Tới, Trốn Trong Lòng Anh

Chương 18: Tình thú




Lâm Điệu thật thật thật thật thật thật thật sự không nghĩ tới, cô chỉ tuỳ tiện muốn nhéo một cái, đã biến bản thân thành lưu manh.
Cảm giác tinh tế trong lòng bàn tay rõ ràng khác biệt.
Cô ngước mắt đối diện với ánh mắt vui tươi của Giang Duyên, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì hay làm cái gì khác, thậm chí còn quên rút tay lại.
Cả người vẫn giữ nguyên tư thế lúng túng.
Bầu không khí im lặng và xấu hổ một lúc.
Mãi đến khi nhiệt độ trong lòng bàn tay càng ngày càng nóng, Lâm Điệu mới phát hiện có gì đó không đúng, mới cẩn thận rụt tay về, có chút không được tự nhiên sờ tai, hạ giọng run run nói: "Đúng đúng đúng đúng đúng đúng không mưu đồ, tôi không phải cố ý, tôi chỉ là muốn tuỳ tiện nhéo cậu......"
Ai biết một chữ tùy tiện này của cô lại không tùy tiện như vậy.
Giang Duyên nhìn cô thẹn thùng còn giả vờ bình tĩnh, nhất thời hứng khởi, không nhanh không chậm mà nói chuyện: "Cậu cố hay không cố ý tôi không thèm để ý, nhưng tôi lớn đến chừng này, chưa từng bị người khác sờ đùi ——"
Lâm Điệu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cậu.
Giang Duyên chống tay trên bàn, nghiêng đầu nhìn cô, sau đó nói tiếp điều vừa nói: "Cho nên cậu phải có trách nhiệm với tôi."
"?" Lâm Điệu nghĩ thầm, người này sợ không phải đầu bị lừa đá đấy chứ.
"Tôi một thanh niên trong trắng vô tội, bị cậu vũ nhục một cách vô nhân đạo, tôi nhất thời không thể chấp nhận được." Giang Duyên nói thêm một câu.
"......"
Nghe được lời cậu nói, Lâm Điệu thật sự cảm thấy cuộc đời hơn mười mấy năm của mình thật uổng phí.
Cô lớn chừng này, chưa từng thấy qua ai quyến rũ như cậu.
"Tôi cảm thấy cậu không nên được gọi là Giang Duyên."
Tiết học này đã là tiết cuối cùng, còn năm sáu phút nữa là tan học, giáo viên tiếng Anh đã ngừng giảng bài, ngồi trên bục giảng xem di động, không quản học sinh phía dưới.
Lâm Điệu nín thở nhìn Giang Duyên, gằn từng chữ: "Cậu nên được gọi là Giang Tao Tao, đặc biệt là từ tao trong tao khí(*)."
(*) mình không tìm đc nghĩa của từ này, mng có biết nghĩa hay cmt cho mình biết nhé.
"......" Giang Duyên chỉ chống cằm nhìn cô, tựa hồ là đêm qua không ngủ ngon, đuôi mắt còn có chút hồng, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, bóng dáng trong mắt di chuyển.
Cậu nhìn chằm chằm Lâm Điệu năm giây, đột nhiên "Phụt" một tiếng bật cười: "Sửa tên là chuyện lớn, tôi phải hỏi người nhà mới có thể sửa được."
"Hơn nữa, hiện tại cái này không phải là trọng điểm, trọng điểm là cậu sờ soạng tôi, cậu phải chịu trách nhiệm với tôi."
"......" Lâm Điệu muốn nói tục, giây tiếp theo: "CMN, tôi sờ cậu khi nào, đó là tôi không cẩn thận chạm vào."
"Ai biết cậu tao khí như vậy, còn mặc quần rách nữa chứ."
Giang Duyên buông lỏng cánh tay, cúi đầu nhìn chiếc quần jean rách của mình: "Tại sao tôi mặc quần rách lại là dấu hiệu của sự quyến rũ?"
