Nhìn Lăng Hạo Hiên này tràn đầy quan tâm tuấn dung, văn hinh thật lòng mà cười lên, cũng an ủi hắn, "Ta không sao, ngươi không phải dùng lo lắng ta!" Giống như cho tới nay, thủy chung không xa không rời canh giữ ở bên người nàng , chỉ có Lăng Hạo hiên mà thôi. Cũng chỉ có hắn, là thật tâm quan tâm nàng, đối với nàng bỏ ra một mảnh chân tình.
Thế nhưng tấm chân tình này của anh, cô không có cách nào báo đáp.
Nhìn thấy nụ cười trên gương mặt cô, Lăng Hạo Hiên càng thêm lo lắng: “ Cậu nói cho tớ biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Ban ngày không phải vẫn tốt hay sao, mới có mấy tiếng đồng hồ đã thành như vậy rồi hả?”
Văn Hinh không muốn khiến anh lo lắng, cô cười nói: “ Thật ra thì cũng không có chuyện gì, chỉ tại mình sơ ý quá, đi bộ không để ý đường, nên đụng phải cái bàn, sau đó…. Cứ như vậy.”
“ Nói dối.” Lăng Hạo Hiên làm sao có thể tin tưởng những lời này của cô, đột nhiên tựa như anh nghĩ tới điều gì, vội vàng hỏi: “ Cậu nói cho tớ biết, có phải là Du Thần Ích làm không? Có phải anh ta hại cậu thành cái dạng này không?”
"Không phải vậy, quả thực là mình không cẩn thận nên bị ngã thôi.” Văn Hinh có chút không đành, Lăng Hạo Hiên còn muốn nói gì đó, Diêu Phương và dì Lý một trước một sau bước vào.
Lăng Hạo Hiên lạnh lùng nhìn thoáng qua hai người, sau đó mới quay đầu nói với Văn Hinh: “ Cậu nghỉ ngơi cho tốt, lát nữa tớ sẽ quay lại thăm cậu.” Nói xong, cũng không thèm chào hỏi Diêu Phương, anh liền trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Diêu Phương cũng không chấp nhất thái độ của Lăng Hạo Hiên, bà đi tới trước giường bênh, hỏi: “ Thế nào rồi,giờ đã thấy tốt hơn chưa?” mặc dù thanh âm vẫn lạnh lùng, nhưng giọng nói lại tràn đầy quan tâm cô.
Văn hinh gật đầu, “ Tôi không sao .”
"Văn hinh a, mau uống chén canh này đi.” Lúc này, dì Lý bưng chén canh súp đưa tới trước mặt Văn Hinh, Văn Hinh nhận lấy, nói cám ơn, sau đó cúi đầu uống canh.
“Ta đã giáo huấn Tình nhi một trận rồi, cô yên tâm, về sau nó không dám đối xử vậy với cô nữa.” Diêu Phương đột nhiên nói, nhìn Văn Hinh, trên mặt bà có một chút áy náy/
.
Văn Hinh nghe vậy, không nói gì, chỉ cúi đầu lẳng lặng uống chén canh trong tay, uống xong lại cười nói với dì Lý: “ dì Lý, còn nữa không ạ, cho cháu thêm 1 chén.”
"Có có có!" Dì Lý rất nhanh nhận lấy chén canh trong tay Văn Hinh, ;lại múc thêm cho cô một chén nữa, Văn Hinh nhận lấy lại uống, rất nhanh một chén canh nữa lại thấy đáy, từ đầu tới cuối, cô cũng không nói thêm một tiếng nào.
Thật là buồn cười, bà ấy cho là chỉ cần hung hăng dạy dỗ người phụ nữ kia, thì sẽ coi như không có gì sao? Theo cá tính của người phụ nữ kia, không những không thay đổi, nói không chừng còn tiếp tục hận cô ý chứ. Huống chi, Diêu Phương rất yêu thương Lạc Tình, miệng bà nói hung hăng dạy dỗ, nhưng chắc cũng chỉ nói vài câu, vậy thì làm sao hiệu quả?
Xem ra, về sau cô phải cách người phụ nữ này càng xa càng tốt.
Diêu Phương thấy Văn hinh vẫn không nói gì từ nãy tới giờ, biết lần này Văn Hinh thực sự tức giận, nên cũng không nói nưÃ. Lúc rời đi, bà sai dì Lý ở lại chăm sóc Văn Hinh, còn một mình rời đi.
Chờ Diêu Phương rời đi, dì Lý lập tức kéo tay Văn Hinh, khóc : “ Đứa bé này, số khổ, đây là có tội tình gì, bà ngày thì hai bữa vào bệnh viện.”
“ Dì Lý, cháu đã không sao rồi, bác xem bây giờ không phải cháu đã rất tốt sao?” văn Hinh cười an ủi dì Lý, trong lòng cô tràn đầy cảm động. Dì Lý không nói gì, chỉ không ngừng lau nước mắt.