- Ta nghĩ Diệp Huyền tiểu hữu cũng đoán được, lão phu toan tính vị trí cuối cùng trong truyền tống trận của ngươi, ngươi yên tâm, lão phu sẽ không không chiếm tiện nghi của ngươi, như vậy, lão phu cho ngươi năm mươi viên huyền thạch trung phẩm xem như phí tổn của vị trí cuối cùng, không biết tiểu hữu định như thế nào? Đương nhiên, nếu như không hài lòng có thể thương lượng.
Thái độ Chúc Thiên Lam hành khẩn.
Toàn trường lập tức xôn xao.
Bọn hắn cho rằng Chúc Thiên Lam hội cưỡng ép yêu cầu Diệp Huyền đưa ra vị trí cuối cùng, dùng thực lực và địa vị của Chúc Thiên Lam, hắn hoàn toàn có thể làm như vậy.
Dù sao Chúc Thiên Lam không phải Cát Lợi Huy và Thái Tín, luận địa vị, thực lực của hắn là đệ nhất luyện hồn sư Chúc Thiên Lam hội trưởng còn mạnh hơn hai người quá nhiều, mọi người xem ra, cho dù Diệp Huyền có cuồng vọng cũng không dám cự tuyệt Chúc Thiên Lam hội trưởng yêu cầu.
Mọi người không nghĩ tới Chúc Thiên Lam hội trưởng lại yêu cầu vị trí cuối cùng trong truyền tống trận của Diệp Huyền, cũng không phải cưỡng ép yêu cầu, mà là dùng năm mươi viên huyền thạch trung phẩm mua sắm.
Huyền thạch trung phẩm là thứ thưa thớt trong liên minh mười ba nước cho nên càng trân quý.
Mặc dù là một vị trí truyền tống trận, năm mươi viên huyền thạch trung phẩm rất khó nói là quý hay tiện nghi, nhưng giá tiền này tuyệt đối không phải số nhỏ.
- Có thể.
Diệp Huyền gật gật đầu.
Dù sao hắn còn chưa chọn ra vị trí cuối cùng, có thể đổi được năm mươi viên huyền thạch trung phẩm đã xem như không tệ, ít nhất hắn nhìn ra thành ý của Chúc Thiên Lam, mà không phải như Cát Lợi Huy và Thái Tín lúc trước ỷ vào thực lực muốn cưỡng ép chiếm cứ.
Mọi người căn cứ Diệp Huyền biểu hiện lúc trước, vốn tưởng rằng Diệp Huyền sẽ cò kè mặc cả một phen, không nghĩ tới hắn đáp ứng không chút do dự làm tất cả mọi người sững sốt.
Tuy năm mươ viên huyền thạch trung phẩm rất nhiều nhưng so với cơ hội đi vào di tích một lần, hơn nữa là di tích chưa có người đi vào, tuyệt đối là lợi nhiều hơn hại.
Đáng tiếc ah.
Không ít người âm thầm hối hận, không nghĩ ra chủ ý này.
- Hạ Thất Tịch, ngươi đi qua đi.
Chúc Thiên Lam nói với Hạ Thất Tịch.
- Ta?
Hạ Thất Tịch sững sờ, nàng nhanh chóng khôi phục tinh thần và đi vào truyền tống trận của Diệp Huyền.
- Chúng ta lại gặp mặt.
Hạ Thất Tịch cười nói với Diệp Huyền.
Diệp Huyền cũng không ngờ Chúc Thiên Lam lại mua vị trí cho Hạ Thất Tịch, hắn gật đầu với Hạ Thất Tịch.
Kỳ thật mặc kệ người nào trongThiên Kim quốc đi vào cũng không nằm trong lòng Diệp Huyền.
Bảy truyền tống trận đã bị chiếm cứ toàn bộ danh ngạch.
Thấy không có người nào tới khiêu chiến tiếp, Chúc Thiên Lam phân phó bảy người bên trong truyền tống trận rót huyền lực vào trận pháp, từng đạo trận văn sáng ngời xuất hiện, ngay sau đó hào quang sáng lên, thân ảnh đám người Diệp Huyền dần dần mơ hồ và biến mất.
Giờ phút này tại khoảng cách hạp cốc hơn mười dặm chỗ, một đầu giống như kỳ lân Huyền thú vừa vặn nhìn thấy đạo kia phóng lên trời bảy sắc cầu vồng quang.
- Đáng chết, những người kia mở truyền tống trận phong ấn chi địa, ân? Tên cướp thủ hạ của ta cũng ở đó? Không tốt, truyền tống trận phong ấn chi địa sắp đóng.