Lâm Điệu không có giải thích nhiều, chỉ nói hai chữ: "Tao khí."
Trông vô cùng kiên cường.
"Được." Giang Duyên cũng không bắt buộc cô giải thích, cầm lấy di động trên bàn, ấn ngón cái mở khoá.
Cậu cúi đầu, đồng thời duy chuyển ngón tay gõ nhanh trên bàn phím.
Chưa đầy nửa phút sau khi kết thúc, Lâm Điệu còn chưa kịp hoàn hồn, cậu đã cầm di động, hướng màn hình sáng về phía Lâm Điệu.
Lâm Điệu thuận thế nhìn qua.
"......"
Tôi trời ạ.
Di động của Giang Duyên là mẫu mới nhất của Apple, có màn hình lớn cùng độ phân giải cực kỳ cao, bên trên hiện rõ khung chat của nhóm lớp 18 năm 2.
Có một câu nằm trong ô nhập chữ phía dưới.
【 tôi, Giang Duyên, lớn to đầu như vậy, lại lần đầu tiên bị bạn ngồi cùng bàn sờ soạng, thật sự là một sự sỉ nhục lớn nhất trong cuộc đời. 】
Lâm Điệu cũng không biết vì sao rõ ràng là một chuyện ngoài ý muốn, nhưng khi cậu nói ra như vậy, liền trở nên rất sắc tình.
"Bạn học Giang, tôi nghĩ cậu cần phải bình tĩnh và lý trí một chút."
Nếu không phải sợ tay cậu không cẩn thận run lên sẽ gửi đi, Lâm Điệu đã sớm bắt đầu đoạt lấy di động, nhưng cô không dám.
Cậu không cần mặt mũi, nhưng cô vẫn cần.
Đi học sờ chân lão đại?
Nếu chuyện này lan truyền ra, cô còn có thể sống sót được ở Thập Trung sao?
Với tình hình thị trường của giáo bá ở trường học, cô thậm chí không thể thoát khỏi Thập Trung, đến cửa lớp 18 cũng không ra được.
Thấy Giang Duyên không nói lời nào, Lâm Điệu lại thử hỏi một câu: "Nếu không, chúng ta thương lượng một chút, tôi phải chịu trách nhiệm với cậu như thế nào?"
Giang Duyên giơ tay xoa thái dương, cảm thấy địa vị của mình đột nhiên tăng lên, gật đầu: "Được, cậu nói thử xem nên chịu trách nhiệm thế nào?"
"......"
Tôi biết cái quỷ đó.
Lâm Điệu nhíu mày suy nghĩ, thật sự không thể nghĩ ra được phải chịu trách nhiệm thế nào đối với Giang Duyên, hơn nữa, cô thật sự không có! Mưu! Đồ! Chỉ là đụng phải mà thôi.
Tại sao người này được một tấc lại muốn tiến một thước vậy chứ?
Nhìn thấy vẻ mặt cay đắng và bực bội của Lâm Điệu, Giang Duyên cũng ngừng lừa cô, vừa định chuẩn bị nói chuyện thì chuông tan học vang lên.
Giáo viên tiếng Anh cầm sách giáo khoa nói tan học liền rời đi.
Lớp học ồn ào một lúc, mọi người chia tốp năm tốp ba đi ra ngoài ăn cơm.
Giang Duyên cầm di động đang định xóa câu trong ô nhập chữ, Từ Nhất Xuyên đột nhiên từ cuối lớp chạy tới, giọng cực kỳ lớn: "Đi! Đi ra ngoài ăn cơm thôi!"
Cậu bị giật mình, tay run lên, gửi tin nhắn đi.
"......"
ĐM.
Xung quanh đều là người, Giang Duyên lén lút nhìn bạn ngồi cùng bàn, khi cô không chú ý, lặng lẽ quay đi, ngón tay ấn trên cái tin nhắn kia.
Sau đó, cậu lặng lẽ thu hồi.
