Tôi Yêu Em, Cô Vợ Ngốc Của Tôi!

Chương 31: Chỉ là lợi dụng




Mạc Tử Nhan tìm lấy chiếc ghế ngồi xuống,chăm chăm nhìn vào chiếc nhẫn được khắc tinh xảo trên tay,không khỏi thở dài.Cô chính thức trở thành vợ của người ta rồi...- Chúc mừng em,chúc mừng
Tiếng vỗ tay vang lên giữa nhưng tiếng ồn ào của dòng người trong bữa tiếng,Mạc Tử Nhan nhíu chặt mi tâm,cố gắng không để lộ ra cơn giận sắp bộc phát
- Hoắc thiếu,lời chúc phúc của anh...quả thật tôi không dám nhận
Mạc Tử Nhan rời ghế,trên môi tạo nên một đường cong đẹp mắt.Hoắc Minh Triệt tay nắm thành nắm đấm,giận đến run người,nhưng lại bị cái vẻ ngoài lạnh lùng vốn có che lấp mất
- Vậy...tôi mời em một y,coi như thay cho lời chúc phúc
- Ồ...Hoắc thiếu sao phải khách sáo như vậy?
- Em không thích?
Hắn đã mời,vậy thì cô sẽ uống,coi như là nể hắn một lần đi
- Vậy được,nhưng chỉ một ly
- Được,chỉ một ly
Hoắc Minh Triệt chọn một chai rượu đặt trên bàn,rót ra hai chiếc ly,nhẹ nhàng đưa cho cô
Mạc Tử Nhan không chần chừ,uống cạn sạch
- Không phải là quá nhanh hay sao? Em không sợ say?
- Từ lúc chia tay anh thì tôi đã không sợ say rồi
Mạc Tử Nhan nâng khoé môi,Hoắc Minh Triệt dường như bị chọc tức,nhưng vẫn điềm nhiên cười bỡn cợt
- Sao hả?
Mạc Tử Nhan vừa dứt lời,đầu óc đã quay cuồng,cả người lảo đảo muốn ngã.Cô cầm chai rượu vừ nãy lên,trừng mắt nhìn
Whisky bourbon? Loại rượu này...
- Anh dám...
Tửu lượng Mạc Tử Nhan trước giờ vốn không ổn định ( Vì trước đây có một số chuyện,sau này ta sẽ kể sau) Rõ ràng Hoắc Minh Triệt có biết,vậy mà hắn...
Cả người cô lập tức rơi tự do,đầu óc liền trống rỗng.Hoắc Minh Triệt bật cười,lắc lắc đầu
- Em vẫn vậy,không thay đổi chút nào
Hắn đỡ cô lên,nhìn cô bằng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống,hắn đã nhịn nhục bấy lâu nay rồi
- Tôi yêu em
- Hoắc thiếu đây...đang làm gì với vợ của tôi thế?
Bạch Thế Phong tay đút túi quần,mặt không chút sắc thái,vô cùng ung dung đi tới.Đằng sau còn có ông bà Mạc,Bạch Vi Hiên cùng Mộc Lạc Hy
- HOẮC MINH TRIỆT,LẠI LÀ CẬU,TAI SAO LẠI KHÔNG ĐỂ CHO CON GÁI TÔI YÊN? - Ông Mạc thật sự tức giận,định lao đến
- Cha,người nên bình tĩnh - Bạch Thế Phong nói
Tất cả người trong bữa tiệc,đều không khỏi tò mò quay ra nhìn xem kịch hay,bọn phóng viên cũng thừa dịp làm càn,chụp vô số ảnh
Bạch Thế Phong bế Mạc Tử Nhan lên,ném cho hắn một cái nhìn sắc bén
- Nếu lần sau còn dám động tới người của tôi,thì đừng trách!
Mọi người ai nấy đều im lặng,nín thở nhìn theo bóng người cao lớn anh tuấn kia
- Thư kí Trịnh,lập tức xử lí mọi thứ,còn cả cánh nhà báo nữa,ngày mai không được có bất kì một tin tức gì liên quan đến việc này
Thư kí Trịnh gật đầu,vô cùng nghiêm túc
- Cô chú Mạc,hai người chắc cũng mệt rồi,nên về nghỉ ngơi
- Cảm ơn cháu Vi Hiên,nhưng mà chúng ta...
- Phải đó,hai người nên về nghỉ ngơi đi ạ - Mộc Lạc Hy khuyên nhủ một hồi,hai người đó mới chịu lên xe trở về nhà,cô lập tức thở phào
- Hôm nay đúng thật là phiền phức
- Mặc Tư? Anh sao lại ở đây?
