Tôi Vẫn Luôn Đi Theo Cậu

Chương 5:




Edit: Ngũ Ngũ
Reloader: tiểu Bạch
Buổi tối lúc Ngô Lị Lị hẹn hò với bạn trai trở về, Liễu Thần sớm đã nấp bên cạnh bồn hoa dưới lầu, đột nhiên xông ra, làm cô bị dọa sợ đến mặt mũi trắng bệch.
“Liễu Thần, em làm gì ở đây?”
“Giáo sư, em mang đồ ăn đến cho cô.”
Liễu Thần nâng mũ lưỡi trai lên lộ ra gương mặt điển trai, tay cầm túi nhỏ, tay cầm túi lớn.
Mặt Ngô Lị Lị lạnh xuống, cô lui về phía sau hai bước, “Liễu Thần, tôi đã nói rất rõ ràng rồi, em như vậy làm tôi rất phản cảm.”
“Giáo sư, cô có thể không thích em.” Liễu Thần nháy mắt vô tội, “Nhưng cô không có quyền ngăn cản em thích cô.”
Ngụ ý là em thích cô thì có liên quan gì đến cô thích em.
Lồng ngực của Ngô Lị Lị phập phồng kịch liệt, cô bước nhanh đi vào hành lang, một câu cũng không muốn nói.
Liễu Thần ở phía sau phẫn nộ đem toàn bộ thức ăn ném đi.
Ngô Lị Lị về tới nhà, tùy tiện đặt túi xách lên bàn trà, quấn khăn vào phòng tắm.
Thời điểm đứng trước vòi sen gội đầu, Ngô Lị Lị đột nhiên ngẩng đầu, trần nhà bị hơi nước xông lên có chút mơ hồ, nhìn không rõ lắm, cô thu hồi lại ánh mắt tiếp tục xoa tóc, sau một khắc lại ngẩng đầu.
Liên tục ngẩng lên cúi xuống mấy lần, trong lòng Ngô Lị Lị có chút bực bội.
Gan cô lớn, không tin quỷ thần.
Lúc còn đi học thường xuyên nghe người khác nói không nên gội đầu vào ban đêm, sẽ dẫn đến quỷ treo cổ, còn nói nếu ngẩng đầu sẽ thấy một đôi chân treo trên đỉnh đầu, làm cô cảm thấy quá buồn cười.
Hôm nay tự dưng có cảm giác hơi sợ.
Ngô Lị Lị tắt vòi nước, quấn tóc lên đỉnh đầu, xoay cổ nhìn xung quanh.
Thời gian dường như đặc biệt trôi qua rất chậm, Ngô Lị Lị nhìn chằm chằm vào trên không, không biết vì sao, lỗ chân lông toàn thân đều dựng đứng.
Sợ hãi theo thời gian trôi qua càng lúc càng lớn, chỗ nào cũng có, Ngô Lị Lị mặt mày tái nhợt chạy ra ngoài.
Trong phòng tắm có giọt nước rơi tí tách tí tách.
******
Trong trường dường như không có gì là bí mật, có một số việc mặt kệ ngươi che giấu cỡ nào, người khác đều sẽ biết, hơn nữa còn lan truyền đi rất nhanh.
Chuyện Liễu Thần đến tận nhà tìm Ngô Lị Lị chẳng những là trọng điểm bàn luận của mọi nữ sinh, mà ngay cả các nam sinh cũng đem ra làm trò cười.
Bởi vậy khi Liễu Thần vẻ mặt khó chịu trở về, chuyện nên biết mọi người đều đã biết.
“Nghe nói cha của tên tiểu tử đó là phó cục trưởng thành phố.” Trần Hạo gảy gảy chân, chép miệng chậc lưỡi, “Có cha làm chỗ dựa thực tốt.”
Kỷ Thiều ngồi trên ghế mang giày, nghe vậy dừng lại một chút, mở miệng trêu chọc, “Ai kêu cậu không có người cha như vậy.”
“Cha nào cũng là cha, chỉ giống chữ.” Trần Hạo bĩu môi, “Nhưng lại kém xa.”
Hắn nhìn nhìn Kỷ Thiều, “Hẹn hò với Từ Thiến à?”
Kỷ Thiều đang thắt dây giày, qua loa đáp, “Ừm.”
Trần Hạo rung chân, “Được, đều đi hết rồi, ký túc xá chỉ còn một mình tôi, các cậu cho rằng tôi là chó giữ nhà phải không?”
Kỷ Thiều, “…”
“Cái kia…” Trần Hạo ái muội cười, “Nếu dắt đến khu rừng nhỏ thì có thể làm chuyện xấu ah.”
