Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Chương 543: Cút (1)




Hiện tại Diệp Huyền xem như hiểu một đám hội trưởng hồn sư tháp đều là một đám cáo già, không có một kẻ là đồ tốt.
Thái Tín nghe Diệp Huyền nói như vậy gương mặt đỏ bừng, hắn không nghĩ tới mình đã nhường nhịn như vậy Diệp Huyền còn không nể tình. Hắn cho rằng mình cho Diệp Huyền một trăm vạn huyền tệ, Diệp Huyền còn cảm kích hắn đấy.
Chỉ thấy Diệp Huyền nói ra chữ cút như tát thẳng vào mặt của hắn, làm cho hắn ném mặt mũi trước mặt nhiều luyện hồn sư và các đệ tử như thế này, hiện tại trong nội tâm Thái Tín tức giận suýt thổ huyết.
- Hảo tiểu tử, cho mặt không biết xấu hổ, đã như thế lão phu cũng muốn lãnh giáo thực lực của ngươi rốt cuộc mạnh bao nhiêu mà dám nói với lão phu như vậy.
Thái Tín xanh mặt, hắn tức giận quát một tiếng, đột nhiên trong tay xuất hiện hai vòng tròn màu đen, hai vòng tròn có đường kính chừng nửa mét, biên giới có lưỡi đao sắc bén, hắn dùng hai tay vươn lên, hai vòng tròn màu đen nhanh chóng hóa thành ánh đao lăng lệ ác liệt chém thẳng vào vi trí của Diệp Huyền.
Đồng thời một vũ hồn hình trăng lưỡi liềm xuất hêện trên đỉnh đầu Thái Tín, từng đám sương mù bao phủ hai vòng tròn vào trong, uy lực của ánh đao lập tức tăng lên rất nhiều.
Đao quang còn chưa chém tới trước mặt Diệp Huyền, khí tức lăng lệ bộc phát đáng sợ, ánh đao băng hà, mang hàn khí âm lãnh giống như muốn thôn phệ huyết nhục vào trong ánh đao.
Diệp Huyền nhướng mày, luận tu vi, Thái Tín còn cường đại hơn Cát Lợi Huy nhiều lắm, ở phương diện vũ hồn còn quỷ dị hơn quá nhiều, cảm giác sâm lãnh thậm chí làm cho hồn lực của Diệp Huyền có cảm giác không thoải mái.
Bởi vì Thái Tín chỉ bằng vào vũ khí là có thể đánh bại chính mình thì quá buồn cười rồi.
Không hề nghĩ ngợi, Long Văn kiếm bên hông Diệp Huyền ra khỏi vỏ, sau một khắc kiếm quang rậm rạp chằng chịt như biển xuất hiện, một tầng kiếm quang bay tới trước mặt, người sau tiến lên, hai vòng tròn lại bay tới.
Đinh đinh đinh đinh!
Tiếng kim thiết va chạm nhau vang lên liên tục, hai vòng tròn màu đen bị Diệp Huyền ngăn cản trước người cỡ một mét, mặc cho màu đen ánh đao như thế nào mãnh liệt, lại tơ (tí ti) không hề pháp tiếp cận hắn một bước.
- Phá Không Kiếm ý —— toái!
Thời điểm này Thái Tín vô cùng khiếp sợ, trong mắt Diệp Huyền bắn ra hàn quang lăng lệ ác liệt, trường kiếm trong tay hắn như cái đầm, ngay sau đó tiếng long ngâm vang vọng thiên địa, kiếm quang hóa thành du long, lại xuyên thấu qua khe hở hai vòng tròn, lập tức bổ vào ngực Thái Tín, kiếm quang sáng chói một góc trời.
Ngay sau đó tiếng phù phù vang lên.
Huyết quang bắn lên giữa bầu trời, ngực của Thái Tín bị chém ra một miệng vết thương thật dài, toàn thân hắn bay ra ngoài, hắn nửa quỳ trên mặt đất, mất đi hắn khống chế, vòng tròn màu đen rơi xuống mặt đất và phát ra âm thanh va chạm thanh thúy.
Thu hồi trường kiếm lạnh giá, Diệp Huyền khinh thường nhìn Thái Tín nửa quỳ trên mặt đất, khóe miệng của hắn còn mang theo nụ cười trào phúng.
Muốn lợi dụng binh khí dọa mình sao, Thái Tín còn quá non rồi.
- Còn muốn lặp lại lần nữa sao? Cút!
Diệp Huyền quát lạnh mở miệng, hắn không nhìn đối phương.
Tất cả những người chung quanh nhìn thấy cảnh này đều trợn mắt há hốc mồm.
