Hắc Diêm Tước ấn nút xe lăn, lạnh lùng đẩy Mỹ Nhi ra, hắn khinh bỉ nhất là
nói yêu, hắn sẽ không bao giờ vì bất kỳ người phụ nào nói 'yêu' mà mềm
lòng thêm lần nữa!
“Đừng. . . . . . Tước. . . . . . Hu hu. . . . . .”
Mỹ Nhi bị hắn tàn nhẫn đẩy ngã xuống mặt đất, khóc lớn lên, cô không nên
như vậy, chỉ là một đêm thôi mà, tại sao lại xảy ra chuyện bất hạnh như
vậy, cô không muốn ngày tận thế!
Tường Vi tâm cả kinh, thấy Mỹ
Nhi ngã trên mặt đất, mà Hắc Diêm Tước lại lạnh lùng bỏ đi! Cô không
đành lòng, vội vàng chạy tới, đi tới bên cạnh Mỹ Nhi, muốn đỡ Mỹ Nhi
đang ngã trên mặt đất dạy , nhưng không ngờ ——
“Tiện nhân! Cô cút ngay cho tôi!”
Mỹ Nhi vừa nhìn thấy cô, lập tức luống cuống thét lên! “Là cô, là cô, tất
cả chuyện này đều là cô hại tôi đấy! Tại sao người đó không phải cô, hả? Tại sao!”
Mỹ Nhi hai mắt mơ hồ đẫm lệ, giống như nổi điên mà túm lấy tóc Tường Vi, hung hăng túm lấy, giống như một sư tử cái bị thương, đem tất cả uất ức trong đáy lòng bộc phát hết ra!
“Tôi thật muốn cô chết! Không. . . . . . Kể cả cô chết cũng không hết được mối hận
trong lòng tôi! Ha ha ha. . . . . . Cô vui mừng, cô thắng, cô thành công đá tôi đi, đừng tưởng rằng cô có thể đoạt lấy Tước, tôi sẽ không để cho cô toại nguyện đâu , sẽ không. . . . . . A. . . . . .”
Nếu như
đây là một cuộc tranh đấu giữa thú vật, thì nhất định còn đáng xem hơn
là xem hai con sư tử đực vì trạnh đoạt địa bàn mà cắn xé nhau!
Mỹ nhi bi phẫn điên cuồng, chôn kín khổ sở thật sâu, cô ta thật đáng buồn, là Tường Vi không đành lòng.
Bỗng dưng, tóc bị Mỹ Nhi kéo đến đau nhức, Tường Vi chảy nước mắt bi thương, lần này, cô không phải cho mình, mà thương cảm cho Mỹ Nhi.
Yêu
một người đàn ông như Hắc Diêm Tước, không có ai là không khóc lóc nức
nở, cô đã từng phải chứng kiến quá nhiều cô gái vì hắn mà lệ rơi đầy
mặt, thậm chí là đau đến không muốn sống.
Cô cô bởi vì quá yêu
cái tên đàn ông tàn nhẫn này,rơi vào bẫy của hắn, từ đó phải vào lao tù
mười năm cuộc đời! Hôm nay, người đó sống cuộc sống người không giống
người quỷ không giống quỷ, cơ hồ hàng đêm đều gặm nuốt cô!
Mễ Tư
Kỳ cũng vậy, cuối cùng có kết quả gì? Mặc dù lần đó là do bởi Mai Linh
uy hiếp, nhưng chuyện không may của Mễ Tư Kỳ chính là đêm đó, thời điểm
show Mạn Đà Là khóc ra máu, lúc đó hắn có ở đó, nhưng hắn không hề là gì cả, trơ mắt nhìn video Mễ Tư Kỳ hút thuốc phiện lộ ra, thân bại danh
liệ, thậm chí là mất tích (lời tác giả: dường như nữ chính vẫn không
biết video là Mai Linh bán cho Rhona, Rhona nói cho lão Hắc, tuôn ra đi
nhưng thật ra là lão Hắc chủ ý, cho nên lúc đó tại chỗ thời điểm, lão
Hắc sáng sớm liền dự liệu được sẽ có này vụ tai tiếng bùng nổ ra, thân
môn có thể trở về chú ý xem một chút tiếc phục bút, oa ken két, nam nhân này, tàn tình độc yêu thật là một chút cũng thước lỗi a. . . o(╯□╰)o)
(van: mình không dịch đâu, nhưng các bạn cũng hiểu sơ khai đại khái r
đó)
Sau đó lại là Tả Đằng Tây Tử, không phải cũng chỉ là con tốt thí hắn dùng để trả thù gia tộc Tả Đằng thôi sao?
Mà cô, Thẩm Tường Vi, năm năm trước tự sát ở vịnh Tokyo, không phải cũng đều là do quá yêu người đàn ông này?