Trả lời hắn chính là tiếng đóng cửa.
Thời điểm Kỷ Thiều đi tới dưới lầu ký túc xá của Từ Thiến, thì cô đã đứng trên bậc thang chờ hắn rồi, khoác bên ngoài một chiếc áo bông màu đỏ rực, kéo dài tới mắt cá chân, nhìn như một cây pháo.
“Lạnh quá đi.” Từ Thiến dùng sức chà xát hai tay, cúi đầu nắm tay Kỷ Thiều dắt đi.
Kỷ Thiều tùy ý để cô nắm lấy bàn tay của mình.
Hai người cũng giống như những cặp đôi khác, sóng vai đi dạo khuôn viên trường học, trò chuyện những chủ đề thiếu dinh dưỡng.
“Tiểu Tuệ đang hẹn hò với một nam sinh khoa thể dục.” Từ Thiến nói, “Nam sinh kia gương mặt rất nghiêm túc, giống như giáo sư ý, lần đầu gặp mình còn gọi nhầm.”
Cô xấu hổ nhăn mặt, “Cũng may là Tiểu Tuệ không nghe thấy, bằng không thì rất ngại.”
Kỷ Thiều nói, “Vậy chẳng phải giống với Dương Hâm sao?”
Hắn không phải là loại người khéo ăn nói, giỏi chọc cho nữ sinh cười, chỉ có lúc ở cùng Thôi Ngọc mới trêu chọc vài câu.
“Đúng đúng, bọn họ rất giống nhau.” Từ Thiến cười rộ lên, “Kỷ Thiều, hay là tụi mình kiếm một tiệm net qua đêm đi?”
Kỷ Thiều nhướn mày, “Để mình hỏi một chút.”
Từ Thiến tâm tư nhạy cảm, “Kỷ Thiều, có phải gần đây cậu gặp chuyện gì hay không?”
Kỷ Thiều lắc đầu, “Không có việc gì.”
Bí mật của hắn không thể nói cho bất cứ ai, ngay cả Thôi Ngọc cũng không thể.
Có một nam sinh cưỡi xe đạp hướng bên này đi tới, Kỷ Thiều vươn tay ôm Từ Thiến đang đi ở phía ngoài vào lòng, làm mặt cô đỏ bừng.
Từ Thiến cắn cắn môi dưới, do dự hỏi, “Kỷ Thiều, cậu thật sự thích mình sao?”
Con gái dễ lo được lo mất, đa sầu đa cảm, nghĩ quá nhiều, Từ Thiến cũng không ngoại lệ, bạn trai của cô quá xuất sắc, có rất nhiều người thích, vây xung quanh, luôn tìm cơ hội tiếp cận.
Mà trong những người đó, người xinh đẹp hơn cô không ít.
Mấy người chung ký túc xá thường nói cho cô biết, Kỷ Thiều chỉ là tùy tiện chơi đùa, thích cảm giác mới lạ.
Một khi cảm giác đó qua đi, sẽ đổi sang người khác.
Tuy cô biểu lộ không để tâm, nhưng trong lòng lại thấp thỏm bất an.
Bởi vì đoạn tình cảm này là do cô chủ động theo đuổi trước, cũng luôn là cô cố gắng giữ gìn, mà phản ứng của Kỷ Thiều tựa như không mãnh liệt lắm.
Từ Thiến nghe thấy hắn cười khẽ, “Trời lạnh như vậy, tôi nếu không thích cậu, chạy tới đây làm gì?”
Trái tim của cô trực tiếp lâng lâng, hai gò má ửng hồng, rất đáng yêu, như mỹ thực làm cho người ta khao khát muốn nhấp nhám.
Kỷ Thiều nắm lấy cằm cô, ngón cái tự do vuốt ve, hắn chậm rãi cúi đầu, cúi người sát vào.
Từ Thiến nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy không ngừng.
Hương vị ngọt ngào say đắm còn chưa nếm được, trong trường vang lên tiếng thét chói tai liên tiếp, do cúp điện.
Kỷ Thiều mang Từ Thiến dạo quanh bờ hồ một vòng, bọn họ ăn ý tránh đi ngang quảng trường, chỗ đó phảng phất đã trở thành nơi mọi người tránh né, đương nhiên cũng không thiếu những nhân vật thần kinh thô, gan lớn, đi lại bình thường.
Sau khi tới khu rừng nhỏ tối đen như mực mà Trần Hạo nói, bờ sông đối diện có dãy lầu học mơ hồ phát ra ánh sáng, có chút yếu ớt, trên mặt đất rải rác đầy giấy vệ sinh, tất cả đều khuất nơi bụi rậm vắng vẻ.
Như nhắc nhở người ta, nơi này từng phát sinh cái gì.