Trong nhóm lớp vẫn rất yên tĩnh, dường như không có người chú ý tới vào giờ ăn này, lão đại lớp bọn họ vốn chưa từng gửi một quẻ chiến đấu trong nhóm đã gửi một tin.
Sau khi Giang Duyên an toàn thu hồi tin nhắn, bình tĩnh cất di động, vỗ vai Lâm Điệu, ngữ khí có chút chột dạ không dễ phát hiện: "Đi, đi ăn cơm."
Lâm Điệu còn đang nghĩ đến việc chịu trách nhiệm với cậu: "Tôi ăn không vô, tôi không ăn, tôi không thể nghĩ ra được phải chịu trách nhiệm với cậu như thế nào cả."
"A......cái này." Giang Duyên giống như khó xử tự hỏi:"Vậy thay tôi làm bài tập về nhà trong một tuần đi."
"Chỉ đơn giản như vậy?" Lâm Điệu có chút khó tin, yêu cầu nhỏ như vậy, chẳng phải cũng coi như mất trinh sao?
"Chỉ đơn giản như vậy." Giang Duyên cầm di động nhẹ nhàng gõ đầu cô: "Nếu không thì cậu còn muốn thế nào, yêu sớm với tôi chắc?"
"Vậy thì không có khả năng, tôi đã nói rồi."
"Tôi tuyệt đối sẽ không yêu sớm."
Lâm Điệu: "......tôi sớm mẹ cậu."
-
Năm người đi dạo một vòng bên ngoài trường học, cuối cùng vẫn là đến quán nhỏ Trần gia, trong khi chờ cơm Lâm Điệu đi toilet.
Giang Duyên ngồi một bên xem di động.
Hồ Hàng Hàng chờ Lâm Điệu vừa đi, liền đứng dậy chặn ở cửa, Từ Nhất Xuyên cùng Tống Viễn mỗi người một ghế ngồi hai bên trái phải của Giang Duyên.
Giang Duyên chậm rãi ngẩng đầu: "......? Làm gì?"
Từ Nhất Xuyên ngồi tựa lưng vào ghế, cánh tay đặt thẳng ra phía trước thành ghế, nâng hai chân sau của ghế lên, cậu nhìn Tống Viễn: "Lão Tống, đem những gì cậu nhìn thấy nói ra đi."
Tống Viễn gật đầu, lấy di động ra, đọc rõ ràng: "Tôi, Giang Duyên, lớn to đầu như vậy, lại lần đầu tiên —— chết tiệt!"
Một bóng tay bỗng hiện lên trước mặt Tống Viễn, tiếp theo tay cậu trống rỗng.
Giây tiếp theo, di động đã bị Giang Duyên cầm ở trong tay.
Giang Duyên nhìn xuống, không phải tin nhắn trong nhóm, chỉ là ảnh chụp màn hình, trong lòng nhẹ nhàng thở ra.
Hù chết quỷ, cậu vừa mới cho rằng lúc nãy cậu đã xoá thay vì thu hồi.
Nghĩ tới đây, cậu cũng không tiếp tục nghĩ nữa, cụp mắt xuống, dùng ngón tay khớp xương rõ ràng gõ nhẹ trên màn hình vài cái.
Xóa bỏ hình ảnh.
Sau đó, Giang Duyên ngẩng đầu, nhìn ba người mặt đầy tò mò trong phòng này, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Hôm nay các cậu cái gì cũng không nhìn thấy."
"Không thể nào." Từ Nhất Xuyên là người đầu tiên không đồng ý, đây là một tin tức nổ não lớn, nếu truyền ra, toàn bộ Thập Trung đều sẽ nổ tung: "Hôm nay cậu không nói rõ ràng, chúng tớ sẽ không bỏ qua."
Tống Viễn là người ít sợ Giang Duyên nhất trong ba người, lúc này, cậu nhấc chân đá vào cẳng chân Giang Duyên: "Cậu đi học làm chuyện tình thú gì với em gái Điệu của chúng ta thế hả? Coi tớ như người mù chắc."
