Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 133: Xin anh bỏ qua cho tôi




Anh bước từng bước đến gần cô. Đến lúc đi tới trước mặt cô thì anh đã cởi xong áo sơ mi vứt lên mặt đất. Màn nhục dục trước mắt khiến anh không thể nào tự kiểm soát được hành động của mình. Lúc này không có ngay lập tức quyết liệt đòi hỏi cô là đã vượt quá giới hạn nhẫn nại của anh rồi.
"Anh.... Đừng đụng vào nữa ...." Mặc dù ở những phương diện khác Vãn Tình không hiểu người đàn ông này, nhưng về loại chuyện này thì cô hiểu rất rõ.
Bởi vì toàn thân không còn sức, khi nói chuyện, giọng cô đã trở nên mềm nhũn bất lực, đã hoàn toàn không kiệt sức. Rõ ràng là lời nói cứng rắn nhưng khi nói ra lại giống nài nỉ cầu xin hơn.
Như không có nghe thấy lời cô nói, Lục yến Tùng tách hai chân cô ra, rồi lách người vào. Còn cố tình đụng nhẹ vào cây gậy đang rung để nó lún sâu vào thêm chút nữa.
"A...." Lần nữa bị chạm đến nơi sâu nhất, Vãn Tình choáng váng gần như muốn ngất tại chỗ.
Nhưng làm sao Lục yến Tùng có thể bỏ qua cho cô dễ dàng như vậy? Tay giữ chặt cằm cô, anh nheo mắt nói, "Xem ra, em và thứ này chơi rất vui vẻ...."
Cô nói không ra lời, chỉ có thể theo bản năng lắc đầu.
Lục Yến Tùng nâng nhẹ bờ mông trắng đang không ngừng run run của cô, một tay khác vuốt ve dọc theo sống lưng cô.
Trên dưới cùng nhau kích thích, càng làm cho ý thức ý thức của Vãn Tình tan rã.
Tay anh xuyên qua mái tóc đen rối tung của cô. Sau đó, kéo đầu cô thấp xuống ép cô nhìn vào mắt mình, “Ngoan, cầu xin tôi một tiếng.... Cầu xin tôi, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho em..."
Ý thức của Vãn Tình mặc dù hỗn loạn, nhưng trong lòng vẫn rất quật cường. Môi cô dính tơ bạc gợi cảm, nét mặt giống như vừa khổ sở, cũng vừa như vui thích.
Cô hừ ra tiếng, "Dù sao.... Cũng đã như vậy rồi, nếu tôi...không cầu xin anh...xem anh còn có thể nghĩ ra được cái gì để giày vò.... Ưm...."
Lời khiêu khích của Vãn Tình vừa dứt, cảm thấy vật thô cứng ở phía dưới bị rút ra đột ngột. Cơ thể được thả lỏng lỏng, cô thở mạnh một hơi. Có chút không hiểu nhìn anh, cho rằng lòng tốt của anh bỗng nhiên trỗi dậy, nên mới bỏ qua cho mình.
Nhưng cô đã lần nữa đoán sai về người đàn ông này....
Anh giương một tay lại đem vật to lớn thô cứng kia đẩy mạnh vào trong cơ thể cô.
"A...." Vãn Tình khẽ kêu lên.
Nhưng Lục Yến Tùng vẫn không buông tha cho cô. Mà một tay cởi cà vạt trói trên tay cô, một tay tăng sức đẩy mạnh thêm vào, để món đồ kia không ngừng ra vào!
"Không chịu cầu xin tôi phải không? Cảnh Vãn Tình, nếu như em bị tôi làm cho tới chết, chính là do tính cách này của mình làm hại đấy!" Anh khan giọng cắn răng nghiến lợi kề sát vào tai cô nói. Chỉ cần nghĩ tới dáng vẻ không khuất phục của cô thì lòng anh bỗng trở nên hung án, tốc độ tăng nhanh một cách điên cuồng....
"A.... A.... A...." Cái này so với mới vừa rồi còn kích thích hơn gấp trăm ngàn lần. Dù Vãn Tình cắn muốn nát đôi môi, nhưng vẫn không kìm nén được kêu thành tiếng.
Tay được giải thoát, cô có thể trốn chạy....Nhưng lúc này, ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không có....
Lục Yến Tùng hung hãn thô lỗ bước lên bế cô vứt lên giường.
