"Nè, cẩn thận thôi."
Ngọc Khanh đỡ Thục Nghi vào nhà, sau đó đi vào nhà tắm lấy một khăn bông thấm nước đi ra phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Thục Nghi.
"Để mình lau cho cậu, sau đó đi thay đồ rồi ngủ sớm, được chứ?"
Thục Nghi từ lúc nãy đến giờ vẫn còn lo sợ, bất an. Cô vươn tay ra khỏi áo khoác đang khoác lên người mình mà lúc nãy Thế Kiệt đưa cho cô, nắm lấy góc tay áo Ngọc Khanh:
"Khanh à, mình rất sợ, mình cảm thấy bất lực trước hoàn cảnh đó."
Ngọc Khanh biết tâm trạng của Thục Nghi không tốt, dang tay ôm cô vào lòng.
"Nghe lời mình, đừng như vậy nữa, không phải bây giờ cậu an toàn rồi sao?"
"Không, mình sợ lắm, mình sợ cảnh tượng đó lại xảy ra một lần nữa, lúc đó mình sẽ không biết phải làm sao cả."
"Thục Nghi, cậu bình tĩnh lại, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu, yên tâm đi, được không?"
Ngọc Khanh an ủi Thục Nghi một lúc thì cô mới chịu nghe lời, thay quần áo để đi ngủ. Trước lúc ngủ còn cài giờ báo thức để sáng mai đến nhà Đặng Vũ cho đúng giờ. Đáng lẽ ra Ngọc Khanh định gọi điện xin nghỉ một ngày cho Thục Nghi nhưng cô không đồng ý, vẫn nhất quyết đi làm.
Ban đêm, trong lúc Ngọc Khanh đang ngủ say...
"Ba ơi, con xin ba, con biết lỗi rồi, con sẽ không đòi như thế nữa, ba thả con ra đi... con xin ba mà..."
Thục Nghi bỗng nhiên đưa tay ra, quơ lung tung, sau đó còn làm hành động chắp hai tay như lạy một ai đó. Hành động bất thường của cô làm Ngọc Khanh tỉnh giấc.
"Nghi, Nghi....", Ngọc Khanh lay Thục Nghi.
Thục Nghi giật mình tỉnh giấc, trên trán lấm tấm mồ hôi, mặt bần thần.
"Cậu lại mơ thấy ác mộng đó phải không?"
"Phải, một thời gian rồi nó không xuất hiện, bây giờ thì quay trở lại."
"Chắc do chuyện ngày hôm nay làm cậu nhớ lại đó thôi. Đừng để ý nữa, mau ngủ đi, sáng mai còn đi làm sớm."
Hai người nói chuyện một lúc thì đi vào giấc ngủ....
*****
Sáng hôm sau....
Hôm nay tinh thần Thục Nghi đỡ hơn hẳn, vì thức dậy hơi trễ nên cô không kịp ngồi ăn sáng đàng hoàng, chỉ cầm đại một miếng bánh mì rồi chạy ra ngoài, để lại đằng sau tiếng cười khanh khách của Ngọc Khanh.
"Thục Nghi, chào cháu buổi sáng."
"Chào chú buổi sáng, chúng ta đi thôi ạ, cháu sợ trễ giờ.", Thục Nghi hối thúc chú Kiên.
Khác hẳn với vẻ cấp bách của Thục Nghi thì bên này Lisa Vy và Đặng Vũ vẫn còn say giấc.
Reng....reng.....
Tiếng chuông đồng hồ báo thức vang lên làm Đặng Vũ tỉnh giấc. Như thường lệ anh vẫn dậy trước, không gọi người bên cạnh bao giờ. Ngay lúc Đặng Vũ vừa muốn hất tấm chăn xuống giường thị bị Lisa Vy ôm chầm lấy từ phía sau.
"Vẫn còn sớm, ngủ thêm chút nữa đi."
Đặng Vũ tháo hai cánh tay như vòi bạch tuột của Lisa Vy ra:
"Đến giờ rồi, thư ký cũng sắp đến. Em muốn ngủ thì ngủ đi, lát muốn ăn gì thì nói dì Phúc."
"Chắc gì cô ta sẽ đến đúng giờ chứ, có khi còn không đến nữa là..."
"Ý em là gì?", Đặng Vũ quay mặt lại hỏi.
"À không, không có gì. Em chỉ muốn nói là không phải lúc nào cô ta cũng sẽ đúng giờ, chắc chắn sẽ có bữa trễ. Anh cứ nằm xuống ngủ thêm một lát nữa đi.", Lisa Vy vội vàng tránh né, sợ bị Đặng Vũ vạch trần.
