Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng

Chương 56: Sinh mệnh võ hồn (1)




Sắc mặt Trần Tư Tư thoáng cái trầm xuống, mở miệng rống một chữ:
- Cút!
- Ngươi…ngươi nói cái gì?
Đại hán sa sầm mặt, lạnh lùng nói:
- Ta là đại đội trưởng của đội thành vệ quân thứ bảy, ngươi chỉ là một phục vụ viên nho nhỏ mà cũng dám…
- Dám em gái ngươi… đại đội trưởng đội thành vệ quân thì ngon lắm sao? Còn vờ vịt trước mặt lão nương, ta đã nói rồi, hôm nay cho dù là thống lĩnh thành vệ quân đi nữa, chỉ cần chọc giận ta thì đừng hòng xin được số, có bản lĩnh thì các ngươi tìm đại sư lúc tư nhân đi, con bà nói, lão nương không tức giận thì các ngươi khinh ta là mèo sao, cút về xếp hàng ngay cho ta, bằng không thì ngươi đừng tới xin số nữa.
Trần Tư Tư chống nạnh, khí thôn sơn hà, mở miệng chửi lớn, giống như một vị đại quan đang nắm sinh tử của mọi người trong tay, nói tới uy phong lẫm lẫm.
Đại đội trưởng thành vệ quân tức tới mức mặt mũi đỏ gay, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng ngậm miệng lại, ảo não lùi về xếp hàng, đúng như lời nhân viên công tác có nói, nếu như gã thật sự có bản lĩnh thì hoàn toàn có thể hẹn riêng đại sư ở giờ nghỉ ra trao đổi, không cần phải tới xếp hàng lúc mới sáng sớm thế này.
Có một màn như vậy xảy ra, mọi người thấy ngay cả đại đội trưởng thành vệ quân còn bị mắng không ngóc đầu lên nổi, cả đám liền ngoan ngoãn xếp thành hàng, chẫm rãi chờ lĩnh số.
Diệp Huyền thấy thế thì mỉm cười, một nhân viên công tác của hồn sư tháp đã có thể mắng đại đội trưởng thành vệ quân như con cháu thế kia, nhưng đối phương cũng không dám tức giận, bởi vậy có thể thấy được địa vị của luyện hồn sư ở trên đại lục cao tới mức nào.
Vô luận là thăng cấp võ hồn, trị liệu võ hồn hay là thức tỉnh võ hồn, chỉ cần là một võ giả có võ hồn thì đời này đều không tránh khỏi phải liên hệ với luyện hồn sư, không ai dám đắc tội với một vị luyện hồn sư cường đại, bằng không thì quả thực y sau này nửa bước cũng khó đi.
Diệp Huyền không chen vào bên trong nhóm người này mà trực tiếp đi về phía quầy phục vụ.
- A, tên tiểu tử này muốn chết đúng không, dám không xếp hàng.
Có người nhìn thấy vậy thì vẻ mặt có chút hả hê:
- Hắc hắc, nhìn xem lát nữa hắn chết như thế nào.
Trần Tư Tư nhìn thấy Diệp Huyền, không đợi hắn mở miệng thì đã nhíu mày lại:
- Thiếu niên, ngươi là tới để thức tỉnh võ hồn sao? Cha mẹ của ngươi đâu, sao không tới đây, muốn thức tỉnh võ hồn thì hãy đi xếp hàng trước đi, tới lượt ngươi thì tự nhiên sẽ có đại sư giúp ngươi tẩy lễ.
Thiếu niên tầm cỡ Diệp Huyền tới hồn sư tháp một trăm người thì cũng hết chín mươi chín người là để tẩy lễ.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Ta không phải tới tìm người tẩy lễ, cho ta một cái phòng tỉnh hồn!
Phòng tỉnh hồn?
Ánh mắt Trần Tư Tư khựng lại, đưa mắt nhìn Diệp Huyền, phòng tỉnh hồn chính là gian phòng mà luyện hồn sư giúp người khác tẩy lễ mới dùng tới, bên trong có một vài thiết bị chỉ có luyện hồn sư mới có thể sử dụng được, thiếu niên này thoạt nhìn tuổi tác không lớn, chẳng lẽ lại là một học đồ luyện hồn sư hay sao? Hay là hắn muốn tự tẩy lễ cho bản thân?