Vãn Tình đã không còn sức để phản kháng nữa, tay quờ quạng muốn kéo chăn lên, nhưng Lục Yến Tùng đã nhào tới.
Một tay anh bóp chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, một tay nắm cây gậy đang rung, lần nữa hung hăng đẩy vào trong cơ thể Vãn Tình.
Vãn Tình theo bản năng túm chặt ga giường. Bởi vì bị kích thích quá độ, ngón tay cô mỗi lúc càng tái nhợt.
Mức độ điên cuồng như vậy, cô không thể chịu nổi nữa....
Lục Yến Tùng thật sự không muốn bỏ qua cô. Tách hai chân cô mở rộng tối đa, nắm lấy cây gậy kia, vừa nhanh vừa mạnh, thô lỗ đưa vào rồi quả quyết rút ra....
Liên tục ra vào như thế, khiến đôi môi run rẩy của Vãn Tình dần tái nhợt, gần như muốn bất tỉnh.
Nhìn nơi nào đó đã lan tràn ướt át, hốc mắt Lục Yến Tùng đỏ ngầu. Nhưng vẫn không chịu thua, hơi cúi đầu, cắn vành tai cô. Động tác nơi tay vẫn không ngừng, "Cầu xin tôi hay không?"
Lúc này sao Vãn Tình còn dám tiếp tục cố chấp nữa? Anh ta vốn chẳng phải người!
Nước mắt bất lực ào ào không ngừng rơi xuống. Vãn Tình khóc nức nở, xin tha, “Tôi xin anh.... Lục Yến Tùng.... Xin anh bỏ qua cho tôi...."
Người phụ nữ này, nếu cầu xin anh sớm hơn, thì đã không phải chịu hành hạ đau khổ như vậy rồi! Anh cũng không cần kìm nén đến thừa sống thiếu chết!
Lục Yến Tùng ném thứ đồ dư thừa kia đi, vội vàng lật người cô lại. Sau đó anh ta từ phía sau, mạnh mẽ chen vào nơi khít khao đã sớm nhớ nhung từ lâu.
"A...." Được nơi mềm mại bao bọc, Lục Yến Tùng há miệng thở gấp. Đáy mắt đỏ ngầu.
Quả nhiên....Vẫn chỉ có cô là hợp ý mình....Người phụ nữ này, sinh ra là để dành cho anh!
"Cảnh Vãn Tình, em....chặt thật....Em muốn giết chết tôi sao?" Anh cắn răng gầm nhẹ. Tay nắn bóp nhè nhẹ cặp mông cô. Thỉnh thoảng nhẹ nhàng, thỉnh thoảng thô lỗ chiếm đoạt, điên cuồng như loài dã thú.
Vãn Tình đương nhiên không cách nào đáp lại anh....Chỉ có thể nằm sấp trên giường, mặc anh điên cuồng đòi hỏi.
Cô biết, tối nay....Lại là một đêm mất ngủ....
***
Vãn Tình cả đêm không về.
Thiên Tình cũng cả đêm không ngủ.
Cô nhận được điện thoại của Vãn Tình, nghe Vãn Tình ở bên kia nói tối nay không về được, trong lòng ít nhiều cũng hiểu.
Chị ấy....Nhất định là đang ở bên Lục Yến Tùng.
Nhưng....Chị thật sự thích người đàn ông đó sao?
Nếu như chuyện của cha đã được giải quyết, có phải chị ấy sẽ không bị Lục Yến Tùng khống chế nữa?
Nghĩ đến lúc này mình không thể làm gì, trong lòng Thiên Tình cảm thấy rất khó chịu, cô cuộn người lại bao bọc cơ thể.
Sáng sớm ngày mai, cô phải đi rồi....
Không biết có thể gặp được chị Vãn Tình không?
Và Thi Nam Sênh nữa....
Lần sau quay về, nói xin lỗi với anh, anh có tha thứ cho mình không?
***
Rạng sáng hôm sau, trời vẫn còn chưa sáng hẳn. Mùa này, trời sáng rất trễ.
Vãn Tình giật mình tỉnh lại, hơi nghiêng mắt thấy người đàn ông bên cạnh, ánh mắt liền lạnh đi.
Lục Yến Tùng ngủ rất say, một tay gối sau đầu, một tay khác đặt ở giữa hai chân cô....
Đồ biến thái!
