Mộc Lạc Hy còn đang ngái ngủ,nghe thấy tiếng nói củ Mạc Tử Nhan thì nhất thời kinh động,bật dậy như lò xo
- Tử Nhan!
Mộc Lạc Hy hai bên khóe mắt liền ứa nước,ôm cô rất chặt mà kêu lên vui mừng,hỏi tới tấp
- Rốt cục bà cũng tỉnh rồi! Sao? Có đói không,hay khát nước?
Mạc Tử Nhan yếu ớt chỉ tay về phía bình nước,Mộc Lạc Hy cũng nhanh nhẹn chạy ra rót nước cho cô.Mạc Tử Nhan nhận lấy,uống một hơi hết sạch,có vẻ là đang rất khát
- Tôi...ở đây...được bao lâu rồi?
- Đã hai ngày nay rồi,thật tình,làm sao lại ra nông nỗi này? - Mộc Lạc Hy khẽ vuốt mái tóc xơ xác của cô,trong mắt chứa ân tình xen lẫn thương xót,ôn nhu hỏi
Mạc Tử Nhan chỉ im lặng,đến cô cũng còn không hiểu chính mình bị làm sao nữa,vì vậy không thể nào trả lời nổi câu hỏi của Lạc Hy nữa.Cứ như vậy mà chỉ nhìn về một phía,rất lạc lõng...
- Mọi người đều rất lo cho bà đấy,phải chóng khỏe,nghe không?
Cô gật gật đầu,Mộc Lạc Hy chỉ còn biết thở dài.Chạy ra phía cửa sổ kéo rèm lên,ánh sáng có phần hơi gắt liền len vào phòng.Mạc Tử Nhan không tự chủ mà nheo mắt lại
Phải rồi,đã hai ngày nay cô chưa được ra ngoài,vì vậy thật có chút không quen a!
- Mở cửa sổ ra đi
- Ừ
Mạc Tử Nhan rời giường,chậm rãi đến bên cửa sổ,hít một hơi thật sâu
- Hôm nay trời thật đẹp nga
Mạc Tử Nhan cảm thán,đúng là hôm nay nắng gắt,nhưng vẫn có gió mát,khiến cho con người ta cảm thấy thật dễ chịu
Cánh cửa phòng bệnh bật mở,bà Mạc bước vào,hai hàng nước mắt lăn dài trên má
- Mẹ...
Bà Mạc chạy tới ôm cô,luôn miệng cảm tạ trời đất,cuối cùng thì con bé cũng đã tỉnh lại
- Con lại làm mẹ phải lo lắng,thật xin lỗi
Mạc Tử Nhan cúi mặt,ngậm ngùi nói.Bà Mạc cười,lại nhận ra rằng cô đã gầy đi rất nhiều,khuôn mặt có đôi phần tiều tụy,không khỏi xót xa (Ahuhu,con gái ta T︵T)
Bà Mạc lấy tay gạt đi nước mắt,ân cần hỏi cô
- Có đói không? Để mẹ đi mua chút gì đó cho con
Mộc Lạc Hy cô liền xung phong đi mua đồ,bởi cô muốn nhường lại không gian cho hai mẹ con họ. Vừa vặn được một lúc,Bạch Thế Phong đi tới
- Chào bác
- Chào cậu
Bà Mạc gật đầu mỉm cười,Bạch Thế Phong cử chỉ vẫn cao ngạo như thường ngày,lẳng lặng bước đến chỗ giường của Mạc Tử Nhan,trên tay là một bó oải hương tím,hương thơm có đôi chút nhè nhẹ,phảng phất qua cánh mũi
- Sao rồi?
Mạc Tử Nhan không nói không rằng,chỉ quay mặt đi.Bạch Thế Phong nhíu mày nhìn cô
Dám phớt lờ anh sao?
- Này - Bạch Thế Phong đặt tay lên vai cô,liền bị hất mạnh.Mạc Tử Nhan nhăn nhó bất mãn,bà Mạc thấy vậy thì bèn nói có chút việc kiếm cớ đi luôn,để lại hai con người ở trong
Chẳng ai nói với ai câu nào,mà chính xác thì Bạch Thế Phong từ nãy giờ đều là người mở miệng trước
nhưng rốt cục cũng chỉ nhận được cái nhìn lạnh lẽo và sự im lặng từ cô
- Giận sao?
Vẫn chỉ là những cái im lặng kéo dài lê thê,Bạch Thế Phong thở dài,trên miệng liền phát ra hai từ “xin lỗi”
Lần đầu tiên trong đời,anh phải cúi mình như thế,lại còn là với một người con gái
- Không biết mình sai ở đâu,thì đừng mở miệng xin lỗi
Từ khuôn miệng xinh đẹp kia liền phát ra những tiéng lạnh lùng,khiến cho Bạch Thế Phong anh có chút sững sờ.Được lắm,có gan to mới dám nói như vậy,để xem cô còn mạnh miệng được đến khi nào
Không cần xin lỗi,vậy cả đời này cũng đừng hòng nghe thấy lời này một lần nào nữa!
Mà hành hạ cô...mới chính là mục đích thực sự của anh dành cho cô
Mạc Tử Nhan liếc mắt nhìn,trên trán Bạch Thế Phong nổi đầy vạch đen,ánh mắt sắc bén tựa hồ như muốn bóp chết cô.Lại khiến cô nhất thời cảm thấy kinh sợ
Kẻ thù...đến cuối cùng vẫn chỉ là kẻ thù.Kẻ thù,nhất định không thể nào ở cùng một bầu trời.Mà giữa kẻ thù,thì một chút thương tiếc hay tình cảm,tuyệt đối đừng hòng xảy ra.
- Nghỉ ngơi cho tốt,và nhớ chuẩn bị tinh thần cho tuần tới và với những ngày tiếp theo...
Bạch Thế Phong vừa bước được ba bước,liền dừng lại
- Hành hạ em...tôi tuyệt không hối hận!