Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Chương 266: Một chiêu đã thu (2)




- Xem ra kẻ này cũng có chút môn đạo, chẳng trách có thể ngông cuồng như vậy.
Đồng Hồng thầm nghĩ trong lòng, nhưng nụ cười lạnh trên môi vẫn giữ nguyên như cũ:
- Ta chính là thiên tài võ sư nhị trọng, kết hợp với quỷ ảnh miêu võ hồn nhị tinh, cho dù là cường giả võ sư tam trọng ta cũng có thể giết được, đối phương chỉ là một tân sinh võ sư nhất trọng mà thôi, có bản lĩnh thì sao, không thể nào là đối thủ của ta được.
Nghĩ tới đây, thân hình Đồng Hồng đột nhiên động.
- Quỷ ảnh hóa hình!
Vèo vèo vèo!
Trong nháy mắt, thân ảnh của Đồng Hồng bạo tán ra, chỉ thấy từng đạo bóng dáng tunh hoành khắp bốn phía trên đài khiêu chiến, quét ngang khắp nơi, huyền khí cuồng phóng, khí tức màu đen quét ngang, khiến cho người ta căn bản không nhận ra Đồng Hồng thật sự đang đứng ở đâu.
- Đồng Hồng này đáng sợ thật, lợi dụng thiên phú của quỷ ảnh miêu võ hồn tới mức cao nhất, hóa thân quỷ ảnh, căn bản không thể nhìn thấy chân thân, thế này còn đánh thế nào nữa?
Trong lòng đám người âm thầm khiếp sợ, xem ra Diệp Huyền này nguy to rồi, Đồng Hồng không hổ là cao thủ trên phong vân bảng, thực lực quả nhiên đáng sợ, vừa ra tay liền khiến toàn trường khiếp sợ.
- Tân sinh này nghe nói đã từng đánh bại Viên Sơn, vừa mới nhập học mà đã có thực lực cỡ này, cũng thuộc hàng thiên chi kiêu tử, đáng tiếc hắn quá cuồng vọng, cuồng vọng tới mức đi khiêu chiến với Đồng Hồng, bây giờ xem ra sợ là hắn không thể đỡ nổi một chiêu của Đồng Hồng đâu.
Trong đám học viên bên dưới đài khiêu chiến, có người mở miệng nói, lập tức được vô số học viên khác phụ họa.
Đồng Hồng đã thể hiện thực lực một cái liền khiến toàn trường khiếp sợ, trong mắt của hầu hết các học viên thì Diệp Huyền xem như chết chắc rồi.
Vân Ngạo Tuyết siết chặt hai tay, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, tùy thời đều chuẩn bị ra tay.
Đối mặt với bóng đen tunh hoành khắp đài khiêu chiến này, mọi người nghị luận ồn ào, Diệp Huyền đứng giữa đầy trời huyền khí màu đen kia lại không hề động dung chút nào.
Đôi mắt của hắn vẫn bình lặng như hồ sâu, lạnh lùng nhìn hết thảy những gì đang xảy ra, nhếch môi cười trào phúng.
Vèo!
Đột nhiên, một đạo hắc mang bén nhọn lướt tới từ phía sau lưng của Diệp Huyền, hắc mang mờ ảo hóa thành huyền mang lập lòe bén nhọn, một cái móng vuốt nháy mắt liền xé rách huyền khí màu đen dày đặc kia lướt về phía Diệp Huyền.
Nhanh, quá nhanh rồi, nhanh tới mức không tưởng tượng nổi.
Lợi trảo màu đen này giống như sấm sét lập lòe, vừa mới lóe lên một cái thì liền tới bên cạnh Diệp Huyền, lợi trảo sắc bén hạ xuống, kình phong kêu gào, hung hăng đặt lên lưng trái của Diệp Huyền.
- Diệp Huyền tiêu rồi!
Trong lòng của tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, đồng tử co rút lại.
Thế tấn công của Đồng Hồng thật sự là quá nhanh, dưới huyền khí màu đen quanh quẩn yểm hộ, gần như khiến cho người ta không kịp phản ứng, những học viên còn lại trên phong vân bảng có mặt ở đây đều nghĩ nếu như đổi lại mình là Diệp Huyền thì căn bản cũng không cản nổi một chiêu này của Đồng Hồng.
- Ha ha, đau đớn đi, hối hận đi, tuyệt vọng đi!
Lợi trảo chém xuống, Đồng Hồng sẵng giọng cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp đài khiêu chiến.
Gã có thể cảm nhận được, cảm giác như lợi trảo của mình xé rách Diệp Huyền, chỉ nháy mắt thôi là có thể khiến cho cánh tay của thiếu niên cuồng vọng này bị xe rách.
