Tổng Giám Đốc Bạc Tỷ Không Dễ Chọc

Chương 1686:




“Không được? Trong cuộc đời của Giang Tiểu Bạch tớ tuyệt đối không có hai từ tùy tiện này, đặc biệt là ăn! Mỹ thực thần thánh thế nào chứ, thế mà cậu bảo tớ tùy tiện nấu cơm? Tớ là cái loại người này sao?”
Nghe vậy, Phương Đường Đường không nhịn được bĩu môi: “Hừ, ai mà không biết cậu là một trạch nữ thích nấu ăn, đáng hận chính là thế mà cậu lại không mập.”
Chỉ có một điểm này của Giang Tiểu Bạch khiến chính bản thâm cô ấy hài lòng, cô ấy cong môi: “Đúng vậy, bà đây ăn không mập đó, cậu không chịu thì tới đâu mà đánh.”
Cùng là một kẻ yêu thích mỹ thực, nhưng Phương Đường Đường lại là một người có thể chất dễ béo, chỉ cần ăn hơi nhiều một chút là số cần tăng vùn vụt, cho nên cô ấy chỉ có thể cố gắng hết sức khắc chế mình.
Phương Đường Đường tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không thể tránh được. Cô ấy nghĩ đến cái gì đó, trên mặt nở một nụ cười đắc ý, sau đó mở miệng đề nghị: “Tiểu Bạch à… Thật ra tớ cảm thấy cậu không cần phải tiêu nhiều tiền vào những thứ này, tớ biết cậu là một kẻ yêu thích mỹ thực, nhưng mà… cậu suy nghĩ một chút xem, trong tương lạ nếu như mỗi ngày cậu phải đi đến nhà anh ta để nấu cơm, không băng liền đổi một tý, để anh ta trực tiếp đến nhà cậu ăn cơm không được sao?”
Nghe vậy, Giang Tiểu Bạch sững sờ, bỗng nhiên kịp phản ứng.
Đúng vậy, tại sao đầu óc của cô ấy lại bị hạn chế bởi chính mình vậy nhỉ, không giới hạn là nấu cơm ở đâu, chỗ ăn cơm cũng vậy…. Nếu như có thể nấu cơm trong nhà mình, vậy thì trực tiếp để anh ấy chạy tới là được rồi? Đỡ cho cô ấy phải vừa chạy đi vừa chạy về, Giang Tiểu Bạch cảm thấy để nghị này không tệ, ho nhẹ một tiếng sau đó nói: “Nhưng nhỡ đâu…. Anh ấy không chịu thì sao?
Đến lúc đó nhỡ đâu chọc tới anh ấy, anh ấy không giả làm bạn trai tớ nữa thì phải làm sao?”
“Cái này có là cái gì? Lần trước không phải anh ta nói là không có lần sau sao? Tại sao lần này lại đồng ý với cậu? Cậu đã dùng cách gì để khiến anh ta đồng ý thì bây giờ cứ làm như vậy, tớ thấy người đàn ông này rất mềm lòng, cậu có thể > thử”
Làm y hệt?
Giang Tiểu Bạch cắn môi dưới của mình, cô ấy luôn cảm thấy nếu có lần tiếp theo, người đàn ông Tiêu Túc kia sẽ không chút do dự nói với cô ấy: “Cút..”
Nghỉ xong, Giang Tiểu Bạch lấy lại tinh thần, lập tức nói: “Để nói sau đi, tớ có thể mở miệng hỏi thử, nhưng mà chưa chắc đối phương đã đồng ý, hơn nữa tớ thấy chỗ làm của anh ấy cách chỗ tớ rất xa”
“Như vậy… Vậy thì cậu đừng mua, trả lại đồ rồi đi dạo phố với tớ “
“Cậu đang nói đùa cái gì vậy?”
“Tớ nói nghiêm túc đó, cậu đừng có mua, cậu đem đồ trong nhà của cậu dời sang không phải tốt hơn sao, dù sao cậu đi nấu cơm cho anh ta, chẳng lẽ cậu không cần ăn cơm luôn sao? Không bằng cậu ăn cơm cũng anh ta, buổi tối rồi trở về không được sao?”
Giang Tiểu Bạch: “….”
Được rồi, rốt cuộc Phương Đường Đường là cái con ma thông minh gì vậy? Thế mà cô ấy lại nghĩ ra được cái loại biện pháp này? Mặc dù cô ấy nghe rất hoang đường, nhưng mà như vậy…. Hình như có thể tiết kiệm được một khoảng tiền rất lớn nha.
Sau khi cúp điện thoại xong, Giang Tiểu Bạch ấp a ấp úng chạy đến trước mặt nhân viên phục vụ đang đóng gói cho cô ấy, trên mặt nở nụ cười làm lành: “Cái đó, tôi không… Muốn mua nữa, có thể trả lại tiền không?”
“..
Nhân viên phục vụ: “….
Mẹ nó? Chơi mình à? Vừa tới xong thì nói cái kia muốn, cái này muốn, bọc hết lại, quẹt thẻ.
Quẹt thẻ xong thì nói không mua nữa?
Giang Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt nhân viên phục vụ đang rất khó coi, ngại ngùng cười một cái: “Cái kia, hay là tôi cho anh ba trăm năm mươi nghìn coi như phí bồi thường?”
“mm Nhân viên phục vụ: “…: Cuối cùng nhân viên phục vụ vẫn cho cô ấy trả hàng.
Dù sao thì cô ấy vẫn còn đang ở hiện trường, đồ cật vẫn còn nguyên chưa bóc, nếu như cô ấy thực sự không muốn mua thì cũng không có biện pháp gì, nhưng mà đối phương không nhận lấy tiền bồi thường của Giang Tiểu Bạch, chỉ bảo cô ấy vè nghĩ thông suốt rồi mua, vẻ mặt rất ai oán. .
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Giang Tiểu Bạch nhìn vẻ mặt này của cô ta, không nhịn được xin Facebook của cô ta, sau đó nói: “Cô đừng nản chí, tôi thêm Facebook của cô, về sau nếu có mua gì thì tôi sẽ đều tìm cô, về sau đồ khi tôi kết hôn mua đồ, bao gồm cả người thân của tôi mua đồ vật gì cũng sẽ tìm cô, được không?”
“Vậy thì được, không được phép nuốt lời đâu đấy”
“Ừ, con người tôi nói lời giữ lời, cô cứ yên tâm đi Thế là Giang Tiểu Bạch liền rời đi, trước tiên cô ấy gọi điện cho Tiêu Túc, hỏi xem cậu ta có đồng ý đến nhà mình ăn cơm hay không, thế nhưng mà cậu ta vẫn luôn không nghe máy.
Giang Tiểu Bạch nhìn thời trôi qua từng phút từng giây, cảm thầy không cần hỏi cậu ta nữ, cứ chuyện hết đồ đạc qua rồi lại tính tiếp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.