Tới, Trốn Trong Lòng Anh

Chương 14: Chiến tranh lạnh




Lâm Điệu và Giang Duyên bắt đầu chiến tranh lạnh.
Chiến tranh lạnh kéo dài mấy ngày, một chút tình nghĩa giữa hai người trong nháy mắt tuột xuống con số 0, mờ mờ còn phát triển theo hướng tiêu cực.
Điều này dẫn tới cuộc sống mỗi ngày của Hồ Hàng Hàng và Tống Viễn ngồi ở phía sau trở nên khó khăn.
Trong khoảng thời gian này bọn họ rõ ràng cảm giác được bầu không khí giữa Lâm Điệu và Giang Duyên không ổn, giống như rót nước vào trong ly đều có thể kết thành băng.
Ngày thường bọn họ không dám nói, thở cũng không dám lớn tiếng, thời gian dài, Hồ Hàng Hàng vì an nguy của bản thân, tính nghĩ ra biện pháp xoa dịu quan hệ giữa hai vị lão đại, nếu không cậu và Tống Viễn sau này sẽ sống thế nào.
Chẳng qua chưa đợi cậu ra tay, đã có người giành ra tay trước một bước.
Thứ sáu là một ngày nắng đẹp, tiết cuối cùng buổi chiều là tiết thể dục, sau khi điểm danh xong, giáo viên thể dục yêu cầu mọi người làm nóng người trước.
Chạy hai vòng quanh sân thể dục.
Cánh tay Lâm Điệu không tiện nên không đi, đứng bên cạnh đường băng chờ đội ngũ tập hợp, giáo viên thể dục Chu Lễ cầm sổ điểm danh đứng bên cạnh cô.
Sâu lắng là khang kiều đêm nay(*).
(*) Im lặng là khúc tiêu mặc biệt li
Sâu lắng là khang kiều đêm nay
Đây là hai câu thơ trong bài thơ tạm biệt Khang kiều của nhà thơ Trung Quốc Từ Chí Ma. Sênh tiếng Hán tiêu và Mặc là im lắng sâu lắng. Tên của Mặc Sênh được dùng trong hai câu thơ này. Việc tên nhân vật nằm trong hai câu thơ không có gì đáng nói ví dụ như tên Hồng Đào có thể nằm trong câu thơ: Đến đây mận mới hỏi đào, Vườn hồng có lối ai vào hay chưa. Điều đáng nói ở đây là tác giả đã lấy hai chữ trong bài thơ của Từ Chí Ma để đặt tên cho nhân vật của mình. Bài thơ này được ông viết khi rời nước Anh ( Khang kiều) là cầu Cambridge tại Đai học Cambridge Anh Quốc. để gửi gắm tình yêu nỗi nhớ với người mình là Từ Huy Nhân. Ông là người đã vượt qua lễ giáo sẵn sàng bỏ vợ (một cuộc hôn nhân sắp đặt) để đến với người mình yêu. Tác giả Cố Mạn muốn nhân vật mình như Từ Chí Ma đến với tình yêu chỉ bằng con tim và làm tất cả vì người yêu đối với Hà Dĩ Thâm. Muốn hiểu rõ thêm bạn hãy đọc về tiểu sử cuộc đời của nhà thơ Trung Quốc Từ Chí Ma bạn nhé.
"......"
Cũng may chạy hai vòng rất nhanh, sau khi tập hợp, Chu Lễ cho mọi người hoạt động tự do, còn mình cầm sổ điểm danh nằm trên khán đài ngủ.
Mạnh Hân bị gọi đi đánh bóng chuyền, Lâm Điệu cầm áo khoác và nước của cô ấy ngồi bên cạnh.
Nhóm nhỏ bốn người thì đứng ở xà đơn xà kép bên kia nói chuyện phiếm, Tống Viễn duỗi thẳng cánh tay treo trên xà đơn, áo thun bị kéo lên trên lộ ra một chút cơ bụng, nhìn Giang Duyên đứng bên cạnh, cậu thuận miệng hỏi: "Cậu và Lâm Điệu làm sao vậy?"
Giang Duyên cất di động, nhấc cánh tay lên, hai tay nắm lấy xà đơn, hít xà vài lần: "Không biết." Cậu lại buông tay ra, dẫm trên mặt đất, ánh mắt nhìn về phía Lâm Điệu ngồi cách đó không xa, nói: "Ai biết đâu."