Vãn Tình thật rất muốn thừa dịp anh ta ngủ, hung hăng đánh anh ta một trận. Nhưng cô nào dám?
Lục Yến Tùng là sư tử điển hình, dù cho đang ngủ thì vẫn là loài sư tử đang ẩn mình! Chẳng những có thể tỉnh lại bất cứ lúc nào, hơn nữa, chỉ cần tỉnh lại, sẽ trị cô không còn đường sống.
Tối hôm qua...Là một ví dụ rõ ràng nhất!
Nghĩ đến chuyện đêm qua, Vãn Tình xấu hổ quay mặt qua chỗ khác.
Tầm mắt vô tình chạm phải vật to lớn bị anh vứt sang một bên, mặt nhất thời đỏ bừng. Oán hận liếc anh một cái, thầm mắng: "Biến thái!"
Cẩn thận gỡ tay anh ra, chân mày vốn đang bình thường bỗng nhíu chặt lại. Vãn Tình nín thở, khẩn trương nhìn khuôn mặt đang bạnh ra kia. Sợ anh bất thình lình tỉnh lại.
Thật ra thì....Trước đây, Vãn Tình chưa từng nhìn kỹ Lục Yến Tùng. Mặc dù tướng mạo anh có đẹp trai hơn nữa, khiến đông đảo phụ nữ đổ xô vào đi chăng nữa, thì trong mắt cô bất quá cũng chỉ là một gã ác ma.
Cho tới bây giờ....Vãn Tình mới phát hiện, Lục Yến Tùng thậm chí ngay cả lúc ngủ cũng rất cảnh giác. Ngũ quan lập thể căng thẳng, mi tâm chau lại, giống như lúc nào cũng đề phòng có người tổn thương anh.
Sợ rằng, người này có chứng vọng tưởng lúc nào cũng sẽ có người hại mình. Loại người này, cuộc sống rốt cuộc khốn khổ và vô nghĩa đến mức nào?
Nhưng Vãn Tình không hề đồng tình với anh, dời tay của anh ra, rón rén bước xuống giường. Áo sơ mi bị anh thô bạo xé ra làm bay mất mấy nút, nhưng với cô cũng không ảnh hưởng gì. Mặc quần áo tử tế, chịu đựng cơn đau nhức khắp người, đóng sầm cửa phòng, đi như bỏ của chạy lấy người.
Cô không biết là....
Hàng mi của người đàn ông phía sau giật giật. Lúc cô vừa khuất bóng thì cũng chậm rãi mở mắt ra. Đôi con ngươi như chim ưng khẽ nheo lại, nổi lên tia sáng tối tăm.
Anh không phải là một người thích ngủ. Nhưng tối hôm qua, hành hạ trằn trọc không tha cô suốt cả đêm cho đến rạng sáng. Cả đêm không ngủ, theo lý bây giờ anh nên nghỉ ngơi dưỡng sức.
Nhưng...Bên cạnh trống trơn khiến anh cũng không thể nào ngủ tiếp được.
Cảnh Vãn Tình đi rồi....Anh bực bội cào bới tóc, thoáng nghe trong không khí còn vương lại hơi thở của cô, anh bỗng nhiên không còn buồn ngủ nữa.
Ngồi nhỏm dậy nửa người, bức rức không yên rút một điếu thuốc rít mạnh mấy hơi. Trong lòng trống trải...Cảm giác này thật khó chịu!
***
Lúc Thiên Tình đang thu xếp hành lý thì Cảnh Kiến Quốc vẫn còn đang ngáy ngủ khò khò.
Vãn Tình đang suy nghĩ làm như thế nào để giải thích chuyện cả đêm qua mình không về, lúc về lại thấy Thiên Tình đang chuẩn bị hành lý.
"Thiên Tình?" Vãn Tình lên tiếng gọi.
"Chị, chị về rồi." Thiên Tình ngước mặt nìn thấy Thiên Tình lập tức thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt của chị không có gì bất ổn như mình tưởng tượng, ngược lại mặt mũi còn hây hây đỏ. Có lẽ....Tối hôm qua chị không sao. Chắc mình quá lo lắng.
"Em dọn dẹp hành lý làm gì?" Vãn Tình hỏi.
