Tới, Trốn Trong Lòng Anh

Chương 9: Trò chơi




Lâm Điệu ăn no 60%, khi đặt đũa xuống lão đại còn quan tâm hỏi cô một câu: "Ăn no chưa?"
Cô nhanh chóng đáp: "No rồi."
"Được." Giang Duyên lưu loát đứng lên, thuận tay nhấc lấy túi gấu bông Lâm Điệu đặt trên ghế bên cạnh: "Vậy đi thôi."
Lâm Điệu gật đầu, đứng dậy đi theo phía sau cậu, hai người một trước một sau đi trên con phố nơi họ đến.
Bên cạnh con phố có một ga tàu điện ngầm, tình cờ là cao điểm nhỏ, một đại sóng người tràn ra, đổ xô tới con hẻm này.
Người đến người đi, Lâm Điệu bị đẩy lên phía trước, bước chân có hơi hỗn loạn, không cẩn thận dẫm lên gót chân Giang Duyên, sau đó cả người không chịu khống chế mà đụng vào lưng cậu.
Đôi má mềm mại của cô áp vào chiếc áo phông trắng bằng vải bông của cậu, một hơi thở trong trẻo chỉ thuộc về thiếu niên ập vào trước mặt.
Lâm Điệu luống cuống tay chân lui về phía sau một chút, tóc mái hai bên thái dương tán loạn, gương mặt phiếm hồng, giọng nói có chút áy náy: "......ngại quá."
Ánh đèn hai bên mờ nhạt mà nhu hòa, Giang Duyên rũ mắt nhìn cô một cái, nhún vai: "Không sao, đi thôi."
Lâm Điệu thở dài nhẹ nhõm trong lòng một hơi, cúi đầu đi theo phía sau cậu.
Đi được vài bước, Giang Duyên thả chậm bước chân, âm thầm đổi sang vị trí bên trái Lâm Điệu, thay cô ngăn cách một đám người.
Đoạn đường còn lại, hai người vẫn không giao tiếp với nhau nhiều, khi tới trạm xe buýt ở cuối hẻm, Giang Duyên liếc nhìn biển báo dừng xe, hỏi: "Cậu đi tuyến nào?"
Lâm Điệu nhìn cũng không nhìn biển báo dừng xe, thuần thục đọc số xe buýt: "Tuyến 33."
Giang Duyên cúi đầu, tìm thấy tuyến 33 ở phía dưới, mắt nhìn trạm xe buýt phía sau: "Trạm nào?"
"Tiểu khu Huệ Viên." Lâm Điệu ngẩng đầu nhìn cậu, chớp chớp mắt, cuối cùng nhớ ra phải lễ thượng vãng lai(*) hỏi: "Cậu ngồi tuyến nào?"
(*) Lễ coi trọng việc có đi có lại, có đi mà không có lại, không phải lễ vậy
"Tôi đi tuyến 8."
"......"
Giang Duyên cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn thấy chiếc xe tuyến 33 phía sau đúng lúc tới, hất cằm: "Xe tới rồi, đi thôi, đưa cậu về trước."
Lâm Điệu còn chưa kịp từ chối, người đã bị cậu đẩy lên xe buýt.
Hai người ngồi xuống hàng ghế cuối cùng, cửa sổ mở một nửa, một trận gió lạnh thổi vào theo xe chạy.
"Ngày mai cậu có đến trường không?" Xe đi qua điểm dừng vừa rồi, Lâm Điệu thuận miệng hỏi.
Giang Duyên rời mắt khỏi di động, nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ: "Xem tình huống đã, tỉnh ngủ thì đi."
"......" Lâm Điệu thật sự rất muốn nhắc nhở cậu, cậu thật sự rất có khả năng bị đuổi học: "Phải không, người da đen, ý tôi là Lý Khôn thầy ấy sẽ không tìm cậu sao?"
"Ông ta tìm tôi thì tôi phải đi sao?" Thiếu niên thoạt nhìn rất tản mạn(*), hơi nghiêng đầu nhìn cô, bên môi có ý cười dễ hiểu.
(*) Tính từ ở tình trạng rời rạc, không có sự liên hệ với nhau, không tập trung. Trình bày tản mạn, thiếu tập trung. Những ý nghĩ tản mạn, không đâu vào đâu.