Giang Duyên thật sự không cảm thấy giữa cậu và Lâm Điệu có vấn đề gì lớn, chỉ là gần đây ít giao tiếp, nhưng vốn dĩ hai người cũng không có cái gì để giao tiếp.
Nếu có bất kỳ mâu thuẫn gì, thì cũng chính là lần trước Lâm Điệu bị cậu liên lụy nên phải viết phạt kiểm điểm 3000 chữ, nhưng Giang Duyên cảm thấy Lâm Điệu cũng không phải người keo kiệt như vậy.
Tâm tư của con trai cũng không được tinh tế, cho nên vòng tới vòng lui, đến cuối cùng Giang Duyên cũng không rõ ràng, rốt cuộc giữa hai người có mâu thuẫn gì.
"Tớ nghĩ như này, chắc chắn là do cậu chọc người ta." Hồ Hàng Hàng không có cánh tay lực như vậy, cho nên dứt khoát không treo lên xà đơn, mà dựa vào cột bên cạnh.
Từ Nhất Xuyên khoác vai cậu "Hay là chúng tớ chỉ cậu vài chiêu? Cậu đi dỗ người ta?"
Giang Duyên quay đầu, nhướng mày: "Vì sao tôi phải đi dỗ cô ấy?"
Từ Nhất Xuyên vỗ vai cậu, ý vị thâm trường cười một cái: "Cậu còn nói vì sao, là cậu chọc người ta không vui, lại không phải chúng tớ."
"Ai nói với cậu tôi chọc cô ấy không vui?" Giang Duyên đẩy tay cậu ra, lập tức đi thẳng về phía trước: "Muốn đi thì cậu đi đi, tôi không đi."
Đi chưa được mấy bước, phía sau liền có tiếng huyên náo: "Đường Vũ Thi! Mày cố ý đúng không, không thấy Lâm Điệu đang đứng ở chỗ này sao?"
Giang Duyên dừng lại, xoay đầu, nhìn thấy Lâm Điệu được người khác đỡ dậy từ trên mặt đất, tay che trán lại, mà trên tay đều là máu.
"Mẹ nó." Giang Duyên chửi thề.
"Duyên Nhi ——" Từ Nhất Xuyên vừa định quay đầu lại kêu cậu, lời còn chưa nói xong, Giang Duyên đã chạy qua trước mặt cậu ấy.
"......"
Thật thơm.
-
Khi Giang Duyên chạy tới, mấy nữ sinh xung quanh đã lùi lại phía sau.
Mạnh Hân không chú ý đến điều này, đem người đẩy vào lòng cậu, nổi giận đùng đùng nhìn Đường Vũ Thi đang đứng một bên: "Giang Duyên, phiền các cậu đưa Lâm Điệu đến phòng y tế, tớ đi giải quyết ân oán cá nhân một chút."
"Mạnh Hân!" Lâm Điệu gọi cô lại: "Cậu đừng xúc động."
"Lâm Điệu cậu đừng ngăn cản tớ, hôm nay tớ mẹ nó không thể không đánh chết Đường Vũ Thi." Mạnh Hân sốt ruột, từ thô tục đều chửi ra.
Nghe đến đó, Đường Vũ Thi bên cạnh nhịn không được phản bác nói: "Mạnh Hân, cô muốn đánh chết ai hả, lại không phải là tôi cố ý, ai biết trùng hợp như vậy trúng phải."
"Đm!" Mạnh Hân nhất thời không kìm được lửa giận của mình, giơ tay muốn tát một cái, giữa chừng bị Giang Duyên chặn lại.
Cô tức giận quay đầu lại nói: "Cậu làm gì vậy?"
"Cậu đánh cô ta, người có lỗi sẽ là Lâm Điệu." Giang Duyên buông tay ra, ánh mắt rơi vào vết thương trên trán Lâm Điệu, rũ mắt hỏi: "Cô ta lấy bóng đập cậu sao?"
Đầu Lâm Điệu bị đập hơi mạnh, lúc này cả người đang choáng váng, bóp cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: "Vừa rồi tôi đứng ở đây, đột nhiên có một quả bóng từ bên cạnh bay tới."
Thật ra cô cũng không chắc liệu có phải Đường Vũ Thi cố ý hay không, nhưng xét theo ân oán gút mắt từ năm nhất lúc trước mà nói, muốn nói Đường Vũ Thi không phải cố ý cũng không được.
Cô nuốt quả bóng xuống.
