Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1676:




Dạ Âu Thần đặt điện thoại sang một bên, đi tới ôm lấy eo của cô, đụng vào chóp mũi của cô: “Đêm đã khuya, Giá Đỗ Nhỏ đã ngủ thiếp đi rồi.”
“Ừm, buổi tối hôm nay con bé rất ngoan, ngủ sớm như vậy” Hàn Minh Thư không cảm thấy có vấn đề gì cả, thậm chí còn khẽ gật đầu.
“Anh đã ôm con bé sang phòng bên cạnh.”
Nghe vậy, Hàn Minh Thư chớp chớp đôi mi thanh tú: “Phòng bên cạnh? Phòng bên cạnh không có người, để con bé ở đó một mình…
Ưm…. Không tốt đâu?”
Cô còn chưa kịp nói xong, Dạ Âu Thần đã cúi đầu hôn cô, bởi vì trong lòng Hàn Minh Thư đang lo lắng cho Giá Đỗ Nhỏ cho nên cô đã nhanh chóng đẩy anh ra, sau đó lại lần nữa nói: “Để Giá Đỗ Nhỏ ngủ một mình không an toàn, anh mau ôm con bé lại đây đi”
Dạ Âu Thần khẽ căn lên chiếc cổ trắng nõn của cô ấy, giọng nói trâm thấp: “Yên tâm, con bé ngủ rất say, trong vòng 4 tiếng sẽ không tỉnh lại”
“Nhỡ đâu…”
Hàn Minh Thư có chút nóng nảy, bởi vì cô cảm giác được bàn tay của Dạ Âu Thần đã sò vào trong chăn, bắt đầu di chuyển lung tung.
“Không có nhỡ đâu, mấy tối nay con bé đều như vậy…”
Giọng nói của Dạ Âu Thần càng thêm trầm thấp.
Hàn Minh Thư muốn chống cự, nhưng dưới sự thiêu đốt của Dạ Âu Thần, cơ thể cô bắt đầu có phản ứng, cô khẽ cắn lấy môi dưới, bàn tay vô thức nắm lấy cổ áo của đối phương: “Nhưng mà…
“Ưm” Cô bị anh hôn thật sâu, cuối cùng không phát ra được âm thanh gì nữa.
Sân bay.
Tiểu Nhan cất điện thoại vào trong túi, ngẩng đầu nhìn về phía Hàn Thanh.
“Cái đó…. Minh Thư nói là muộn rồi, cho nên không tới đón em.”
“Ừm” Hàn Thanh không cảm thấy có cái gì cả, thản nhiên trả lời một câu, sau đó chủ động giúp cô ấy sửa sang lại tóc tai quần áo, giọng điệu ôn nhu: “Chú Nam đang đợi ở bên ngoài, buổi tối đến chỗ anh?”
“Uh”
Tiểu Nhan hơi đỏ mặt, bởi vì khi Hàn Thanh sửa sang tóc tai cho cô ấy, ngón tay anh ấy khẽ lướt qua mặt cô ấy, mặc dù chỉ hơi động nhẹ một chút thôi nhưng cô ấy lại cúc động đến không chịu nổi.
Nhưng mà điều khiến cô ấy xúc động hơn chính là, thế mà Hàn Thanh lại chủ động mở miệng hỏi cô ấy có muốn đến chỗ của anh không, đấy chính là ý muốn mời cô ấy sao?
Vậy đến lúc đó liệu có phải…
Cũng bởi vì một câu nói như vậy, một động tác nhỏ bé như thế, trong đầu Tiểu Nhan đã bắt đầu suy nghĩ miên man, sau đó mặt càng lúc càng đỏ, lỗ tai cũng đỏ hơn.
Hàn Thanh: “….”
Anh ấy khẽ nheo mắt lại, ánh mắt nhìn Tiểu Nhan trước mặt.
Cô ấy hình như…. Quá dễ lừa? Thật ra Hàn Thanh cảm thấy bây giờ không còn sớm, nếu đưa cô ấy trở về nhà thì sẽ quấy rây ba mẹ của cô ấy.
Cho nên không bằng để cô ấy đến chỗ của anh ấy, nhưng mà dù sao cũng phải hỏi qua ý kiến của cô gái nhỏ trước đã.
Không ngờ rằng cô gái nhỏ lại đỏ mặt.
Hàn Thanh đưa tay gõ một phát vào trán cô gái nhỏ.
“Á” Tiểu Nhan bị đau, mấy cái ý nghĩ không khỏe mạnh trong đầu kia lập tức bị biến mất, cô ấy che trán oán giận nhìn Hàn Thanh: “Anh làm gì V ậy?”
“Anh đang hỏi em đấy, về chỗ anh hay là đưa em về nhà?”
Nghe vậy, Tiểu Nhan lập tức trừng to hai mắt: “Không phải vừa rồi anh mới mời em về nhà anh sao? Tại sao bây giờ lại đổi ý, anh không có thành “
ý…
Nói xong cô ấy che trán cúi đầu xuống, không để ý tới anh ấy nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.