"......"
Được rồi.
Lâm Điệu mím môi, đem câu "Cậu có thể thật sự sẽ bị khuyên nghỉ" nuốt trở vào.
Lão đại còn không lo lắng, cô ở chỗ này nhọc lòng cái gì chứ.
Hai người cũng không nói nữa.
Giang Duyên tiếp tục cúi đầu chơi di động, Lâm Điệu quét mắt qua màn hình di động của cậu, phát hiện cậu thế nhưng lại chơi một trò chơi cung đấu phát triển.
"......"
Lúc này, Giang Duyên đang cầm di động, nhíu mày, tựa như gặp phải vấn đề gian nan gì đó, Lâm Điệu thò lại gần nhìn.
Trên màn hình có một câu, là lời kịch của nhân vật trong trò chơi: "Hi nương nương, gần đây Hoàng Thượng rất hiếm khi tới Hoa Dương Cung, có phải nương nương nên nghĩ xem phải làm cái gì không?"
Phía dưới cho hai lựa chọn: A. Hoàng Thượng là thiên tử, hậu cung 3000 giai lệ, không thể chỉ lo ta trong cung này; B. ngươi đi phân phó Ngự Thiện Phòng, nói với bọn họ bổn cung muốn mở tiệc ở Hoa Dương Cung cho Hoàng Thượng.
Nhận thấy ánh mắt của Lâm Điệu, Giang Duyên đưa điện thoại đến trước mặt cô, ngữ khí nghiêm túc: "Cậu xem giúp tôi, đề này phải chọn thế nào?"
Lâm Điệu: "......"
-
"Đã tới tiểu khu Huệ Viên, hành khách xuống xe vui lòng đi từ cửa sau."
Giọng nói đến trạm xe buýt quanh quẩn trong thùng xe, Lâm Điệu đứng dậy chào Giang Duyên: "Tôi tới rồi, xuống xe trước đây."
"Ồ." Giang Duyên thoạt nhìn có chút mệt nhọc, không có tinh thần đáp.
Lâm Điệu lẩm bẩm một mình, nhìn không ra đồng hồ sinh học của lão đại lại lành mạnh như vậy, mới 9 giờ rưỡi đã bắt đầu mệt nhọc.
Đương nhiên, lời này cô nhất định không dám nói ra trước mặt Giang Duyên, vội vàng xuống xe, đứng tại chỗ chờ xe buýt khởi động một lần nữa mới xoay người đi vào trong tiểu khu.
Về đến nhà, ba Lâm và mẹ Lâm vẫn chưa trở về, Lâm Điệu tắm rửa một cái, nằm trên giường trò chuyện với Mạnh Hân một lúc, rồi mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Lâm Điệu đã có một giấc mơ.
Trong mơ cô là một cung nữ hèn mọn tay trói gà không chặt, trong một lần ở yến hội, bị hoàng đế nhìn trúng, chim sẻ biến phượng hoàng, từ một cung nữ trở thành quý phi có thân phận hiển hách.
Cảnh tượng trong mơ lại trở nên hỗn loạn, ở đoạn ngắn nào đó Lâm Điệu đã thấy được mặt của hoàng đế.
Mày kiếm mắt phượng tiêu chuẩn, bộ dáng cong môi cười giống hệt người nào đó.
"......!"
Cô đột nhiên bị doạ tỉnh, vừa mở mắt ra thì đồng hồ báo thức đúng lúc vang lên, ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, Lâm Điệu xoa mắt, nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may chỉ là một giấc mơ.
Vừa đánh răng, Lâm Điệu vừa nhìn chính mình trong gương, lại nghĩ tới gương mặt của Giang Duyên trong giấc mơ kia, đột nhiên lắc đầu.
Chắc chắn là bị ảnh hưởng bởi việc xem cậu chơi trò chơi đêm qua.
Lâm Điệu không nghĩ nhiều nữa, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, vác cặp sách lên đi học.
-
Giờ truy bài kết thúc, nghi thức chào cờ mỗi tuần vì xảy ra mưa to bất ngờ mà bị hủy bỏ, bài phát biểu dưới cờ được chủ nhiệm giáo dục Lý Khôn chuẩn bị biến thành bài phát biểu trên đài phát thanh.
