Lâm Điệu cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, thiếu chút nữa không thở được, ngón tay nhanh chóng gõ vào màn hình, tạch tạch ấn một hồi: "Phòng vệ chính đáng!? Cậu có chắc không phải là người khác phòng vệ chính đáng cậu không??"
Dựa theo tư thế đánh người của Giang Duyên, phỏng chừng Đường Vũ Thi còn chưa tới gần, cậu có thể đã hất người ngã xuống đất.
Phải mất nửa phút Giang Duyên mới trả lời tin nhắn: "Tôi không phải tôi không có đừng nói bừa."
"......"
Cũng không biết sự việc rốt cuộc có thật là như vậy không, hay là Giang Duyên không muốn nói, mặc kệ Lâm Điệu hỏi như thế nào, cậu vẫn luôn khẳng định bản thân là phòng vệ chính đáng.
Hai người trò chuyện một lúc, khi Lâm Điệu đi ra ngoài rót nước, thuận tiện nhìn đồng hồ trên tường, đã sắp 11 giờ.
Lo lắng sáng mai có tiết toán của lão Dư, trong lúc rót nước từ phòng khách về phòng, suy nghĩ lý do để kết thúc cuộc trò chuyện với lão đại một cách hài hòa.
Chẳng qua chờ cô ngồi lại trước máy tính, hình đại diện QQ của Giang Duyên đã tối sầm xuống, trong khung chat còn một cái tin nhắn cậu gửi một phút trước.
"Ngủ, ngày mai gặp, bạn học Lâm."
Lâm Điệu cầm ly nước, nhìn hình đại diện xám xịt của cậu, nhẹ chậc một tiếng, vừa định chuẩn bị offline thì góc dưới bên phải máy tính hiện lên một hình đại diện nhỏ.
Mạnh Hân gửi tin nhắn.
Thiếu nữ xinh đẹp Hân Hân: "ĐM!!! Cậu biết gì chưa!!! Giang Duyên đánh Đường Vũ Thi!!!! Ở sân bóng rổ trường chúng ta đó, có rất nhiều người đã nhìn thấy!"
Lâm Điệu trực tiếp quăng lịch sử trò chuyện của cô và Giang Duyên qua.
Mạnh Hân mới nghe xong những lời bàn tán trong lớp, nhìn thấy tin nhắn do Lâm Điệu trực tiếp gửi tới, lại liếc nhìn nhóm lớp đang thảo luận sôi nổi, có chút do dự trả lời tin nhắn: "Không phải chứ......giá trị vũ lực của Đường Vũ Thi có cao như vậy sao??"
Nói thật, Lâm Điệu cũng không quá tin tưởng lý do thoái thác của Giang Duyên, chẳng qua tình hình hiện tại tương đối hỗn loạn, có nhiều ý kiến khác nhau, có vài cái còn được truyền ra từ lớp 18, càng đừng nói đến những tin vỉa hè của lớp khác.
Lâm Điệu ngáp một cái, đặt ngón tay lên bàn phím, gõ một câu: "Nói thật, hiện tại tớ có hơi nghi ngờ có phải Giang Duyên cậu ta đánh Đường Vũ Thi thành người thực vật......"
Mạnh Hân: "......"
-
Sáng sớm thứ hai, Lâm Điệu không có thời gian ăn sáng ở nhà, vội vàng ra ngoài, bắt taxi ở cửa tiểu khu để đến trường.
Mười phút sau, xe taxi dừng ở trước cửa Thập Trung, Lâm Điệu đẩy cửa xe ra, một chân dẫm ra ngoài mới nhớ còn chưa đưa tiền, lại lùi về trong xe, vỗ ghế của tài xế: "Bác tài, bao nhiêu tiền vậy ạ?"
Tài xế nhìn máy tính phí, cười ha hả nói: "Mười một tệ ba, đưa mười một tệ thôi."
Lâm Điệu từ trong một góc của cặp sách lấy ra một tờ mười tệ và hai đồng 50 xu, đưa cùng nhau: "Cảm ơn bác tài!"
Cùng lúc giọng nói vừa dứt, người đã đẩy cửa xe chạy xa.
Khi Lâm Điệu dùng hết sức chạy vào lớp, chỗ ngồi của Giang Duyên vẫn còn trống, thậm chí cả khu vực phía sau đều là trống.
Cô cũng không để ý, sau khi bỏ cặp sách xuống, vỗ Hứa Hoan Hoan ngồi phía trước: "Hoan Hoan, ngày hôm qua trong nhóm lớp nói Giang Duyên đánh Đường Vũ Thi, là thật sao?"
