Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Chương 167: Cấu kết hãm hại (2)




Lãnh Thiên nhịn không được hỏi:
- Hai vị đại sư, các ngươi xem…
La Chân và Tần Thương đưa mắt nhìn nhau, cùng thương thảo vài câu, sau đó mới cúi người nói:
- Hồi thành chủ đại nhân, trận vân tụ huyền trận trên dưỡng tâm ngọc này quả thực có chỗ khác với trận vân của tụ huyền trận bình thường, một khi kết hợp với lãnh linh trận pháp này, quả thực cũng sẽ có chút biến hoá. Bất quá tuyên khắc trận vân thuộc về lĩnh vực của trận pháp đại sư, hai người bọn ta cũng chỉ biết được một chút, không thể nào thử ra được kết quả thật sự, về phần có tạo thành hậu quả như hắn đã nói hay không thì không thể nào nói trước được.
- Ha ha ha, tiểu tử thúi, ngươi có nghe hay không, bây giờ ngươi còn lời gì để nói không.
Vương Hải và Chu Thông cùng cười phá lên.
Diệp Huyền khinh miệt nói:
- Ngu ngốc, người ta chỉ nói là không biết được thôi, cũng không nói là sẽ không tạo thành hậu quả như vậy, đã như vậy thì không bằng để cho Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ thử trước mặt mọi người một chút đi, ở đây có nhiều đại sư như vậy, có hậu quả gì hay không, chắc chắn mọi người nhìn qua sẽ biết ngay.
- Được, Dĩnh Oánh, ngươi thử một chút đi.
Lãnh Thiên lạnh giọng nói.
Diệp Huyền đứng một bên cười khẽ nói:
- Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ, ngươi chỉ cần đeo mảnh dưỡng tâm ngọc này, sau đó thúc giục võ hồn, lợi dụng lãnh linh trận pháp trên thu thuỷ kiếm này, không ngừng thi triển công kích mạnh nhất của mình ra, chỉ cần vài lần thì sẽ có kết quả.
Trước mặt mọi người, Lãnh Dĩnh Oánh đeo mảnh dưỡng tâm ngọc này lên, đồng thời cầm thu thuỷ kiếm, quát khẽ một tiếng, một tầng băng màu lam lập tức xuất hiện trên đỉnh đầu của nàng, đây chính là hàn băng võ hồn thuần chính nhất trong số những võ hồn thuộc tính hàn.
Sau khi phóng xuất ra hàn băng võ hồn, Lãnh Dĩnh Oánh liên tục huy động thu thuỷ kiếm, không ngừng diễn luyện.
Huyền khí màu lam trong suốt nhanh chóng lan ra trong đại sảnh, khiến cho nhiệt độ trong đại sảnh nháy mắt liền hạ thấp xuống rất nhiều.
- Hay lắm, quả nhiên không hổ là tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh, chỉ là võ sĩ nhất trọng thôi đã có thể phát huy ra uy lực cỡ này, chỉ sợ người võ sĩ nhị trọng bình thường cũng không phải đối thủ.
- Đâu chỉ có vậy, các ngươi xem chiêu này đi, uy lực phi phàm, dưới huyền khí kích đãng, không khí ngưng kết, chỉ sợ võ sĩ tam trọng bình thường cũng không dám chống lại?
- Uy lực của thu thuỷ kiếm này đúng là kinh người, quả nhiên không hổ là cực phẩm trong huyền binh nhất cấp.
Mọi người bàn tán với nhau, ai cũng cố nịnh nọt khen Lãnh Dĩnh Oánh hết lời.
Trên mặt của Vương Hải và Chu Thông cũng lộ ra nụ cười tự tin, nhưng không đợi bọn họ cười xong thì….
- Hừ!
Đột nhiên, sắc mặt Lãnh Dĩnh Oánh tái nhợt, đang thi triển một chiêu thì huyền khí trên người kịch liệt rung động, sau một khắc thì nàng trực tiếp kêu lên một tiếng đầy đau đớn, khuỵ một chân quỳ xuống đất.
Chuyện gì thế này?
Mọi người đều giật mình ngạc nhiên, La Chân và Tần Thương nháy mắt liền xông lên, xem xét cẩn thận, sau đó sắc mặt lập tức thay đổi:
- Thành chủ đại nhân, trong cơ thể của tiểu thư ứ đọng hàn khí, võ hồn bị thương.
- Cái gì?
Mọi người vô cùng khiếp sợ.
