Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 22: Bại lộ




Thục Nghi ngơ ngác nhìn Thế Kiệt, cái gì vậy, sao lại tức giận với mình chứ?
"Sao anh lại mắng tôi?", Thục Nghi nhăn nhó.
Ngọc Khanh phía sau tiến lên một chút, nói đỡ cho Thục Nghi:
"Phó Tổng, anh hiểu lầm rồi. Không phải Nghi đi đứng không cẩn thận mà là có người cố ý làm hại đến cậu ấy."
Sau lời nói của Ngọc Khanh thì Thế Kiệt nhận ra mình có thái độ hơi quá. Anh kéo ghế ngồi xuống, nhẹ nhàng nói:
"Xin lỗi cô, tôi không nên nặng lời."
"Không sao, lần sau đừng như vậy nữa là được.", Thục Nghi cười.
Ngọc Khanh cũng kéo ghế ngồi cạnh Thế Kiệt, đây là lần đầu tiên cô thấy Thế Kiệt dịu dàng với phụ nữ như vậy. Mãi suy nghĩ thì Thế Kiệt quay sang cô, đưa tay quơ quơ trước mặt.
"Ngọc Khanh."
"A, có việc gì vậy Phó Tổng?"
"Tôi nói nhé, cả cô và Thục Nghi đừng gọi tôi là Phó Tổng hoài được không? Khi nào ở Thượng Vũ thì gọi như vậy, nếu ở ngoài cứ gọi tôi là Thế Kiệt, được chứ?"
"Xin lỗi, anh có việc gì không?", Ngọc Khanh hiểu ý của Thế Kiệt.
"Cô nói có người cố ý hãm hại Thục Nghi sao?"
"Phải, tôi đang nghi ngờ điều đó."
"Sao cô lại nghĩ như vậy? Có chứng cứ không?"
"Nãy Thục Nghi có nói khi cậu ấy đang đi thì có một chiếc xe bóp kèn, Nghi đã tránh sang một bên nhưng chiếc xe vẫn cố tình chạy qua va quẹt làm cậu ấy ngã xuống đất. Hơn nữa lúc tôi chạy đến chỗ của Thục Nghi đang bất động, bên cạnh có một mảnh giấy để lại.", Ngọc Khanh nói xong lấy mảnh giấy đang trong tay Thục Nghi đưa cho Thế Kiệt.
Thế Kiệt mở ra xem, anh nheo hai hàng lông mày lại, vẫn là anh hai. Rốt cuộc là ai đã có ý hãm hại Thục Nghi, cả hai lần đều muốn làm cô tránh xa Đặng Vũ.
"Khanh, cô có đang nghi ngờ ai không?"
"Tôi nghĩ là Lisa Vy vì lần trước cô ta có hẹn riêng với Nghi, yêu cầu cậu ấy tránh xa Đặng Vũ."
"Mình không nghĩ là cô ta đâu. Nếu bị Đặng Vũ phát hiện không phải là bất lợi cho chính mình sao? Cô ta không ngốc đến thế.", Thục Nghi phủ nhận.
"Có thể cô ta sẽ có cách tránh tội?", Ngọc Khanh vẫn giữ chính kiến của mình.
"Thục Nghi, cô có nhớ về chiếc xe đã tông cô không?", Thế Kiệt quay sang Thục Nghi.
"Tôi không nhớ rõ biển số xe, tôi chỉ nhớ đó là một chiếc xe bốn chỗ màu đỏ tươi."
Thế Kiệt gương mặt căng thẳng.
"Nếu như tôi không nhớ lầm thì một lần tôi thấy Lisa Vy có một chiếc xe màu đỏ tươi, cũng bốn chỗ."
"Cậu thấy chưa Nghi, mình khẳng định chính cô ta. Khu phố của cậu buổi sáng khá vắng, lại đường to đủ một chiếc ô tô đi vào. Lisa Vy muốn hại cậu cũng không có gì là khó."