Hứa Hoan Hoan hiển nhiên cũng nghẹn một bụng tin đồn, nghe thấy Lâm Điệu hỏi mình, đôi mắt sáng hết cả lên: "Đương nhiên là sự thật! Tớ có một bạn học cũng ở hiện trường, nhìn thấy Đường Vũ Thi bị đánh đến mặt đầy máu đó!"
"......"
Lâm Điệu cảm thấy mình sắp bị bệnh tim.
Hứa Hoan Hoan nói chuyện phiếm, cả người múa may quay cuồng, nói cũng rất nhanh: "Cậu không biết tình huống lúc ấy nghiêm trọng bao nhiêu đâu, xe cứu thương cũng tới nữa đó."
"......"
Hứa Hoan Hoan còn đang nói, Lâm Điệu chịu không nổi, hơi thở như nghẹn trong người, giơ tay ấn cánh tay cô ấy xuống, đầu đập vào bàn: "Chờ một chút chờ một chút, cậu chờ tớ một chút, tớ sắp không được rồi."
Hai cô gái đang trò chuyện, Giang Duyên cầm theo bữa sáng từ trước phòng học đi đến, trùng hợp nghe được câu cuối cùng của cô, thuận miệng hỏi: "Ai không được?"
Nghe được giọng nói của Giang Duyên, nụ cười trên mặt Hứa Hoan Hoan cứng đờ, tuy toàn thân có chút cứng ngắc, nhưng cô vẫn dùng tốc độ nhanh nhất xoay người về.
"......" Giang Duyên không để ý, ánh mắt dừng trên người bạn ngồi cùng bàn của cậu, chậm rãi hỏi: "Cậu làm sao vậy?"
Lâm Điệu ngẩng đầu, đối diện ánh mắt dò hỏi của Giang Duyên, hít một hơi thật sâu, ngữ khí vô cùng nghiêm túc: "Giang Duyên."
"Ừm?"
Cậu đáp lại, tiện tay đặt ly sữa đậu nành lên trên bàn cô, mới vừa đi đến chỗ ngồi ngồi xuống, liền nghe thấy bạn ngồi cùng bàn của mình có chút nặng nề mở miệng: "Cậu đi tự thú đi."
Giang Duyên: "......"
"Cậu đánh Đường Vũ Thi đến thảm như vậy, nhà cô ta lại rất có tiền có thế, bây giờ cậu đi tự thú, có lẽ còn có thể được khoan hồng đấy." Lâm Điệu thở dài nói: "Tôi biết cậu là vì thay tôi báo thù, tôi cũng sẽ nhờ ba tôi thay cậu tìm luật sư nói thêm vài lời hay trước mặt thẩm phán."
Giang Duyên không nói gì, nhưng Lâm Điệu còn lải nhải: "Tôi thật sự không biết, tình bạn cùng bàn trong khoảng thời gian ngắn ngủi này của hai chúng ta, lại quan trọng đến thế trong mắt cậu."
"Bạn học Giang, tôi rất xin lỗi cậu, nếu tôi sớm biết cậu coi trọng như vậy —— a!" Lâm Điệu còn chưa nói xong, thì trán đột nhiên bị một đòn nặng nề.
Giang Duyên dùng chút lực, chỗ bị cậu đập kia nhanh chóng đỏ lên, Lâm Điệu theo bản năng xoa xoa: "Sao cậu lại đánh tôi?"
"Bởi vì cậu ra ngoài mà không mang não." Giang Duyên thu hồi tay, mở ống hút ra, cắm xuống ly sữa đậu nành, kiên nhẫn giải thích: "Không phải tôi đã nói với cậu là tôi không đánh cô ta rồi sao?"
"Cậu cảm thấy lời cậu nói đáng tin à?" Lâm Điệu nhìn cậu một cái, kể lại một lần nữa cảnh tượng tối qua Mạnh Hân và sáng nay Hứa Hoan Noan miêu tả cho cậu.
Giang Duyên cắn ống hút nghe cô nói chuyện, cánh môi hơi mím, hút lên một ngụm, chất lỏng màu trắng ngà theo ống hút trong suốt chảy lên, cho đến khi biến mất giữa hai làn môi.
Hầu kết của cậu lăn lăn, khi buông ống hút ra, trên cánh môi đỏ thẫm còn đọng lại vết sữa đậu nành, khi híp mắt nói chuyện với cô, dấu vết đó theo cử động nhẹ của cậu, dần dần làm ướt môi, một chút nước toả sáng rực rỡ.
Gợi cảm rất nhiều, còn mang theo sự quyến rũ không chút để ý.
Lâm Điệu sửng sốt, nhìn chằm chằm môi cậu nói không ra lời.