Chuyện như tự tẩy lễ cho bản thân không phải là chưa từng có, rất nhiều học đồ luyện hồn sư đối với hiểu biết về luyện hồn học không phải là cao, học được một ít tri thức liền tự cho mình là đúng, tự mình đi thử, kết quả lần nào cũng đều rất thê thảm.
Nghĩ vậy nên nàng nói một tiếng:
- Thiếu niên, ta cho ngươi một lời khuyên, nếu muốn tiếp thụ tẩy lễ, thức tỉnh võ hồn thì cách tốt nhất chính là mời đại sư của hồn sư tháp chúng ta tiến hành đi, nếu không trong quá trình thao tác có gì không đúng sẽ tạo thành ảnh hưởng nặng nề sau này khó mà bù đắp được đó.
Dừng một chút, Trần Tư Tư lại nói:
- Nếu như ngươi muốn thì ta sẽ cố gắng hết sức giới thiệu cho ngươi một vị luyện hồn sư lợi hại.
Đối với ý tốt của nàng Diệp Huyền chỉ có thể cười khẽ một tiếng, trong ấn tượng của hắn thì hình như vị luyện hồn sư giỏi nhất ở hồn sư tháp của Lam Nguyệt thành này hình như cũng chỉ là một vị luyện hồn sư nhị phẩm thì phải, hắn mà cũng xứng để giúp mình thức tỉnh tam sinh võ hồn hay sao?
Năm đó hắn không cách nào tu luyện huyền khí, Diệp gia từng tốn rất nhiều của cải mời được một vài vị luyện hồn sư ở hồn sư tháp về, kết quả không có bất cứ một ai có thể giải quyết được vấn đề của hắn, thậm chí tên luyện hồn sư cuối cùng cón kết luận võ hồn của hắn là võ hồn chết, huyền mạch cũng là phế mạch, loại phế vật đui mù này đánh chết Diệp Huyền cũng không thể để bọn họ tẩy lễ cho mình.
Huống hồ tam sinh võ hồn của mình quá mức đặc biệt, toàn bộ đại lục cũng khó gặp, cho dù là người thân cận tới mấy hắn cũng không thể nói ra.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Trước khi có được năng lực tự bảo vệ chính mình thì Diệp Huyền biết rất rõ tầm quan trọng của việc che giấu, nếu không hắn dám khẳng định một khi chuyện mình có được tam sinh võ hồn truyền ra thì toàn bộ giới luyện hồn sư của đại lục đều sẽ bị kinh động, tới lúc đó một vài luyện hồn sự cường đại chạy tới đây, không chừng sẽ mổ xẻ mình ra để nghiên cứu.
Thân từng là bát phẩm hồn hoàng nên hắn biết rõ, cái gọi là luyện hồn sư căn bản chính là một đám cuồng nghiên cứu.
Nghĩ vậy, Diệp Huyền cười khẽ một tiếng, nói:
- Không cần, ngươi chỉ cần cho ta một gian phòng tỉnh hồn là được, chuyện khác ngươi không cần phải xen vào.
Trần Tư Tư nhìn hắn một cái thật kỹ, bình thường những người đi vào hồn sư tháp đều là có việc cầu người, bởi vậy cho nên thần thái đều vô cùng cung kính, cho dù là người có thân phận địa vị cao đi nữa thì động tác và vẻ mặt cũng sẽ có chút khẩn trương và mất tự nhiên, nhưng khi Diệp Huyền đi vào, bất kể là thái độ khi nói chuyện với mình hay là hành vi cùng phong thái đều không mặn không nhạt, bộ dạng khoan thai, hơn nữa cộng thêm yêu cầu của Diệp Huyền, trong lòng nàng đã sớm dán cái nhãn học đồ luyện hồn sư cho Diệp Huyền rồi.
- Hẳn là đệ tử của một vị đại sư nào đó, muốn tự mình nghiên cứu quá trình tẩy lễ đây mà.
Trần Tư Tư thầm nghĩ trong lòng, nghĩ vậy, nàng tự nhiên không khuyên
Diệp Huyền nữa mà lấy ra một bản đăng ký:
- Cho thuê phòng tỉnh hồn, một canh giờ là hai trăm huyền tệ, các hạ ký một cái trong này là được rồi.
- Đây là hai trăm huyền tệ.
Diệp Huyền lấy ra hai trăm huyền tệ trong trữ vật giới chỉ đặt lên quầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.