Đôi mắt Tường Vi sóng sánh nước, nhìn Mỹ Nhi điên cuồng đấm đá cô, chuyện
cũ từ từ quay chậm trong đầu, nước mắt giống như là chuỗi ngọc bị đứt. . . . . .
Đau lòng, đau lòng cho số mệnh của những người phụ nữ này, bọn họ đều không tránh khỏi kết thúc bi kịch!
Cô cô cũng thế, Mễ Tư Kỳ cũng thế, Tả Đằng Tây Tử cũng thế, hôm nay, Mỹ Nhi cũng tương tự!
Mà cô, đóa hoa tường vi quật cường này, chết qua lần thứ nhất, lần này, chẳng lẽ vẫn không tránh thoát được số phận an bài sao?
Yêu hắn, giống như là một lời nguyền, bọn họ đều bị vây quanh giữa lời nguyền này, đau tiếc. . . . . .
“A. . . . . . Tại sao không phải cô. . . . . . Tại sao! Ta yêu anh ta. . . . . . Tôi thật sự rất yêu anh ta. . . . . .” Mỹ Nhi nổi điên mà thét lên, kêu khóc, âm thanh càng ngày càng yếu, càng ngày càng vô lực, dần dần,
bàn tay đang túm lấy tóc Tường Vi mềm xuống, trong miệng lầm bầm, “Tôi
thật là đau. . . . . . Tước không cần tôi nữa. . . . . . Hức. . . . . .
Tước không cần tôi nữa. . . . . .”
Cơ thể Mỹ Nhi dần dần ngã từ
trên người Tường Vi xuống đất, giống như búp bê vải mất đi linh hồn, si
ngốc ngã trên mặt đất, trong khoé mắt là nước mắt nóng hổi, dù thế nào
cũng không ngừng được, cô ta bị chính người mình yêu bán cho người khác, sau đó lại bị vứt bỏ như chiếc dép cũ, thời gian thật sự chỉ trong một
đêm. . . . . .
“Mỹ Nhi . . . . . .”
Tường Vi che miệng khóc khẽ, cô thà bị tàn nhẫn đối với mình, cũng không muốn thêm một người nữa bị tổn thương vì cô. . . . . .
“Mỹ Nhi tiểu thư!”
Đó là, tài xế A Hải từ trên xe vội vàng đã chạy tới, bế phốc Mỹ Nhi đang
mềm oặt trên mặt đất, sau đó nói với Tường Vi “Tường Vi tiểu thư, cô
không sao chứ? Thật xin lỗi. . . . . .” Bác muốn nói, vừa rồi bác đã sớm muốn chạy tới ngăn cản hành động thô bạo của Mỹ Nhi, nhưng tiên sinh
lại quát bác ở lại.
Tường Vi nhíu lông mày, sợi tóc bị Mỹ Nhi túm lấy đã rơi xuống không ít, xốc xếch không chịu nổi, mặc dù da đầu vẫn
rất đau, nhưng vẫn không bằng đau lòng!
“Bác Hải. . . . . . Bác nhanh đưa cô ta đi bệnh viện đi, tôi rất lo lỡ cô ta. . . . . .”
Tường Vi lo âu nhìn Mỹ Nhi, trên cánh tay, trên cô trắng tuyết của cô ấy còn
lưu lại vết thương làm nhục của lão Trung Đông để lại, nhìn những thứ
vết thương kinh hãi kia, cô không nhịn được khóc ra thành tiếng!
Hắc Diêm Tước sao lại có thể ra quyết định độc ác như vậy, một cô gái yếu ớt như thế, một cô gái yêu hắn nhiều như vậy!
Nhìn Mỹ Nhi, cô giống như nhìn thấy mình năm đó, nồng đậm bi ai như vậy, có
lẽ năm đó chính cô cũng không cảm thấy, nhưng khi nhìn đến Mỹ Nhi, cô
liền không kiềm chế được mà khóc thất thanh!
Bác Hải bế Mỹ Nhi
nhanh chóng đi tới xe, cộp một tiếng, cửa xe bị đóng lại. Trong xe người đàn ông ra lệnh một tiếng, xe bay nhanh rời đi. . . . . .
Để lại một kình Tường Vi, ôm mặt ngồi chồm hổm trên mặt đất, rơi lệ khóc rống!
Hai mắt mơ hồ đẫm lệ nhìn theo bóng dáng chiếc xe rời đi, ngẩng mặt lên
nhìn trần nhà, hắn là người đàn ông ác như vậy, sẽ không để ý đến thâm
tình của bất kỳ cô gái nào cho hắn, ngược lại, còn độc ác chà đạp. . . . . .
Nhớ tới cảnh năm năm trước, lần nữa. . . . . . Đã lâu quanh quẩn đau lòng, cô khóc như một đứa trẻ bị thương.