Hai cánh màu vàng của Kim Lân vỗ mạnh, hai đồng tử cũng mang theo lửa giận, thân thể của nó hóa thành hào quang màu vàng và lướt vào vị trí hào quang bảy màu.
Chỉ qua một giây Kim Lân lập tức xuyên thấu qua khoảng cách hơn mười dặm đi vào trong truyền tống trận, thân thể màu vàng của nó xuyên qua gió lốc.
- Là ai?
- Người nào?
Những người không thể truyền tống rời đi lập tức kinh sợ quát lớn.
Có một số võ giả kìm lòng không được tấn công Kim Lân.
- Nhân loại hèn mọn, trở về đi.
Kim Lân gào thét một tiếng, đột nhiên lân giáp màu vàng của nó tỏa ra hào quang sáng ngời, lập tức đem đối với nó ra tay hơn mười tên võ giả oanh thành bồng bồng huyết vụ.
Cùng lúc đó ánh mắt Kim Lân nhìn chằm chằm vào truyền tống trận, vừa vặn nhìn thấy thân ảnh của Diệp Huyền đang mơ hồ.
- Chính là nó!
Kim Lân liếc nhìn và nhận ra khí tức của Diệp Huyền giống như đúc kẻ cướp lấy thủ hạ của nó.
Ngươi cho rằng ngươi tiến vào phong cấm chi địa là có thể tránh thoát Kim Lân vĩ đại đuổi giết sao? Quá buồn cười.
Chỉ thấy sừng màu vàng trên đỉnh đầu tỏa ra hào quang vàng kim chiếu vào góc hẻo lánh của trận pháp.
Ông!
Hào quang bảy màu vốn biến mất lại xuất hiện lần nữa.
Bá!
Thân ảnh khổng lồ của Kim Lân chui vào trong hào quang lập tức biến mất không thấy gì nữa, nhân loại đang đứng ở bên ngoài ngạc nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì.
Đám người Diệp Huyền cảm giác trước mắt là trăng sáng, đầu nặng gốc nhẹ, qua một lúc mới có thể khôi phục tinh thần, hắn đã xuất hiện tại khu vực khác.
Trừ chuyện đó ra, Vân Ngạo Tuyết và Hạ Thất Tịch cũng ở bên cạnh hắn, về phần những người khác không biết đang ở nơi nào.
Nơi này là?
Ngạc nhiên dò xét bốn phía, Diệp Huyền cau mày suy nghĩ.
Hắn vốn cho rằng truyền tống tiến vào trong bảo điện hoặc là di tích, hiện tại trước mặt hắn lại là đại địa đen kịt, trên bầu trời đen kịt có mây đen trầm trọng bao phủ, từ đó nội tâm của người tiến vào cảm thấy rất áp lực.
- Nơi này là nơi nào? Thiên địa huyền khí cũng quá thưa thớt a?
Đột nhiên Vân Ngạo Tuyết cau mày lên tiếng.
Diệp Huyền cảm thụ cảnh vật chung quanh, quả nhiên trong phiến thiên địa này huyền khí thập phần rất thưa thớt, cũng mỏng manh hơn bên ngoài gấp bội.
Nói tới chuyện này, một khi đám người Diệp Huyền tiêu hao hết huyền lực trong cơ thể, muốn khôi phục ít nhất cần hao phí thời gian gấp mười lần. Truyện Quan Trường
Trừ thiên địa huyền khí ra, đám người Diệp Huyền còn ngoài ý muốn phát hiện trong không khí của nơi này còn có ẩn chứa năng lượng đặc thù, năng lượng này có tác dụng tẩm bổ hồn lực cường đại, vừa tiến vào nơi đây hồn lực trong đầu mọi người sinh động hơn trước không ít, căn bản không dùng tu luyện cũng có thể chậm rãi tăng lên.
- Diệp Huyền, nơi này là địa phương nào? Vì sao chỉ có ba người chúng ta, những người khác đâu?
Hạ Thất Tịch lúc này lên tiếng hỏi thăm.
- Ta cũng không rõ địa phương này là nơi nào, có lẽ những người khác cũng ở nơi này nhưng có điều đi nơi khác chúng ta, bởi vì là truyền tống trận định hướng, chỉ có ngươi chung cột sáng mới có thể đi cùng với nhau.
Xèo...xèo!
Diệp Huyền giải thích, đột nhiên Tiểu Tử Điêu xuất hiện trên vai của hắn, nó cau mày nhìn cảnh vật chung quanh, sâu trong đôi mắt mang theo thần thái chán ghét, dường như nó không thích thiên địa huyền khí ở đây.