Giang Duyên mím môi, không hỏi thêm câu nào nữa, đột nhiên khom lưng ôm Lâm Điệu lên, ngữ khí không gợn sóng: "Mạnh Hân, đưa Lâm Điệu đến phòng y tế trước, chuyện này tôi sẽ xử lý sau."
Từ Nhất Xuyên tiếp lời: "Đúng vậy, em gái Lâm em yên tâm, thù này bọn anh nhất định sẽ báo cho em."
Mấy người vội vã đi đến phòng y tế, nửa đường đụng phải giáo viên thể dục Chu Lễ vừa được gọi đến.
Giang Duyên không dừng bước, Từ Nhất Xuyên ngăn thầy Chu lại, cũng không biết nói cái gì mà người vây xem phía sau nghị luận sôi nổi.
Về phần Đường Vũ Thi lại cảm thấy lạnh sống lưng, Giang Duyên ở Thập Trung là loại người gì, cô ta lại không phải không biết, chọc phải cậu, tương đương tự tìm đường chết.
Cô ta cũng không nghĩ tới Giang Duyên và Lâm Điệu có quan hệ.
"Vũ Thi......" Bạn tốt kéo áo Đường Vũ Thi: "Làm sao bây giờ, nếu Giang Duyên thật sự tới tìm cậu thì xong rồi."
Sắc mặt Đường Vũ Thi trắng bệch, nhưng vẫn cố cứng: "Sợ cái gì chứ, chẳng lẽ cậu ta còn có thể đánh con gái sao, hơn nữa, lại không phải tớ cố ý."
Bạn tốt nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, suy nghĩ một chút nhưng không nói gì nữa, chỉ an ủi: "Hy vọng như vậy."
-
Vết thương của Lâm Điệu không sâu, khi đưa đến phòng y tế đã không còn chảy máu nữa.
Giáo viên y tế xử lý vết thương cho cô xong, nói: "Cũng may vết thương không phải rất sâu, nếu sâu hơn nữa, sẽ cần phải khâu lại."
Mạnh Hân nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn bác sĩ."
"Không có gì, trở về chú ý vệ sinh và ăn uống hơn, tránh để lại sẹo."
Lâm Điệu gật đầu: "Vâng ạ."
"Được rồi, các em cứ nói chuyện đi, chú ý không được làm ồn quá."
Giáo viên y tế bưng khay thuốc đi ra ngoài, Mạnh Hân ngồi xuống bên cạnh Lâm Điệu, nhẹ nhàng sờ băng gạc trên trán cô, lại cảm thấy tức giận: "Chó má, Đường Vũ Thi còn dám nói không phải cố ý, tớ sẽ vặn đầu xuống làm vợt bóng cho cô ta."
"......"
Ba nam sinh ngồi trên giường đối diện. Hồ Hàng Hàng nhịn không được hỏi: "Đường Vũ Thi là ai vậy, các cậu đắc tội gì với cô ta sao?"
"Trước kia năm nhất chúng tớ cùng một lớp." Mạnh Hân cũng rất khó hiểu: "Tớ cũng không biết cô ta vì sao cứ nhắm vào Lâm Điệu, từ khi khai giảng đã có mâu thuẫn với Lâm Điệu."
"Xem ra có một bí mật nhỏ mà chúng ta không biết."
Tống Viễn chạm vai Giang Duyên: "Chuyện này cậu tính giải quyết thế nào, không thể để Lâm Điệu ăn không trả tiền cái này được."
Nói xong, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Giang Duyên.
Lâm Điệu cũng ngẩng đầu nhìn cậu, Giang Duyên và cô nhìn nhau, nhưng cậu lại nhanh chóng di chuyển tầm mắt, ngữ khí không chút để ý: "A......vậy gậy ông đập lưng ông đi."
Nghe đến đó, Hồ Hàng Hàng cau mày lên tiếng: "Nhưng mà đối phương là con gái, cậu thật sự muốn đánh người ta sao?"
Giang Duyên hạ mắt, tầm mắt cố ý nhìn băng gạc dán trên vết thương của Lâm Điệu, ngữ khí nhàn nhạt: "Cô ta là con gái, chẳng lẽ bạn ngồi cùng bàn tôi không phải con gái sao?"
Lâm Điệu nheo mắt, không nói lời nào.
Mấy người ở phòng y tế trò chuyện câu được câu không.
Khi sắp hết tiết, Từ Nhất Xuyên phụ trách giáo viên thể dục chạy tới, nói là Chu Lễ tìm bọn họ hỏi một chút về tình hình, lúc này mấy người mới nhận ra còn đang trong giờ học.