Khi định thần lại, dây thần kinh căng thẳng trong đầu đột nhiên "bực" một cái đứt đoạn, adrenalin đông đặc đột nhiên dâng trào, máu không ngừng chảy từ đầu xuống chân, cả người giống như bị đặt trong lồng hấp một lần, cảm giác nóng bừng mênh mông.
Giang Duyên nhìn chằm chằm cô vài giây, không biết nghĩ tới cái gì, vươn ngón tay ra gõ trên đầu cô, cười như không cười: "Bạn học Lâm, cậu nghĩ cái gì vậy?"
Lòng bàn tay cậu mềm mại ấm áp, móng tay trụi lủi, chạm vào đầu cũng không có cảm giác gì, nhưng Lâm Điệu chỉ cảm thấy chỗ bị cậu chạm qua dường như càng nóng hơn.
"......" Lâm Điệu phản ứng lại, lùi ra sau, lắc đầu đầu thì thầm: "Cáo Tử rằng: Thực sắc tính dã(*), yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu(**)......"
(*) Chuyện ăn uống và chuyện nam nữ là thiên tính của con người
(**) Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu ý nói người con trai tốt luôn mong tìm kiếm được người con gái dịu dàng, đức hạnh làm vợ.
Niệm vài câu, Lâm Điệu cảm thấy không ổn nên lại niệm Tâm Kinh(*): "Phật rằng: Tâm động tắc vật động, lòng yên tĩnh tắc vật tĩnh, Phật rằng: Người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình......"
(*) Bát-nhã-ba-la-mật-đa tâm kinh còn được gọi là Bát-nhã tâm kinh, hay Tâm Kinh. Đây là kinh ngắn nhất chỉ có khoảng 260 chữ của Phật giáo Đại thừa và Thiền tông.
Giang Duyên: "......"
-
Sau giờ truy bài, Lâm Điệu đã biết được quá trình sự việc từ Hồ Hàng Hàng.
Hoá ra chủ nhật tuần trước cũng chính là buổi chiều ngày hôm qua, bốn người bọn họ đang chơi bóng ở sân bóng rổ của trường, không biết Đường Vũ Thi biết được từ đâu mà biết bọn họ chơi bóng ở đấy, mang theo nhóm chị em nhỏ của cô ta mua nước chờ bên cạnh.
Khi trận đấu kết thúc, Đường Vũ Thi cầm bình nước đi về phía Giang Duyên, giải thích với cậu rằng mình không cố ý lấy bóng đập Lâm Điệu, hy vọng cậu đừng để ý.
Trời đã tối, sắc trời âm u, sân bóng cuối tuần chỉ bật một ngọn đèn lớn nên ánh sáng lờ mờ.
Giang Duyên nhìn Đường Vũ Thi trước mặt từ trên xuống dưới, thờ ơ nói: "Người bị cô lấy bóng đập là tôi sao?"
Đường Vũ Thi sửng sốt, theo bản năng lắc đầu: "......không phải."
"Vậy cô xin lỗi tôi có ý nghĩa gì?" Giang Duyên rũ mắt, đi ngang qua cô ta, nhặt chiếc áo khoác trên ghế lên, lấy di động từ trong túi ra.
Đường Vũ Thi đứng ở phía sau do dự vài giây, xoay người đi đến bên cạnh Giang Duyên, trong âm thanh mang theo nức nở: "Tớ thật sự không phải cố ý."
Âm thanh con gái ủy khuất mà nũng nịu nếu là người bình thường nghe thấy, chắc chắn sẽ mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhưng Giang Duyên không phải người bình thường.
Cậu chính là giáo bá, gặp qua nữ sinh rớt nước mắt như vậy còn nhiều hơn so với Đường Vũ Thi.
Giang Duyên bỏ điện thoại vào trong túi, vô cảm nhìn Đường Vũ Thi: "Cô không phải cố ý?"
Cậu ngẩng đầu trào phúng cười một cái: "Cô không phải cố ý chẳng lẽ là quả bóng kia có mắt sao? Sân bóng nhiều người như vậy, ai cũng không bị đập trúng, cố tình lại đập trúng bạn ngồi cùng bàn của tôi?"
Đường Vũ Thi bị ngữ khí của cậu dọa khóc.
Giang Duyên nhìn cô ta rớt nước mắt, có chút mất kiên nhẫn: "Đừng khóc trước mặt tôi, bạn ngồi cùng bàn của tôi bị thương nghiêm trọng như vậy cũng chưa khóc, cô khóc cái gì?"
Cậu khom lưng cầm lấy cặp sách trên mặt đất: "Việc này cô có xin lỗi tôi cũng vô dụng."