Keng!
Nhưng chỉ chốc lát sau, nụ cười trên mặt Đồng Hồng đột nhiên lại khựng lại, trảo phải của gã chém lên trên vai của Diệp Huyền, nhưng không xuất hiện cảm giác dễ dàng cắt xé da thịt, mà giống như chém trúng một khối cương thiết vô cùng cứng rắn, một cỗ lực phản chấn cực lớn liền ập tới.
Cánh tay phải của Đồng Hồng đau đớn kịch liệt, xương năm ngón tay nháy mắt liền gãy nát.
Một màn bất thình lình khiến cho toàn thân của Đồng Hồng run mạnh lên, trên mặt để lộ ra vẻ kinh hoảng.
- Luyện thể thần thông!
Một tia sợ hãi nháy mắt liền lan ra trong lòng Đồng Hồng, nụ cười thản nhiên của Diệp Huyền nháy mắt liền trở nên khủng bố là vậy, dữ tợn đến thế!
Luyện thể thần thông là một loại khó tu luyện nhất trong số rất nhiều công pháp, nó không giống công pháp hộ thể bình thường, lợi dụng huyền khí kết thành phòng ngự, mà là rèn luyện thân thể, rèn luyện thân thể tới mức tận cùng.
Đồng Hồng tự tin, lấy thực lực của gã kết hợp cùng với võ hồn thì cho dù là cường giả võ sư tam trọng cũng phải bị phân thây dưới một kích này của gã, nhưng gặp phải Diệp Huyền, thậm chỉ không thể phá vỡ được nhục thể của Diệp Huyền, triệt để chấn kinh nội tâm của Đồng Hồng.
Lui, đây cũng là suy nghĩ duy nhất của Đồng Hồng lúc này.
Thiên phú của quỷ ảnh miêu thi triển ra, hai chân của Đồng Hồng đột nhiên đạp mạnh xuống mặt đất, thân hình linh hoạt như chim én, nháy mắt liền chuyển từ tiến thành lùi, nhanh chóng lùi lại phía sau.
- Bây giờ lại muốn lui? Đã muộn rồi!
Thanh âm thản nhiên lạnh lẽo như băng thốt ra từ miệng Diệp Huyền, thân Diệp Huyền như huyễn ảnh, tay phải phủ xuống ngực của Đồng Hồng.
Tiếng răng rắc vang lên rõ mồn một, ngực của Đồng Hồng liền lõm thật mạnh xuống, kêu thảm một tiếng, máu tươi xen lẫn nội tạng văng ra từ trong miệng của gã, thân thể lăn mấy chục vòng trên mặt đất mới dừng lại được.
Áo bào trên người của gã vỡ vụn, toàn thân loang lỗ vết máu, tóc tai tán loạn, hoàn toàn không còn cao ngạo và phong độ nhẹ nhàng lúc trước nữa.
- Đây chính là thực lực mà ngươi vẫn lấy làm kiêu ngạo sao? Chỉ có vậy mà thôi.
Diệp Huyền thản nhiên mở miệng, thanh âm giống như dao nhọn đâm vào trong tâm linh vốn đã bị tổn thương của Đồng Hồng.
Oa một tiếng, hắn ngửa mặt lên trời phun ra một ngụm tiên huyết, sắc mặt trắng bệch như giấy, tức giận công tâm. Huyền khí trong cơ thể tán loạn bốn phía, một mảnh hỗn loạn, rốt cuộc không cách nào điều động được nữa.
Toàn trường trong nháy mắt liền trở nên im phăng phắc.
- Thua rồi?
Tất cả học viên có mặt ở đây đều kinh ngạc nhìn những gì đang xảy ra, trợn mắt há mồm, không dám tin.
Đám người Thái Tử Minh thì càng trợn mắt to hơn nữa, không thể tin được những gì vừa xảy ra, Diệp Huyền chỉ dùng một chiêu đã đánh bại Đồng Hồng.
Sỉ nhục!
Có một loại bị sỉ nhục nháy mắt liền dâng lên trong lòng của từng thành viên Thái Tử Minh.
Vân Ngạo Tuyết thả lỏng hai nắm tay, nhếch môi mỉm cười. tiểu tử này đúng là khiến cho người ta kinh hỉ mà, bất quá, cũng to gan thật đấy, làm cho mình sợ muốn chết.
Nàng nghiến răng nghiến lợi, trong lòng đang định lát nữa phải xử lý Diệp Huyền kiểu gì.
Mấy người Lãnh Dĩnh Oánh và Phượng Nhu Y rốt cuộc cũng có thể yên lòng rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.