Từ Thiến đem mặt chôn bên trong chiếc áo khoác của Kỷ Thiều, nghe mùi hương trên người hắn phát ra, rất dễ chịu, không có chút mùi mồ hôi khó ngửi mà bọn Tiểu Tuệ thường nói.
Di động trong túi đột nhiên vang lên, Kỷ Thiều nhìn thấy là Thôi Ngọc gọi tới, hắn vừa ôm Từ Thiến vừa nhận điện thoại.
“Hửm?”
“Cúp điện rồi.”
“Tôi biết.” Kỷ Thiều quay đầu nhìn hướng lầu ký túc xá, “Đang ở đâu? Khóc nhè rồi hả?”
Giọng điệu tự nhiên thân mật khiến cho Từ Thiến kinh ngạc ngẩng đầu, trong mắt khó giấu khẩn trương cùng suy đoán, người trò chuyện với Kỷ Thiều là ai, nữ sinh sao?
Cô lưu tâm nghe, ý đồ muốn nghe ra cái gì đó, nhưng lại sợ mình nghe được cái gì.
Kỷ Thiều không biết từ gương mặt đến ánh mắt của mình đều lan tràn ý cười, “Chắc chút nữa có điện lại thôi, vậy đi nha, tôi cúp đây.”
Hắn lại bổ sung thêm, “Có gì thì nhắn tin cho tôi.”
Kỷ Thiều cúp máy, Từ Thiến vờ như tùy ý hỏi, “Ai vậy?”
Không có gì giấu diếm, Kỷ Thiều đáp, “Thôi Ngọc.”
Từ Thiến mở to hai mắt, cô tựa hồ như không thể tiếp nhận, trong ấn tượng của cô Thôi Ngọc là người ôn hòa biết tự kiềm chế bản thân, là người được đánh giá cao nhất trong ký túc xá của bọn cô, các cô còn thường xuyên nói Thôi Ngọc tựa như người từ trong những bức tranh cổ đại bước ra, ôn hòa mà khiêm tốn.
Một chút cũng không giống với người bởi vì cúp điện mà điện cho Kỷ Thiều.
Đoán được cô đang nghĩ gì, Kỷ Thiều nhét di động vào trong túi áo, “Gan cậu ta hơi nhỏ.”
Từ Thiến nói thầm trong lòng, vậy cậu cũng không phải bạn trai cậu ta, tìm cậu làm gì.
Không dừng lại bao lâu, Kỷ Thiều nói, “Trở về thôi.”
Từ Thiến có chút thất vọng, “Được.”
Tốc độ hai người trở về rõ ràng nhanh hơn, Từ Thiến phiền muộn, sao mà hết lần này tới lần khác đều bị cúp điện, ngay cả nụ hôn đầu tiên của cô còn chưa dâng lên được.
Đưa Từ Thiến đến lầu ký túc xá của cô xong, Kỷ thiều quay người trở về ký túc xá của mình, mới leo cầu thang được một nửa, hắn ở lầu bốn đã nhìn thấy Thôi Ngọc.
“Cậu ở đây làm gì?”
Thôi Ngọc dựa vào tường, gương mặt khuất trong bóng tối, rất âm u, “Mệt, nghỉ chút.”
“Bình thường trong sân chơi bóng, đều là tôi dẫn bóng, cậu đập tay.” Kỷ Thiều trêu tức mà nói, “Thân thể cậu yếu như vậy, về sau chắc chỉ bất động nằm ôm lão bà thôi nhỉ.”
Thôi Ngọc nhếch mi, “Tôi còn có thể vuốt ve.”
Kỷ Thiều, “…”
Trong cổ họng hắn có tiếng chửi nhỏ còn chưa phát ra, thì hình dáng Thôi Ngọc ở trước mắt đã trở nên rõ ràng.
Có điện rồi.
Hai người bọn họ vừa vào phòng, người cô đơn Trần Hạo liền từ trong chăn nhú đầu ra, “Kỷ Thiều, cậu làm sao mà về sớm vậy hả? Tình chàng ý thiếp cho dù chán cỡ nào, ít nhất cũng phải hơn hai tiếng chứ?”
Hắn liếc qua bên cạnh, “Thôi Ngọc, còn cậu sao lại trở về cùng Kỷ Thiều?”
Thôi Ngọc bưng nước rửa mặt, “Gặp ở chỗ cầu thang.”
“Vậy à.” Trần Hạo nhanh chóng vươn tay từ trong chăn ra, thoáng cái bắt lấy cánh tay của Kỷ Thiều, “Có đi khu rừng nhỏ không?”
“Có đi.” Kỷ Thiều nói, “Xác thực rất vắng vẻ, không có người nào.”