Cậu và Hồ Hàng Hàng ở ngay phía sau hai người Giang Duyên.
Khoảng cách gần đến mức chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy hai người đang làm gì.
Trong giờ học, Tống Viễn bất lực nhìn Lâm Điệu đặt tay trên đùi Giang Duyên.
Những động tác cử chỉ kia thật thuần thục.
"Anh, em còn chưa thành niên đâu, tốt xấu gì anh đi học cũng phải chú ý chứ." Từ Nhất Xuyên ngã người ra sau, chân ghế chạm đất: "Về phần tin tức của anh hôm nay, nếu không thu hồi về kịp thì bây giờ anh và em Điệu đã là tiêu điểm của Thập Trung chúng ta rồi."
"Tiêu đề là # giáo bá lạnh lùng tình thú cùng bạn nhỏ ngồi cùng bàn đáng yêu trong giờ học mà không ai biết #"
Giang Duyên: "......"
ĐM.
Hồ Hàng Hàng nhìn ra bên ngoài, trên hành lang không có bóng dáng Lâm Điệu, cậu cũng đi tới nói: "Anh, anh nói thật cho chúng em biết đi, có phải anh thích em gái Lâm không?"
Giang Duyên dựa vào lưng ghế, chân dài duỗi thẳng phía trước, chân còn lại hơi cong dẫm trên mặt đất, trong đầu cậu cẩn thận suy nghĩ về lời nói của Hồ Hàng Hàng.
Thật ra cậu cũng biết rốt cuộc là thích hay là không thích.
Lần đầu tiên gặp cô gái nhỏ kia là ở siêu thị nhỏ trong trường, khi đó Giang Duyên nhìn thấy bộ dáng cô dỗi trời dỗi đất dỗi không khí, chỉ cảm thấy cô gái này có khiếu hài hước.
Lần thứ hai gặp nhau ở phòng thi, hoàn toàn là ngoài ý muốn.
Khi đó, kết thúc bài thi, cậu nhìn thấy một cô gái nhỏ đi trước mặt mình, vô tình trượt chân ngã ra phía sau.
Cậu theo bản năng duỗi tay đỡ, câu nói ăn vạ kia cũng là buột miệng thốt ra.
Có lẽ vì lúc ấy nhiều người, cô không có phát huy được năng lực dỗi trời dỗi đất dỗi không khí của mình, nên đã trực tiếp bỏ đi.
Chờ khi tới quán ăn bên ngoài trường học, Giang Duyên mới thật sự cảm thấy mình có mối lương duyên với cô gái này.
Lại sau này, khi thi học kỳ để năm 2 chia lớp, đầu tiên là hai người được xếp cùng phòng thi, tiếp theo lại không ngờ trở thành bạn cùng bàn.
Hai người suốt ngày cãi nhau, cuộc sống trôi qua rất sôi động.
Vì thế, Giang Duyên cũng tự hỏi liệu giữa hai người có nhân duyên nào đó chưa được giải quyết ở kiếp trước hay không?
Cậu và Lâm Điệu quen biết không lâu, nếu nói thích, Giang Duyên cũng......cậu cũng không chắc, cậu lớn lên trong một môi trường khác với những người bình thường khác.
Cái từ thích này, với cậu rất xa vời.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, Lâm Điệu đối với cậu mà nói, đã là một sự tồn tại rất đặc biệt.
Giang Duyên thoát khỏi hồi ức, ánh mắt hoảng hốt, sau đó lại nhìn chằm chằm bình hoa trên bàn cơm, không biết là nghĩ tới cái gì, giọng nói có chút xa dần.
"Thích cái quỷ."
Tác giả có lời muốn nói: Rất lâu sau đó
Giang Duyên: "Anh không thích quỷ anh thích em."
Lâm Điệu: "Cút."
- Cuộc đời của Duyên ca cắm đầy các loại flag
- Giai đoạn sau bị vả mặt sưng húp:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.