Lãnh Dĩnh Oánh chính là người có được hàn băng võ hồn, lúc nãy cũng không giao chiến cùng ai, sao đột nhiên lại bị ứ đọng hàn khí, võ hồn bị thương được? Lời này quả là vô căn cứ.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Hai vị đại sư cẩn thận quan sát một chút, tình hình của Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ, bình thường sẽ là mới bắt đầu sẽ cảm thấy huyền khí thi triển quá mãnh liệt, kì thực là vì tụ huyền trận pháp của dưỡng tâm ngọc kết hợp với lãnh linh trận pháp, khiến cho trong quá trình vận chuyển huyền khí khiến cho hàn khí ngưng kết nhập thể, một hai lần thì không sao, nhưng nhiều lần tích tụ thì võ hồn nhất định sẽ bị thương.
Lãnh Thiên quắc mắt nhìn qua.
La Chân và Tần Thương liếc nhau, sau đó gật đầu:
- Thành chủ đại nhân, quả thực đúng như lời người này đã nói, nếu như tiểu thư một mực đeo hai thứ này thi triển vũ kỹ lâu ngày, nhẹ thì tu vi trì trệ không tiến, nặng thì võ hồn vỡ nát, huyền mạch nổ tung mà chết.
- Lãnh Dĩnh Oánh học tỷ, thương thế trên người ngươi cũng không đáng ngại, nếu như ngươi dùng viên đan dược này của ta để trị liệu thì nhất định sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn nha.
Diệp Huyền đột nhiên bóp vỡ bình sứ của mình, nhẹ nhàng bắn ra, một viên đan dược nháy mắt bắn vào trong tay của Lãnh Dĩnh Oánh.
- Tiểu thư, đừng nên dùng đan dược bừa bãi…
La Chân vừa mới mở miệng thì Lãnh Dĩnh Oánh đã bỏ đan dược vào miệng nuốt xuống bụng.
Ầm!
Một đạo quang mang màu lam lập tức bắn ra từ trên người nàng, hàn khí chung quanh thoáng chốc lập tức tụ tập cuồn cuộn ùa về phía Lãnh Dĩnh Oánh như một dòng nước xoáy.
Hàn khí mãnh liệt khiến cho nhiệt độ trong cả đại sảnh nháy mắt giảm xuống rất nhiều.
Ba!
Đột nhiên, trên người Lãnh Dĩnh Oánh loé ra quang mang, nàng mở to hai mắt, một loại cảm giác cường đại hùng hậu nháy mắt liền phóng ra từ trên người của nàng.
Lãnh Dĩnh Oánh lúc trước vẫn còn là võ sĩ nhất trọng, cư nhiên đột phá tới võ sĩ nhị trọng ngay trước mắt mọi người.
Tất cả mọi người có mặt ở đây đều không nhịn được mà há hốc miệng, hoảng sợ nhìn về phía người đưa đan dược là Diệp Huyền.
Ngưng hàn đan này rốt cuộc là bảo vật gì đây?
Diệp Huyền đối mặt với ánh mắt của tất cả mọi người vẫn thản nhiên nhếch môi mỉm cười, bản thân mình lợi dụng cô nàng này một chút, ngưng hàn đan này xem như đền bù tổn thất cho nàng vậy.
- Thành chủ đại nhân, hiện tại ai ngay ai gian, sợ là xem qua là biết đúng không?
Lời nói của Diệp Huyền lập tức khiến cho mọi người giật mình khôi phục tinh thần lại.
- Hai người các ngươi thật to gan.
Lãnh Thiên giận tím mặt, hung hăng ném một cái ly xuống đất.
- Ta… thành chủ đại nhân, hiểu lầm, đây nhất định là hiểu lầm.
- Tiểu tử, nhất định là ngươi, nhất định là ngươi giở trò, thành chủ đại nhân, oan uổng quá.
Người của Vương gia và Chu gia đều biến sắc, trong lòng sợ hãi, đều lớn tiếng kêu la.
Bọn họ thật không dám ngờ chuyện lại biến thành thế này.
Diệp Huyền cười lạnh nói:
- Hừ, ta giở trò? Ánh mắt của hai vị quả nhiên tốt thật đấy, ta chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, có thể giở trò gì được, ý của các ngươi là các vị đại sư, các vị cao thủ ở nơi đây đều mù hết rồi hay sao?
- Ngươi…
Vương Hải chỉ tay về phía Diệp Huyền, trong mắt loé ra sát khí bén nhọn:
- Tiểu súc sinh, tại sao ngươi lại hãm hại chúng ta? Nói mau, tại sao hai nhà bọn ta phải mưu hại tiểu thư Lãnh Dĩnh Oánh chứ? Chuyện này thật vô lý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.