- Diệp Huyền cũng quá mức đáng sợ rồi, lực lượng quyền pháp đáng sợ như thế, không nghĩ tới kiếm pháp còn kinh người như vậy.
- Các ngươi nhìn thấy một kiếm vừa rồi không? Có một loại cảm giác như giao long xuất hải, long du cửu thiên, đúng là quá huyền diệu mà.
- Khá tốt Thái Tín hội trưởng phản ứng nhanh, đổi lại ta chỉ sợ sớm đã bị một kiếm chém thành hai đoạn a, thật đáng sợ mà.
Lúc này tiếng nghị luận vang lên liên tiếp, ánh mắt tất cả mọi người rung động và ngây ngốc.
Hai lần giao chiến, Diệp Huyền bày ra thực lực căn bản không phải cấp bậc đệ tử, hoàn toàn là cấp bậc hội trưởng vương quốc.
Nhưng khi nhìn tuổi, Diệp Huyền còn chưa tới hai mươi đâu, vì sao trên đời này có thiên tài như thế?
Đồng tử của Loan Hồng co rút lại, trong nội tâm âm thầm cảnh giác.
Diệp Huyền quát lớn một tiếng, sắc mặt Thái Tín đỏ lên, ánh mắt âm trầm, hắn xám xịt cầm lấy vũ khí của mình, không nói được lời nào, chật vật rời khỏi tế đàn, xem tư thái đúng là lăn đi.
- Ngạo Tuyết, vị trí thứ hai là của ngươi ah.
Diệp Huyền lên tiếng.
Vân Ngạo Tuyết đã đi lên tế đàn, lúc này nàng mới hồi phục tinh thần, thần sắc của nàng hơi tái nhợt, trong thời gian một tháng ngắn ngủi nhưng Diệp Huyền đã phát triển đến mức nàng còn cảm thấy lạ lẫm.
Vân Ngạo Tuyết đi lên, cuối cùng truyền tống trận chỉ còn lại một người.
Lúc này mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có sự tích của Cát Lợi Huy và Thái Tín trước đó, lúc này cũng không có người nào dám tiến lên.
Ngược lại vài tên đệ tử Lưu Vân quốc lúc này tâm thần bất định, đồng thời nhìn sang Diệp Huyền, không biết hắn có gọi mình đi cùng hay không.
Nhìn thấy không có người tiến lên, ánh mawtss Thiên Kim quốc Chúc Thiên Lam đại sư sáng ngời.
- Diệp Huyền tiểu hữu, thực lực ngươi đúng là làm ta ta mở rộng tầm mắt ah, không thể ngờ trong liên minh mười ba nước lại xuất hiện thiên tài như các hạ, thật sự là vinh hạnh của liên minh mười ba nước chúng ta.
Chúc Thiên Lam mỉm cười bước ra khỏi truyền tống trận, vẻ mặt tán thán nói.
Mọi người nhìn thấy Chúc Thiên Lam hành động như thế, trong nội tâm đều sững sờ, Chúc Thiên Lam đại sư muốn làm gì, không phải Thiên Kim quốc đã chiếm cứ một truyền tống trận hay sao? Chẳng lẽ còn muốn chiếm lấy một vị trí cuối cùng của Diệp Huyền hay sao?
Quả nhiên Chúc Thiên Lam đại sư mỉm cười nói:
- Diệp Huyền tiểu hữu, ta cũng không nói nhảm, lão phu nhìn truyền tống trận của ngươi còn có một vị trí chưa định ra, nghĩ đến trong nội tâm các hạ có lẽ cũng không có chọn được ai, lão phu ở chỗ này có yêu cầu quá đáng, kính xin Diệp Huyền tiểu hữu nể mặt.
- Chúc Thiên Lam đại sư mời nói.
Diệp Huyền nhàn nhạt nói ra.
Căn cứ vào biểu hiện trước khi mở phù quang bí cảnh, Diệp Huyền có ấn tượng không tệ với Chúc Thiên Lam đại sư có danh xưng đệ nhất luyện hồn sư liên minh mười ba nước, ấn tượng người này chẳng những không có cái giá đỡ đệ nhất luyện hồn sư, hơn nữa rất nhiều tình huống hắn còn lo lắng cho lợi ích của liên minh mười ba nước, cũng không phải chỉ nhắm vào lợi ích của Thiên Kim quốc, Diệp Huyền cũng bội phục người như thế.
Đương nhiên bội phục thì bội phục, Diệp Huyền rất rõ ràng Chúc Thiên Lam đứng ra mục đích là cái gì, hắn cũng không nói sẽ giao vị trí còn lại cho đối phương, tất cả phải xem Chúc Thiên Lam muốn nói cái gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.