Trước khi đi, Tống Viễn công đạo: "Duyên Nhi, cậu ở lại đây cùng em gái Lâm đi, chúng tớ sẽ đến tìm các cậu sau."
Giang Duyên ban đầu không có ý định trở về, nhưng bị cậu nói thẳng như vậy, không hiểu sao có chút không được tự nhiên, không mặn không nhạt ừ một tiếng.
Lâm Điệu nhìn cậu một cái, sau khi mọi người đi rồi mới nói: "Nếu cậu có việc, có thể đi trước."
Giang Duyên nhìn cô không trả lời, trực tiếp gối chăn nằm xuống: "Ngủ một lát, nửa tiếng sau gọi tôi."
"......?" Cái quỷ gì?
Lâm Điệu trầm mặc chớp mắt một cái, đầu nặng trĩu, dứt khoát cũng nằm xuống, màu vàng hoàng hôn ngoài cửa sổ lọt vào, gió nhẹ thổi bay một góc bức màn.
Phòng nghỉ yên tĩnh một lát, có vẻ còn có chút nhẹ nhàng.
"Lâm Điệu."
Nửa mơ nửa tỉnh, Lâm Điệu tựa hồ nghe thấy có người kêu tên cô, mơ mơ màng màng đáp: "......ừm?"
"Cậu có thể đừng giận tôi không?"
......
Lâm Điệu không rõ cuối cùng mình có trả lời câu hỏi kia hay không, cũng không phân rõ kia rốt cuộc là mơ hay là hiện thực, chỉ là cảm thấy cái loại cảm giác này rất chân thật.
Cũng rất kỳ diệu.
-
Lâm Điệu ngủ hơn hai tiếng, khi tỉnh dậy, trong phòng nghỉ đã hoàn toàn tối đen, bức màn đã chặn hết mọi nguồn sáng.
Cô xoa xoa mắt, lấy di động từ dưới gối ra.
Trên màn hình hiện thị đã 7 giờ hai mươi.
Cô bật đèn pin lên, chiếu lên chiếc giường bên cạnh, bên trên chỉ có chăn và gối, không có người, cô nhịn không được chửi thề: "Mẹ nó, còn không biết xấu hổ, thế nhưng lại đi trước."
Vừa dứt lời, từ bên kia giường vang lên một giọng nói khàn khàn lại lười biếng: "......nói cái gì đó?"
Ngay sau đó, đèn trong phòng nghỉ cũng sáng lên.
Lâm Điệu hoảng sợ, tay run lên, di động rơi xuống chăn, quay đầu lại nhìn cậu: "Không phải cậu ngủ bên này sao?"
Giang Duyên cũng vừa tỉnh ngủ không bao lâu, chăn đều bị chất thành đống ở chân, híp mắt lại, thanh âm còn có chút khàn khàn: "Giường bên kia ngủ không thoải mái."
"......"
Lâm Điệu cầm di động lên tắt đèn pin: "Đi thôi, về phòng học."
"Đã xin nghỉ phép rồi." Giang Duyên đoán là ngủ không ngon, dựa vào bức tường trắng, trên gò má trắng nõn có vài vết áp ra do ngủ: "Tống Viễn đã xin nghỉ phép cho cậu."
"Vậy còn cậu? Không thể nào cả hai chúng ta đều xin nghỉ cả?"
Giang Duyên lúc này mới ngước mắt nhìn cô một cái: "Tống Viễn nói hai chúng ta đánh nhau, đả thương đối phương nên nằm ở phòng y tế."
"? Này lão Dư cũng tin?"
Giang Duyên ngủ có chút lâu, cánh môi có chút khô, trong lúc lơ đãng cậu liếm một chút: "Không tin, cho nên lão Dư coi hai ta trốn học."
Lâm Điệu đột nhiên không nói nên lời, không phải vì lão Dư nói hai người họ trốn học, mà là vì động tác liếm môi vừa rồi của cậu.
Đôi môi Giang Duyên rất đẹp, môi trên hơi mỏng một chút, còn có môi châu rất rõ ràng, màu môi đỏ tươi, hơn nữa cậu vừa mới liếm ẩm đã khiến chúng trở nên lấp lánh.
Lâm Điệu bỗng nhiên có chút khát nước, vì vậy yên lặng mở mắt.
Quá bắt mắt.
Người này quả rất giỏi.
Tác giả có lời muốn nói: - Giang Duyên: Tuyến giáo bá gợi cảm liếm môi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.