."
Quan Tâm theo bản năng quay đầu lại nhìn, liền bắt gặp ánh mắt đau đớn đầy tuyệt vọng, trong lòng liền rơi vào nghi hoặc: Nhưng mà, cô có cảm giác, người phụ nữ kia không hề bị điên?
Cô đem chuyện này kể lại với cha cô.
"Con chỉ là một đứa trẻ thì biết cái gì chứ? Những chuyện này con đừng để ý, cha sẽ xử lý tốt."
Trưa hôm đó, Quan Tâm thấy người phụ nữ kia bị ném vào một chiếc xe minibus, cô ấy ra sức giãy dụa, nhưng lại bị đánh đến hơi thở thoi thóp.
Quan Tâm bị dọa, cô chạy về phòng làm việc của cha mình, thì nghe thấy ông ta gọi cho ai đó, "Không phải rất an toàn sao, anh không cần lo lắng."
Cô thực sự sợ hãi, cô muốn chạy đi tìm anh trai, hoặc tìm bạn bè, kể hết những điều khủng khiếp mà cô vừa nhìn thấy để được an ủi phần nào.
Nhưng mà, cha cô đã phát hiện.
Sau đó, Quan Tâm liền "bệnh".
"Quan Tâm mắc chứng rối loạn tâm thần, luôn sinh ra ảo giác, rồi hồ ngôn loạn ngữ."
Quan Tâm cũng muốn phản kháng, nhưng sự phản kháng của cô bé như hạt cát trong sa mạc.
Cha cô đưa cô đến xem một bệnh nhân tâm thần nổi điên đả thương hộ lý đang bị nhổ răng.
Cô lại phản kháng, rồi bị tiêm thuốc an thần.
Làm sao để một người bị coi là mắc bệnh tâm thần có thể chứng minh rằng mình không bị bệnh?
Đáp án là, không có biện pháp.
"Con có bệnh sao?"
Mỗi khi Quan Tâm trả lời "Con không có", cô sẽ bị ấn vào bồn rửa tay đầy nước.
Cảm giác hít thở không thông đó đau đớn đến khiến người ta trực tiếp muốn chết.
Hiện tại, cô lại trải qua những chuyện trong trí nhớ một lần nữa.
Cô bị kéo tóc, hướng về phía bồn rửa mặt, Quan viện trưởng hỏi cô: "Cô bị bệnh sao?"
Cô trả lời một cách dứt khoát, không chút do dự: "Có! Tôi có bệnh, mau điều trị cho tôi!"
Quan viện trưởng:...
Sau đó, cô được đưa đi "tham quan" quá trình nhổ răng của bệnh nhân.
Cô khoa trương mà nói: "Trời ạ, còn cắn người à? Có bị bệnh dại không vậy? Đã tiêm phòng chưa?"
Y tá:...
Y tá đưa cô trở lại khu khám bệnh, cô đột nhiên ngồi xổm xuống cầu thang, "Tôi mỏi chân quá."
Y tá có chút không kiên nhẫn muốn tới đỡ cô, sau đó bị vấp một cái, lăn xuống cầu thang. Miệng của y tá bị gãy mấy cái răng, rướm đầy máu.
Cô gái nhỏ đứng bên cạnh, mặt vô biểu tình lo lắng nói, "Cô à, cô không sao chứ? Sao cô lại bất cẩn như vậy?"
Trên tay cô là di động lén lấy từ y tá, bệnh viện có quy định quản lý rất nghiêm ngặt. Nhưng cô đã thấy y tá này nghịch di động trong toilet, nhất định là lén giấu riêng trên người.
Tiếc là, trước khi cô bấm gọi cho cảnh sát, hình ảnh vừa đổi, cô đã quay trở lại phòng bệnh, đối mặt với một chiếc gương.
Cô khịt mũi: Chơi không nổi, chơi không nổi.
Ai quy định, cô phải phát triển theo khuôn mẫu trong [Trí nhớ]?
“Cho nên, tôi không phải là Quan Tâm, tôi là Khương Tiều. Tôi sẽ không thay đổi thành Quan Tâm.” Khương Tiều nhìn vào gương nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.