Tổng Giám Đốc Độc Ác Tuyệt Tình

Chương 266: Tàn nhẫn sau lưng




Tường Vi đuổi theo sau Hắc Diêm Tước, mới vừa đuổi kịp hắn đến thang mát, lại bất ngờ phát hiện ra bác Hải đã đợi sẵn ở bãi đỗ xe.
Cô liếc mắt liền nhìn thấy trong xe có một cô gái đang khóc, là Mỹ Nhi . . . . . .
Khi Mỹ Nhi nhìn thấy Hắc Diêm Tước, gương mặt đẫm nước mắt liền không kiềm chế được khóc lớn lên, lao ra ngoài xe, chạy về phía Hắc Diêm Tước ——
“Tước. . . . . . Hu hu . . . . . Tước. . . . . .”
Mỹ Nhi mặt tái nhợt, vừa là uất ức, vừa là mê mang, dung nhan tuyệt sắc, ngay cả khóc cũng thê mỹ như vậy, khiến cho người ta thương tâm.
Tường Vi đi phía sau, xa xa nhìn thấy màn này, không khỏi bứt rứt, dừng lại bước chân.
Mỹ Nhi nhào tới trước người Hắc Diêm Tước, ngồi xổm người xuống, yếu đuối bám vào xe lăn Hắc Diêm Tước, khóc không thành tiếng: “Tước. . . . . . Tại sao, tại sao lại người chịu tội thay lại là em? . . . . . . Hu hu, tối hôm qua chúng ta không phải rất tốt đẹp sao?”
Mỹ Nhi hoàn toàn không ngờ, một cuộc điện thoại đó lại khiến cô lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục, sớm biết như thế, cô nhất định sẽ không đến nơi hẹn, nhất định không đến. . . . . . Vậy mà, cô không ngờ người đàn ông này lại độc ác đến như vậy! Độc ác mà đem cô đưa cho nam nhân khác!
“Đàn bà bên cạnh tôi, nhất định phải chuẩn bị hy sinh bất cứ lúc nào, nếu như cô làm không được, như vậy chúng ta có thể ngưng hẳn quan hệ của chúng ta.”
Giọng nói lạnh lùng nói ra từ trong miệng hắn, không mang theo một chút tình cảm nào, con ngươi đen sáng rực, cho dù là nhìn cô gái xinh đẹp đáng thương trước mắt, cũng vẫn lẫm liệt như cũ, hắn không có tình cảm với Mỹ Nhi, đây là điều không thể nghi ngờ, vì hắn không biết trái tim mình rốt cuộc đã cho người nào, rốt cuộc có còn hay không, từ trước tới nay Mỹ Nhi luôn là một kẻ thế thân, hôm nay, hắn đã không còn cần!
“Đừng mà. . . . . . Tước, đừng tàn nhẫn như vậy có được không? Chuyện tối ngày hôm qua em không nói nữa, không nói, xin anh đừng bỏ em, em yêu anh mà, em yêu anh. . . . . . Hu hu. . . . . .”
Mỹ Nhi hốt hoảng nói, nước mắt càng chảy nhiều hơn!
Không có người nào bi thảm hơn cô đi! Bị người đàn ông mình yêu bán, sau đó đảo mắt liền bị đá bỏ, cô không còn cái gì rồi, cô không còn gì nữa rồi !
Yêu?
Hắc Diêm Tước hừ lạnh một tiếng, cái từ này, có lẽ năm năm trước, sau khi người kia nói ra ba chữ không ra tiếng, hắn đều không còn tin!
Yêu đổi lại được cái gì?
Một đôi chân của hắn! Cuộc sống năm năm như cái xác không hồn của hắn!
Mà cô gái kia lại cùng tên phi công trẻ tiêu dao khoái hoạt năm năm! Bây giờ dù là ở bên cạnh hắn, cũng chỉ là mặt dày mở miệng nói muốn tiền của hắn!
Cho nên, yêu là cái gì?
Là hắn ngu mới tha thứ lần nữa cho nữ nhân đó, thậm chí một khắc sau cùng, vẫn kiên quyết không tặng cô cho người khác!
Mỹ Nhi hận hắn là phải, coi như không phải cô, cũng sẽ là một người phụ nữ khác! Bởi vì hắn hiểu rõ, giây phút khi hắn thay đổi chủ ý tối qua, liền nhất định sẽ phải tổn thương một nữ nhân khác!
Như vậy, Thẩm Tường Vi có tư cách gì tới tìm hắn hỏi tội? Tại sao tới cho hắn một bạt tai?
Cô sẽ không cảm nhận được bi thương của hắn!
Dự án dầu mỏ Trung Đông, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ, bởi vì hắn vĩnh viễn sẽ không cho phép gia tộc Tả Đằng có cơ hội trở mình! Hắn muốn mụ đàn bà đó biết, phản bội cha hắn, hậu quả sẽ là khổ sở cả đời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.