Trần Hạo ngồi dậy, không dám tin trừng lớn hai mắt, “Kỷ… Kỷ Thiều, cậu thực sự làm với Từ Thiến rồi?”
Hắn càng nói càng kích động, “Làm ở chỗ nào? Khu rừng nhỏ? Bây giờ đang mùa đông đấy, không sợ lạnh? Cũng không sao, nếu bắt đầu động sẽ nóng lên, hai người có bị ai bắt gặp không? Cmn, vậy mà cậu lại là người phá chỗ đó đầu tiên trong chúng ta, chậc chậc.”
Lúc này mới lên đại học không đến một tháng, Trần Hạo ghen tị trừng mắt nhìn Kỷ Thiều, mục tiêu của hắn là trong vòng nửa năm đầu phải mang được người ra ngoài, mang trở về trường, làm tất cả ở những nơi bí mật trong trường, hiện tại lại bị Kỷ Thiều vượt lên trước rồi.
Chậu nhựa bên cạnh nghiêng một cái đổ hết nước ra ngoài, Thôi Ngọc đứng bên ngoài ban công nhìn Kỷ Thiều hỏi, “Cậu làm rồi?”
Kỷ Thiều ngồi trên ghế, cười mà không nói, cố ý trêu chọc cậu.
Hắn không có chú ý Thôi Ngọc trong nháy mắt biểu lộ biến hóa, vừa muốn khóc, lại vừa thẫn thờ.
Trần Hạo hưng phấn cười, “Nói cho tôi một chút, chỗ nào? Trên mặt đất? Cảm giác như thế nào? Từ Thiến thì sao? Có khóc không?”
“Được rồi, dừng lại.” Kỷ Thiều day day huyệt thái dương, “Lạnh đến đứng còn không nổi, làm cái gì mà làm.”
Hắn còn chưa có loại xúc động đó.
Trần Hạo, “…”
Động tác lau mặt của Thôi Ngọc ngừng lại, khóe miệng có chút nhếch lên, chôn trong khăn mặt, không người phát hiện.
Buổi tối lúc Kỷ Thiều nằm trên giường hướng đối diện hỏi, “Thôi Ngọc, cậu thích loại người nào?”
Trên đường trở về đụng phải học tỷ bên đoàn, hướng hắn thăm dò Thôi Ngọc, còn muốn xin phương thức liên lạc, hắn qua loa từ chối, không cho.
Thôi Ngọc nhắm nửa mắt, nhẹ nói, “Người đối tốt với tôi.”
Khóe miệng Kỷ Thiều co giật, “…Chỉ có yêu cầu này?”
Thôi Ngọc cả người chôn ở trong chăn, từ góc độ Kỷ Thiều nhìn qua, chỉ thấy có một cái đầu.
Có thể là do áp lực tích lũy trong lòng nhiều quá, cảm giác quỷ dị tăng vọt.
Hầu kết Kỷ Thiều run run, một tay lấy chăn của Thôi Ngọc xốc lên.
Thôi Ngọc cố gắng mở mắt, “Sao vậy?”
“Không có gì.” Kỷ Thiều đắp lại chăn cho cậu, kéo xuống một chút, lộ ra xương quai xạnh, “Đắp chăn đừng đắp cao như vậy, đối với hô hấp không tốt.”
Đợi Kỷ Thiều nằm lại trên giường, Thôi Ngọc mở mắt, nhìn ra ban công, ánh mắt hắc ám, yên lặng.
Khoa nghệ thuật năm nhất chương trình học không nặng, những bài chuyên ngành cơ bản chỉ là vẽ màu nước.
Giáo sư phụ trách môn vẽ màu nước là một người đàn ông trung niên có râu, cao cao, gầy gầy lại thường có mùi thuốc lá, nói rất ít, đi vội về vội,
Càng làm cho mọi người trong lớp nhớ tới mỹ nữ Ngô Lị Lị.
Liễu Thần càng bị từ chối thì càng tấn công mãnh liệt, vì chút mặt mũi kia, ngay cả ăn cơm hắn cũng không màng.
Dần dần, mọi người đã hết sợ hãi, đã quên người bảo vệ cổng tên Trương Đại Hổ.
Đi học, tan học, nói chuyện yêu đương, dạo phố, chơi game, cuộc sống đại học cứ như vậy thong thả trôi qua.
Thẳng đến vào một buổi sáng, trên cột cờ quảng trường treo một người giấy, hình thức giống như người chết kia.
Người giấy theo gió bay bay, làm tâm mọi người lạnh đến chạm đáy.
Đó là ngày mùng hai, cùng ngày bảo vệ cổng chết vào tháng trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.