Tổng Giám Đốc Tha Tôi Đi

Chương 51: Yêu đương vụng trộm




Edit: TiêuKhang
"Cô yên tâm, bác sĩ Tống đã nói không sao thì nhất định sẽ không sao." Hộ lý cười đáp lời cô.
"Vậy tốt quá." Thiên Tình thở hắt ra một hơi. Mặc kệ anh không muốn có đứa bé này đến cỡ nào, nhưng bây giờ cô đã thật sự toàn tâm toàn ý chờ mong đứa bé được chào đời.
"Ăn chút gì đi, nếu không, ‘ông chồng tốt’ của cô sẽ lo lắng đấy." Hộ lý trêu ghẹo cười nói.
Ông chồng tốt?
Thiên Tình lấy làm ngạc nhiên với ba chữ ấy. Mình có chồng từ bao giờ?
Thiên Tình miễn cưỡng cười, “Tôi vẫn chưa kết hôn, nên cũng không có chồng."
"Vậy thì chắc là bạn trai rồi." Hộ lý đoán chắc là vậy. Dạo này, vợ chồng son có con trước rồi cưới sau đang rất thịnh hành, thấy riết rồi cũng quen, “Tối qua anh ta ở đây chăm sóc cô cả đêm. Có vẻ rất lo lắng.”
Chăm sóc mình cả đêm? Lẽ nào là anh sao?
Nhưng mà ....
Sao anh có thể ở lại chăm sóc mình? Thiên Tình không cần nghĩ ngợi, liền bác bỏ đáp án của mình. Có thể, chỉ là người của nhà họ Thi phái tới!
Nghĩ vậy, cô cầm lấy muỗng miễn cưỡng ăn một chút lót dạ.
Mặc dù cô không thấy đói, nhưng vì đứa bé trong bụng, cô không thể không ăn.
Ăn sáng xong, sau khi hộ lý dọn dẹp sạch sẽ, thì có bác sĩ tới thông báo Thiên Tình có thể xuất viện.
Trong phòng bệnh lúc này đã không còn ai. Cũng may, cô cũng không có đồ đạc gì cần phải thu dọn, chỉ thay ra áo ngủ trên người sau đó chuẩn bị đi về.
Cửa phòng bệnh lại bị người từ bên ngoài bất ngờ đẩy vào.
Né tránh không kịp, cơ thể gầy yếu của cô đụng mạnh vào người vừa tới. Cô loạng choạng vội thụt lùi ra sau, thiếu chút nữa đã hôn mặt đất....
Nhưng bên hông, lại có cảm giác vô cùng ấm áp.
Cánh tay dài rắn chắn vững vàng ôm gọn cô vào lòng.
Cô khẽ ‘A’ lên một tiếng, hai tay theo bản năng bám lên cổ đối phương mới có thể đứng ổn định lại.
Vừa ngẩng đầu lên, bất ngờ đối điện với ánh mắt tăm tối của Thi Nam Sênh. Vòm ngực vững chắc của anh dán sát vào cô, đến nỗi có thể nghe rõ mồn một nhịp tim lẫn nhau. Hơi thở sáng sớm còn mang theo hương bạc hà thoang thoảng quanh quẩn ở bên tai.
Tim Thiên Tình đập lộp bộp.
Anh nhếch môi, bên môi hiện lên ý cười cợt như có như không, "Mới sáng sớm, có cần phải ôm ấp yêu thương nhiệt tình thế này không?"
Sao anh lại không biết cô gái này chỉ vô tình va phải anh. Chỉ là, vừa nhìn thấy cô, thì anh lại không nhịn được tuôn ra những lời ác liệt.
Sau lần phản bội đó, trong lòng anh như mọc lên từng cọng gai nhọn, nhổ mãi không ra, chỉ có thể tổn thương người và tổn thương cả chính mình.
Nghe anh nói vậy, lúc này Thiên Tình mới có phản ứng.
Lúng túng đỏ mặt, lập tức buông tay khỏi cổ anh. Lui về phía sau một bước, giữ khoảng cách nhất định với anh.