Mặc kệ lời nói của Lisa Vy, Đặng Vũ vẫn thức dậy sớm, anh đi vào nhà tắm làm vệ sinh. Còn Lisa Vy ở bên ngoài thì mừng thầm. Đến đúng giờ sao? Sao cô ta có thể chứ? Có khi bây giờ vẫn còn ở trong văn phòng ấy chứ?
Phải, Lisa Vy vẫn nghĩ Thục Nghi vẫn còn bị nhốt ở Thượng Vũ. Mục tiêu của cô ta rất đơn giản, chỉ muốn khi Đặng Vũ vào phòng làm việc sẽ thấy Thục Nghi. Đặng Vũ là người không cho phép ai tùy tiện vào văn phòng, động đến các tài liệu vì đó đều là tài liệu cơ mật của tập đoàn. Nếu Thục Nghi xuất hiện ở đó, thế nào cô cũng bị nghi ngờ đánh cấp tài liệu tuồn ra bên ngoài, nhất là vào thời điểm này khi Thượng Vũ đang có một công trình quan trọng. Nhất định là Đặng Vũ sẽ nghĩ Thục Nghi có âm mưu, lập tức đuổi việc cô, như thế Lisa Vy mới dẹp được cái gai trong mắt của mình.
"Dì Phúc, chào dì."
"Chào cháu, Thục Nghi. Hôm nay dì không thể làm nước ép cho cháu được."
"Không sao đâu dì, cháu đã ăn sáng rồi. Cháu vào trong nhé."
"Cậu chủ đang dùng bữa sáng cùng cô Lisa Vy, cháu vào đi."
Nói rồi Thục Nghi đi vào trong phòng ăn, nhìn thấy Lisa Vy làm cô càng thêm chán chường.
"Tổng giám đốc, chào buổi sáng."
Nghe thấy giọng nói của Thục Nghi, Lisa Vy giật mình, đưa ánh mắt về phía cô. Không phải chứ, sao cô ta lại ở đây? Chẳng lẽ cô ta không đến Thượng Vũ vào tối hôm qua? Không thể nào, chắc chắn cô ta sẽ vâng lời mà đến, hay là Đạt không làm xong chuyện? Rất nhiều câu hỏi hiện ra trong đầu Lisa Vy mà chính cô ta cũng không giải đáp. Cô ta nghĩ mình sẽ giải trừ được Thục Nghi nhưng không ngờ kế hoạch thất bại, không những không loại trừ được mà có khi Thục Nghi đã biết chính cô ta là chủ mưu phía sau nhưng thái độ của cô rất bình thường, không giống một người đã biết sự thật vậy. Được, cách này không loại được cô, chắc chắn tôi sẽ có cách khác, Lisa Vy này không phải dễ cho người ta qua mặt đâu.
"Trông mặt cô có vẻ uể oải, tối qua ngủ không ngon?", Đặng Vũ chăm chú nhìn Thục Nghi.
Tất nhiên, chuyện tối qua ai gặp phải làm mà ngủ ngon cho được, kể cả cô. Mà điều tệ nhất là nó lại gợi cho cô một ký ức kinh khủng mà cô không muốn nhắc đến.
"Phải, tôi có hơi khó ngủ một chút."
"Dù sao đi nữa không ảnh hưởng đến công việc là được."
"Vâng, tôi nhớ rồi ạ."
"Lên xe báo cáo sau."
Thục Nghi nghe xong liền cầm túi lên đi theo sau Đặng Vũ. Lúc này ở phía sau Lisa Vy ngồi kiểm tra điện thoại mới phát hiện Đạt đã gửi tin nhắn cho cô ta vào đêm hôm qua, lúc mà ba người Kiệt, Nghi và Khanh vừa rời khỏi.
"Thưa cô, tôi đã làm theo kế hoạch nhưng không ngờ Phó Tổng lại xuất hiện, cứu Thục Nghi ra. Tôi thành thật xin lỗi."
Lisa Vy đọc xong tin nhắn liền nổi giận, ném chiếc ly thủy tinh xuống sàn nghe " xoảng" rất to. Chết tiệt, cô ta đã đến, kế hoạc sắp thành công lại bị tên Thế Kiệt phá hỏng.
Người làm cùng dì Phúc ở bên ngoài nghe thấy tiếng ly bể liền chạy vào gặp phải khuôn mặt đỏ bừng vì giận của Lisa Vy.
"Nhìn cái gì mà nhìn, dọn dẹp đi."
Nói rồi cô ta bỏ lên lầu, sau lưng chỉ còn những người làm dọn dẹp. Đúng là đồ phách lối mà, sao cậu chủ có thể để ý đến cô ta chứ, không bằng một phần của cô Thục Nghi nữa...