- Dự tiệc cưới của bạn,không được à? - Mặc Tư vừa nói ra,thấy trong lòng liền có chút mất mát
- A...không...
Hai người cùng im lặng nhìn ra ngoài.Mãi sau,Mặc Tư xoa xoa đầu cô,nói nhỏ
- Cô chắc cũng mệt rồi,,cũng nên về nghỉ ngơi đi,nhớ đừng thức khuya đấy
Mộc Lạc Hy đưa tay lên ôm đầu,cười tinh nghịch,Mặc Tư anh cũng cười theo
- Hôm nay cô đẹp lắm
Mộc Lạc Hy trên má lập tức xuất hiện hai rặng mây hồng.Mặc Tư...là đang khen cô a...
*************************************************
- Thiếu gia,về đến rồi ạ
- Ừm
Bạch Thế Phong mở cửa xe,nhìn người con gái còn đang say giấc nồng,vô cùng thoải mái
- Haizz...Thật là...nếu tôi không đến kịp,thì em sẽ ra sao?
Bạch Thế Phong lặng lẽ bế cô lên,như sợ cô thức giấc
Chỉ có những lúc thế này,anh mới thật sự ôn nhu như thế,yêu chiều như thế. Nhưng anh chỉ hận,hận vì cô gái này đã bước vào cuộc đời anh.nếu như cô không là đứa ngốc cứ thích đi giúp người vô tội vạ thế,thì đã không...
Anh hận mình vì không thể bóp chết cô như từng làm với những người khác
Nhưng mà,chơi đùa con mèo nhỏ này thật sự rất thú vị.Đã vậy,anh sẽ lợi dụng cô,sau này chắc chắn sẽ có ích...
- Thiếu gia,thiếu phu nhân đã trở về,chúc hai người trăm năm hạnh phúc!
Mọi người đồng loạt hô to,Bạch Thế Phong ra lệnh cho mọi người giải tán.Ai cũng mỉm cười,thì ra là thếu gia sợ thiếu phu nhân tỉnh dậy
- Làm một bát canh giải rượu rồi đem lên phòng giúp tôi
- Vâng
Cánh cửa phòng ngủ mở ra,bên trong được trang hoàng lỗng lẫy,trên giường là những cánh hoa hồng Pháp xếp rải thành hình trái tim.Bạch Thế Phong thở dài não nè,Vi Hiên lại nổi hứng nữa rồi
Anh liền mở đèn phòng tắm,xả nước ấm ra bồn rồi từ từ trút bỏ bộ váy cưới lùm xùm trên người cô ra
- Thật vướng víu
Thân thể quyến rũ liền lộ ra sau lớp váy,Bạch Thế Phong nuốt một ngụm nước bọt,cố gắng kiềm chế lại.Thẳng tay ném cô vào bồn tắm
- A...
Mạc Tử Nhan kêu lên,nước trôi và mũi làm cô suýt ngạt,nhưng lấy lại được sự tỉnh táo.Hai mắt lờ đờ,nhìn một lúc mới ra được người trước mắt
- BẠCH THẾ PHONG LÀ TÊN BIẾN THÁI!
Mạc Tử Nhan vơ lấy chiếc khăn tắm rồi thẳng tay lôi anh vứt ra ngoài,anh cũng chỉ nhún vai
**************************************************
Mạc Tử Nhan tắm xong,cảm thấy vô cùng thaoir mái,nhưng vẫn còn chóng mặt vì rượu
- Uống đi,đây là canh giải rượu,sẽ giúp em thấy ổn hơn đấy
- Bạch Thế Phong đưa cô bát canh,Mạc Tử Nhan nhíu mày rồi cũng ngoan ngoãn uống hết
- Mau ngủ đi
Bạch Thế Phong kéo cô vào lòng,ôm chặt nhưng lại bị cô đẩy ra
- Làm ơn giữ khoảng cách một chút
- Làm sao? Tôi là chồng em,lại không có quyền động vào em?
- Những điều kiện mà anh nói,anh không nhớ sao?
- Dĩ nhiên là tôi nhớ,nhưng đêm nay là đem tân hôn của chúng ta không phải sao?
Hai người cứ hỏi đi hỏi lại nhau như thé,khiến Mạc Tử Nhan cũng cảm thấy mệt,nằm xuống
- Cuộc hôn nhân này,đừng mong mỏi quá nhiều
-...
- Em,chỉ là thứ để lợi dụng đối với tôi,không hơn không kém

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.