Rõ ràng là nên giữ khoảng cách với loại phụ nữ này, nhưng lồng ngực bỗng nhiên trống rỗng không còn độ ấm, trái tim lại phảng phất cảm thấy như thiếu vắng thứ gì đó, lồng ngực cũng thấy trống vắng lạ thường, còn có chút lành lạnh.
“Tôi không cố ý." Sau khi đứng vững, Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn anh ấp úng giải thích.
Chỉ thoáng nhìn qua, đã có thể thấy rõ ràng sự mệt mỏi nơi đáy mắt anh, cô hỏi: "Sao anh lại tới đây?"
Anh giơ lên túi giấy trong tay, không nói lời nào vứt thẳng vào ngực cô, động tác chẳng mang chút dịu dàng nào. Sau đó ra lệnh: "Mặc vào!"
Hả?
Thiên Tình hơi kinh ngạc, mở túi ra nhìn xem, mới phát hiện là quần áo của mình.
Do tối hôm qua đi gấp, nên trên người cô vẫn đang mặc đồ ngủ của đêm qua.
"Cám ơn. Làm phiền anh tránh mặt một lát."
Thi Nam Sênh liếc cô một cái, không nói gì xoay người đi ra ngoài.
Thiên Tình cởi áo ngủ trên người ra, thay vào bộ đồ anh vừa mang tới.
Đang mở cửa tính đi ra ngoài, thì nghe được tiếng của mấy cô y tá bên ngoài hành lang đang nhỏ giọng thảo luận.
"Này, thấy không? Đó chính là đối tượng mà lúc trước Bạch Thiên Thiên công bố là sắp kết hôn đó, hình như tên là Thi Nam Sênh. Sau đó họ hủy bỏ hôn lễ không cưới nữa."
"Bởi vì cô gái tối hôm qua sao?"
"Đúng vậy, người ta tuổi trẻ đầy bản lĩnh, lại còn có đứa bé, có thể không đánh tan hôn lễ của người ta sao? Có điều, tôi thấy dường như Thi Nam Sênh này cũng có tình ý với cô ta đó. Tối qua ở trong phòng bệnh chăm sóc cô gái đó cả đêm luôn!"
"Haizz, cánh cửa nhà giàu có bạc bẽo lắm, ai biết được rốt cuộc là chăm sóc cô gái đó, hay là chăm sóc cho đứa con của cô ta?"
"Ờ, cũng đúng...."
Hai người vùa thảo luận, vừa đi tới thấy Thiên Tình đúng lúc mở cửa ra thì sửng sốt đơ người, lập tức liếc mắt nhìn nhau rồi thức thời im miệng.
Thiên Tình đi ra ngoài cửa. Thoáng thấy Thi Nam Sênh đứng ở lối hành lang dài.
Lúc này, trên hành lang đã có không ít người đi qua đi lại.
Quần áo anh mặt mặc rất đơn giản, tùy ý đứng giữa đoàn người vẫn không thể nào che giấu được sự bắt mắt khác biệt. Là người luôn khiến người khác chú ý nhất.
Đêm qua, thật sự anh đã tự mình chăm sóc cô cả đêm?
Phát hiện được điều này, trong lòng Thiên Tình bồi hồi rung động. Nhưng cô không nói gì, chỉ đi thẳng về phía trước, bước nhẹ nhàng đi lướt qua anh.
Thi Nam Sênh phản ứng kịp, nhìn theo bóng lưng nhỏ gầy của cô một lúc mới bất giác bước theo sau.
Hơi nghiêng người đón lấy túi đồ trong tay cô, hai người một trước một sau đi vào thang máy.
.....
Trên xe, Thiên Tình vẫn luôn dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn Thi Nam Sênh ngoài việc chuyên tâm lái xe ra cũng không có ý định muốn nói chuyện với cô.
Trong buồng xe nhỏ hẹp, bầu không khí như vậy thật khiến cho người khác cảm thấy ngột ngạt.
Thiên Tình cảm thấy không thể nào thở được nữa, muốn quay cửa sổ xe xuống để hóng mát một chút.
Nhưng mới quay chưa được một nửa, gió lạnh ùa vào, người bên cạnh từ đầu đến cuối không lên tiếng, lúc này cau mày, giọng điệu gần như ra lệnh: "Đóng lại!"