"Hôm qua công ty thông báo sáng nay em phải bay về lại Hàn Quốc. Em đang tranh thủ thu dọn nhan chút, kẻo đến trễ chuyến bay." Thiên Tình vừa nói, vừa đưa vé máy bay cho Vãn Tình xem.
Biết hôm nay em gái phải đi, trong lòng Vãn Tình bỗng dung chua xót. Ngồi xổm xuống, giúp Thiên Tình dọn dẹp đồ, "Chị xin lỗi, sớm biết em phải đi gấp như vậy, tối hôm qua chị...." Cô nên nghĩ đủ mọi cách để trốn về. Nhưng mà...Tên khốn Lục Yến Tùng kia, nào có cho cô cơ hội chạy trốn?
"Chị, em biết chị rất bận, em hiểu mà." Thiên Tình cười ngắt lời Vãn Tình, "Miễn sao mọi chuyện cuối cùng đều tốt là được, em chỉ sợ ảnh hưởng tới sức khỏe của chị. Cũng may, gần đây cơ thể chị không có gì đáng ngại." Nhắc tới sức khỏe, Vãn Tình chợt khựng lại. Thận của cô vẫn chưa khỏi hẳn, tuy rằng phẫu thuật rất thành công, nhưng bác sĩ đã nhắc nhở cô, chú ý kiểm soát chuyện sinh hoạt tình dục.
Nhưng....lần nào gặp phải tên Lục Yến Tùng ác ma không biết thoả mãn kia. Lời bác sĩ căn dặn hoàn toàn vô ích.
"Em đừng quan tâm chị nữa, hãy tự lo cho mình trước đi. Ở Hàn Quốc lạnh như vậy, nhớ mặc thêm áo ấm."
"Dạ. Em biết rồi." Thiên Tình gật đầu.
Vãn Tình áy náy nhìn em gái, "Chị xin lỗi, vì đã không tìm được cha về."
Thiên Tình nhìn về phía một căn phòng khác bĩu bĩu môi, "Chị yên tâm, tối qua cha đã về rồi. Bây giờ còn đang ngáy ngủ kìa. Đoán chừng trong khoảng thời gian này, cha cũng không dám đi ra ngoài đánh bạc nữa."
Vãn Tình hoàn toàn không hiểu nội tình, "Xảy ra chuyện gì sao?"
"Vâng, là Thi Nam Sênh đã giúp em nghĩ cách trừng trị cha." Thiên Tình chỉ nói đại khái chứ không kể tỉ mỉ.
Sau đó nghĩ đến một chuyện, xoay người lấy bộ lễ phục màu xanh lam mà Thi Nam Sênh mua trong tủ ra. Cô đã xếp ngay ngắn, bỏ vào trong túi, "Chị, hôm nào chị rảnh, chị giúp em giao cái này cho anh Thi nhé."
"Đây là?"
"Đây là anh ấy mua cho em, bây giờ trả lại cho anh ấy." Thiên Tình thoải mái nói. Thật ra thì ở bên trong cô còn kèm theo một tờ giấy nhỏ, viết lời xin lỗi và nói phải rời đi.
Chỉ là....Không biết anh có để ý tới nó không.
Sau khi hai chị em cùng nhau thu dọn đồ,Vãn Tình tiễn Thiên Tình ra sân bay.
Suốt dọc đường, hai người như đều theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Vãn Tình nặng trĩu tâm sự, không biết khi Lục Yến Tùng tỉnh lại, không thấy cô ở bên cạnh, sẽ giận dữ như thế nào.
"Chị." Sau khi Thiên Tình gửi hành lý xong, thấy chị không mấy tập trung bèn lên tiếng gọi.
Vãn Tình bị gọi mới giật mình hoàn hồn.
Thiên Tình biết chị mình đang vì ai mà mất hồn như vậy, do dự một lúc, cuối cùng vẫn nói: "Sắp tới cha nhất định sẽ không đến sòng bạc nữa đâu. Chị đừng quá lo lắng."
"Thật sẽ không đi nữa sao?" Vãn Tình nửa tin nửa ngờ.
Nếu như cha thật sự không đi nữa, cô cũng không cần tiếp tục chịu sự khống chế của Lục Yến Tùng. Lúc trước là vì cha thiếu nợ song bạc số tiền lớn, nên anh ta tuyên bố muốn lấy mạng cha.
Hiện tại....Nên trả cũng đã trả hết...Cô không còn gì để dây dưa với tên khốn kia nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.