Khi Giang Duyên tới phòng học, chương trình phát thanh tình cờ đọc đến: "Thứ sáu tuần trước em Giang lớp 18 năm 2 cùng với bạn học chung lớp là em Từ, em Hồ, em Tống đã phát sinh xung đột với đám người em Dương lớp 6 năm 2 ở hoa viên phía sau, gây ảnh hưởng cực kỳ xấu, đánh nhau thuộc về hành vi nghiêm trọng trái với nội quy nhà trường......"
Lý Khôn không hổ là chủ nhiệm giáo dục, khả năng nói chuyện có thể sánh ngang với lão Dư, nhất định lải nhải mười phút: "......cuối cùng, sau một hồi bàn bạc thống nhất với nhà trường, các học sinh được nếu trên đã được xử phạt nặng, cũng phạt viết kiểm điểm 5000 chữ, với thứ hai tuần sau đứng dưới cột cờ, nếu còn tái phạm, lập tức đình chỉ học!"
Đài phát thanh im lặng, trong phòng học cũng vậy.
Lâm Điệu quay đầu nhìn Giang Duyên ngồi bên cạnh đang một tay chống đầu, một tay quay bút, nhịn không được nói: "Ngài thật rộng lượng."
Giang Duyên không tiếp lời, vài giây sau mới hoàn hồn, giương mắt nhìn cô: "Hả? Cậu nói cái gì?"
Lâm Điệu mím môi: "Không có gì, chỉ là muốn nhắc nhở cậu vừa rồi bạn Giang được nhắc tới trong bài phát thanh có khả năng có chút quan hệ với cậu."
"......" Giang Duyên còn chưa kịp nói gì, từ ngoài cửa đã có mấy bóng người "Bay" tới.
Hồ Hàng Hàng trực tiếp ôm cổ Giang Duyên, kêu khóc nói: "Anh, tối hôm qua anh đi đâu vậy! Ba người bọn em đã đợi ngoài cửa nhà anh mấy giờ, gõ cửa không ai đáp, gọi điện thoại không bắt máy, chúng em thiếu chút nữa cho rằng anh uống thuốc tự sát ở trong nhà đó."
Giang Duyên bị cậu siết cổ, tay véo một cái vào cánh tay mum múp thịt của Hồ Hàng Hàng: "Cậu mẹ nó buông ra cho tôi, lão tử sắp bị cậu siết đến chết rồi."
Tống Viễn và Từ Nhất Xuyên còn lý trí, kéo Hồ Hàng Hàng lại nói: "Duyên Nhi, ngày hôm qua anh rốt cuộc đã đi đâu vậy, gọi điện thoại cho anh cũng không bắt."
Giang Duyên ngửa đầu xoa cổ, cả người lười biếng dựa vào tường: "Không đi đâu cả, về nhà cũ rồi đến trung tâm thành phố dạo một vòng."
Nghe thấy cậu về nhà cũ, sắc mặt của ba người đột nhiên trở nên nghiêm túc, muốn nói cái gì đó, nhưng nhìn thấy Lâm Điệu ngồi bên cạnh, nên muốn nói lại thôi.
Giang Duyên biết ba người bọn họ suy nghĩ cái gì, ngữ khí không chút để ý: "Có chuyện gì thì nói đi, bạn ngồi cùng bàn của tôi cũng không phải là người khác."
Lâm Điệu còn đang suy nghĩ có nên tránh hay không nghe thấy lời này thì sửng sốt, còn chưa làm gì, bọn Từ Nhất Xuyên đã nói: "Người nhà anh không gây khó dễ với anh chứ?"
Giang Duyên cúi đầu lướt di động: "Không."
"Ba anh thì sao, không đánh anh? Còn có cái ông chú hai giống như bệnh tâm thần kia, cũng không tìm anh gây phiền toái chứ?"
"Không, lần này trở về chỉ là lấy chút đồ vật."
Ba người nhẹ nhàng thở ra: "Vậy là tốt rồi."
Lâm Điệu ngồi bên cạnh nghe vậy cảm thấy khó hiểu.
Khó dễ? Bị đánh? Gây phiền toái?
Này mẹ nó là cốt truyện gì vậy???
Giáo bá phản nghịch biến thành đại thiếu gia hào môn khổ tình?
Tác giả có lời muốn nói: - Duyên ca là một người đàn ông bí ẩn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.