“Tôi muốn hóng mát một chút." Thiên Tình kháng cự.
Mi tâm của anh càng nhíu chặt hơn, nghiêng mắt liếc cô một cái, “Tôi nói, đóng lại! Đừng để cho tôi nói lần thứ ba!"
Sự ngang ngượng của anh, ít nhiều gì Thiên Tình cũng đã thành thói quen.
Nhưng....Hôm nay cô không muốn thuận theo ý anh.
Đối với người đàn ông mình đã từng yêu quá sâu đậm, vì vậy, một khi đã bị tổn thương, thì nỗi oán hận sẽ càng sâu sắc hơn, hơn nữa....
Sau đêm qua, sự thô bạo của anh còn suýt nữa đã hại đứa nhỏ....
Lần nữa bị cự tuyệt, sự kiên nhẫn của Thi Nam Sênh phút chốc bay vèo.
Hậm hực liếc cô một cái, bật nút điều khiển phía bên mình kéo cửa sổ xe lên, sau đó nhanh chóng bấm luôn nút khóa lại.
Cái gái ngốc này muốn chết rồi sao, cơ thể đã suy yếu đến vậy mà còn dám đòi hóng mát?
Cửa sổ xe cuối cùng vẫn bị đóng lại, Thiên Tình biết mình không lay chuyển được anh, nên không yêu cầu anh mở nữa.
Chỉ dời tầm mắt ra ngoài cửa sổ, một lúc sau chợt mở miệng: "Tối qua, là anh chăm sóc tôi suốt đêm sao?"
"Vậy thì thế nào?" Thi Nam Sênh nhướng nhướng hàng mày rậm, "Nếu tôi đã khiến cô phải vào viện, tôi cũng nên có trách nhiệm trông coi cô cho tới khi cô khỏe lại. Cô tốt nhất đừng nên hiểu lầm."
Anh trịnh trọng nhắc nhở cô.
Sớm biết lời của anh nói ra sẽ chẳng có lời nào dễ nghe. Nhưng trong lòng Thiên Tình vẫn không tránh khỏi có chút buồn buồn.
Miễn cưỡng nở nụ cười, cô quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt trong suốt sáng ngời, "Thi tổng yên tâm, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều. Chỉ là, vì em bé, mong rằng sau này Thi tổng hãy chú ý hành vi của mình."
Cô không muốn bị anh đối xử thô bạo giống như đêm qua nữa! Thay vì nói là ham muốn, chẳng bằng nói là làm nhục thì đúng hơn....
Nhưng cô đã làm sai chuyện gì?
Lời lẽ ‘dạy dỗ’ của Thiên Tình càng khiến Thi Nam Sênh thêm tức giận.
Tay siết chặt vô lăng, anh đè nén cảm xúc cười lạnh, "Cô không cảm thấy lời cô nói rất buồn cười sao? Mưu tính trăm phương ngàn kế để ở lại nhà tôi, chẳng lẽ không phải vì muốn trèo lên giường tôi ư? Tôi có thể chịu được loại đàn bà ngụy trang, nhưng mà...."
Anh dừng một chút, liếc mắt sang bên cạnh cười giễu nhìn cô nói, "Giả bộ cũng đừng nên quá mức."
"Mặc kệ anh muốn sao cũng được." Thiên Tình hít sâu một hơi, “Tôi chỉ muốn chứng minh với bà Thi và anh đứa bé này là con của anh. Một khi đứa bé được chào đời, tôi sẽ cùng con của mình rời đi không một chút lưu luyến."
Rời đi?
Cô ta còn dám nói muốn rời đi?
Thi Nam Sênh bởi vì này hai chữ mà trong lòng phát hoảng.
Anh nhíu mày, sắc mặt càng lạnh lẽo như thời tiết vào mùa đông bị đóng băng, khiến Thiên Tình không khỏi rùng mình.
Anh lạnh lùng châm biếm: "Chuẩn bị rời đi sao, muốn đi cùng ‘Tình Thiên’ của cô đó à? Cô cho rằng sau khi Mộ Trầm Âm biết cô đã từng đê hèn bán thân cho tôi xong, hắn ta còn có thể cần cô sao?"