"......" Đường Vũ Thi vừa muốn mở miệng, không biết một quả bóng rổ từ đâu bay tới, vừa vặn rơi xuống chân cô ta.
Cô ta giật mình hét lên, cả người thuận thế sắp ngã vào trong lòng cậu, Giang Duyên không kịp phản ứng, theo bản năng đẩy người vào đống quần áo bên cạnh.
Chị em nhỏ của Đường Vũ Thi chỉ nhìn thấy Giang Duyên đẩy người ngã, xông thẳng tới, kiên cường nói: "Giang Duyên, sao cậu không biết xấu hổ mà đánh con gái?"
Có rất nhiều chơi bóng xung quanh, có không ít người còn mang theo bạn gái.
Cũng chính vì một câu như vậy, một truyền mười mười truyền một trăm, khi mọi người truyền bá còn thuận tiện thêm mắm thêm muối một phen, chờ đến khi truyền tới các lớp thì đã có nhiều ý kiến khác nhau.
Hồ Hàng Hàng còn cảm thấy tự hào: "Sự việc chính là như vậy, Duyên ca của chúng ta vì sự trong sạch của bản thân, không cho cái cô Đường Thi Vũ kia đụng vào một tấc da thịt của mình."
Lâm Điệu mím khóe môi: "Ừm......người ta tên Đường Vũ Thi, không phải Đường Thi Vũ."
Tống Viễn nghe xong câu chuyện được nửa ngày ngẩng đầu, mặt đầy nghi vấn: "Không phải cô ta tên Tống Từ Vũ sao?"
Lâm Điệu: "......"
-
Tiết đầu tiên buổi sáng, sau khi Lâm Điệu nghe xong câu chuyện rất là xúc động, thừa dịp lão Dư viết bảng, lấy thạch cao chạm vào cánh tay Giang Duyên, thò lại gần thấp giọng: "Giang Duyên."
"Ừm?" Giang Duyên lại xem phim không rời mắt.
Lâm Điệu do dự hồi lâu cũng không biết nên mở miệng thế nào, Giang Duyên nửa ngày mới ý thức được không có động tĩnh, quay đầu nhìn cô một cái: "Sao thế?"
"Chính là......" Lâm Điệu ngẩng đầu nhìn cậu, lại rũ đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Lúc đầu tôi nghe các cô ấy nói cậu đả thương Đường Vũ Thi, kỳ thật tôi cũng rất lo lắng cho cậu."
Cô ngừng lại, mím môi do dự một lúc rồi lại nói: "Nhưng dù sao cũng cảm ơn cậu, hay là trưa nay tôi mời cậu ăn cơm."
Lâm Điệu cách cậu rất gần, trên người cô có mùi trái cây rất nhẹ, có chút giống mùi dưa hấu, chỉ khi dựa vào rất gần mới có thể ngửi thấy.
Nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, có gió, gió vẫn mang mùi hương quen thuộc.
Giang Duyên nghiêng đầu nhìn cô, nhất thời không biết phải nói gì.
Lâm Điệu lại chạm cánh tay cậu: "Cậu nghĩ cái gì vậy, buổi trưa mời cậu ——"
Nửa câu sau còn chưa nói xong, trong phòng học đột nhiên vang lên một giọng nói khác: "Hai người ngồi cuối hàng thứ nhất, dựa gần như vậy đang thì thầm nói cái gì đấy?"
Giọng nói lão Dư vừa vang lên, toàn bộ lớp học đều xoay đầu, dùng ánh mắt nhiều chuyện nhìn hai người bọn họ.
Lâm Điệu: "......"
Giang Duyên: "......"
Lão Dư đứng bên cạnh bục giảng, trong tay còn cầm nửa viên phấn: "Lâm Điệu, em nói xem, vừa rồi em cùng Giang Duyên, hai người các em nói cái gì vậy?"
Lâm Điệu cố nén cảm xúc muốn chửi rủa trong lòng, chậm rãi đứng lên, ngón tay siết chặt góc bàn, sau khi đã quyết định trong lòng xong, ngẩng đầu nhìn lão Dư, hắng giọng lanh lảnh nói.
"Bạn học Giang Duyên chơi di động trong giờ học, vừa rồi em chỉ nhắc nhở cậu ấy đi học thì nên lấy học tập là chủ, không nên lãng phí thời gian quý giá như vậy."
Giang Duyên: "......?"
Những suy nghĩ kiều diễm trong lòng cậu lập tức biến mất.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Duyên: Tôi đã nói tôi không có đánh
—— một người đàn ông dám làm dám chịu:)