Anh gần như nghiến răng nghiến lợi để nói, gân xanh trên tay cầm lái nổi lên từng sợi rất rõ ràng.
Thiên Tình kinh ngạc sững sờ một lúc, không thể tin nổi nhìn anh, "Anh….Anh xem lén lịch sử tôi chat với bạn?"
Sao anh có thể làm vậy? Đó là chuyện riêng tư của cô mà.
Xem lén? Buồn cười thật! Cô ta không biết liêm sỉ để sờ sờ ra trên máy tính, anh cần phải đi xem lén sao?
Muốn xem cũng là đường đường chính chính mà xem!
Nhưng....
Không anh không muốn giải thích gì, chỉ buông lời châm chọc, "Cho dù sự thật tôi có xem lén đi nữa, vẫn còn tốt hơn cô lén lút yêu đương vụng trộm với thằng đàn ông khác!"
Anh cố tình nhấn mạnh mấy chữ ‘yêu đương vụng trộm’.
Thiên Tình ngỡ ngàng một lúc. Rốt cuộc anh đang nói gì? Yêu đương vụng trộm? Đang nói cô và Trầm Âm sao? Tại sao khi không anh lại ghán ghép những tội danh khó hiểu này lên đầu mình?
Thiên Tình cũng nóng nảy đáp lại, "Thi tiên sinh, tôi nghĩ anh đã hiểu lầm chỗ nào rồi!" Cô cố đè nén cơn rét lạnh dâng lên từ đáy lòng, hai mắt bướng bỉnh nhìn lại anh trừng trừng, nói rõ ràng từng chữ từng câu, "Cũng như anh nói đấy, tôi chẳng qua chỉ là một kiện hàng đã bán cho anh, chứ không phải là bạn gái của anh, càng không phải là vợ anh. Vì vậy, dù cho tôi thật sự có ở cùng bất kỳ ai đi chăng nữa, cũng không thể dùng mấy chữ ‘Yêu đương vụng trộm’ để nói!"
Bây giờ chịu thừa nhận rồi sao? Thừa nhận cô và Mộ Trầm Âm đã ở bên nhau?
"‘Vợ’? Cô hãy tự hỏi lại mình đi, cô đủ tư cách sao?" Thi Nam Sênh oán hận nhìn người phụ nữ đã phản bội mình mà ở trước mặt còn tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng.
Nét mặt hung ác đó, dường như muốn nuốt chửng lấy cô. Lời anh sắc bén như dao: “Vợ của Thi Nam Sênh tôi, đời này tuyệt đối không thể là cô! Đừng nói tới đứa bé trong bụng không phải của tôi, dù cho có thật là của tôi để lại đi nữa, cũng sẽ không bao giờ trở thành đá lót đường cho cô bước chân vào cánh cửa giàu sang đâu. Vì vậy, biết khôn thì dẹp ngay cái suy nghĩ đó đi, đừng si tâm vọng tưởng!"
"Hóa ra Thi tiên sinh lại tự cho rằng mình là người có lòng tốt quảng đại như thế." Thiên Tình cảm thấy con tim mình như chết lặng.
Giờ phút này, cô giống như con nhím bị anh rút hết gai, thương tích cùng mình, vì vậy cũng không ngần ngại đem hết những vết thương đó hoàn lại cho cố chủ.
Cô mỉa mai ngược lại anh, "Đứa bé này, nếu không phải do bà Thi cầu xin tôi giữ lại, thì hiện tại tôi cũng không còn bất cứ quan hệ nào với anh rồi. Cho tới bây giờ, tôi chưa từng nghĩ qua, trong tương lai sẽ để cho đứa bé này mang họ của anh, riêng tôi, càng không hề nghĩ tới sẽ gả vào nhà họ Thi các người. Thi tổng đã hao sức lo lắng không đâu rồi."
Đến lúc này thì Thi Nam Sênh đã bị triệt để chọc cho phát điên.
Xe bỗng ‘Két....’ một tiếng, đột ngột dừng luôn ở giữa đường.
Thiên Tình không kịp phản ứng, cả người bị một lực mạnh hất văng về phía trước, chúi đầu va vào xe một cái thật mạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.