"Cô còn nhớ đặc điểm gì nữa không?", Thế Kiệt tiếp tục gặng hỏi, mong muốn có thêm tin tức để điều tra.
"Để tôi nhớ đã... À, đúng rồi lúc chiếc xe lướt qua mặt tôi, đẩy tôi ngã thì ngay trên xe có treo một vật trang trí hình con ngựa rất đẹp."
"Phó..à, Thế Kiệt, anh có biết trên xe của Lisa Vy có treo thứ đó không?", Ngọc Khanh mong nghe được câu trả lời là có của Thế Kiệt. Lúc đấy cô sẽ lập tức đi hỏi tội cô ta.
Nhưng trái với sự hy vọng của Ngọc Khanh thì Thế Kiệt chỉ lắc đầu:
"Cái đó thì tôi không biết."
Ngọc Khanh thở dài não nề, không một chút tin tức để điều tra, làm sao đây? Thế Kiệt cũng nhận thấy sự thất vọng của Khanh thì lấy bàn tay vỗ nhẹ lên bàn tay Khanh:
"Đừng lo, chúng ta sẽ tìm ra ngay thôi."
Ngọc Khanh đưa mắt nhìn Thế Kiệt, trên gương mặt anh là một nụ cười nhẹ, nhưng nó lại hướng về phía Thục Nghi, hai bàn tay anh, một tay vỗ tay cô, một tay lại vỗ lên tay Thục Nghi. Ngọc Khanh chỉ cười chê trách bản thân mình, sao lại có ý nghĩ như thế chứ, nhưng bàn tay của anh thật sự rất ấm áp, khiến cho người khác chỉ muốn nắm mãi thôi.
*******
Ngày hôm sau...
"Mình có thể tự về nhà được, cậu cứ đi làm đi.", Thục Nghi vừa xếp quần áo vừa nói với Ngọc Khanh.
Sáng nay lúc bác sĩ vào thông báo Thục Nghi có thể xuất viện thì Ngọc Khanh đúng lúc đến luôn. Ngọc Khanh nói đến giúp Thục Nghi dọn dẹp đồ để về nhà, dù cho cô bạn thân ngăn cản.
"Mình đã gọi điện đến Thượng Vũ xin phép đi làm muộn một chút để đến đây giúp cậu, vậy mà cậu còn cằn nhằn mình nữa. Thế Kiệt có việc nên không thể đến.", Ngọc Khanh cũng phụ Thục Nghi dọn đồ.
"Thôi cậu đến là được rồi, đừng làm phiền đến người khác."
"Ừa, xong chưa? Xe mình ở dưới, đi thôi.", Ngọc Khanh nghe Thục Nghi nói vậy thì nghĩ là Thục Nghi thật sự không biết gì rồi.
Sau khi đưa Thục Nghi về nhà thì Ngọc Khanh quay lại Thượng Vũ. Đúng lúc cô muốn vào nhà vệ sinh, đang đi đến chiếc cột trước nhà vệ sinh thì thấy trong đó là Lisa Vy đang cầm điện thoại nói chuyện, tay thì đang đẩy từng chiếc cửa trong nhà vệ sinh như đang kiểm tra xem có ai ở trong không. Sau khi xem xét một loạt thì cô ta đi vào một buồng, khóa cửa lại. Ngọc Khanh thấy thế cũng nhẹ nhàng đi vào bên trong, vào buồng kế bên buồng của Lisa Vy, nhẹ tay đóng cửa để cô ta không phát hiện ra.
"Sao? Anh muốn cái gì?", giọng nói của Lisa Vy không to lắm, vừa đủ để cho cô ta và người trong điện thoại nghe.
Không biết vì sao nhưng Ngọc Khanh có cảm giác Lisa Vy sẽ nói chuyện về Thục Nghi nên cô bất giác mở điện thoại, bật chế độ thu âm, đưa chiếc điện thoại sát vào để thu lại cuộc đối thoại.
"Anh đã không hoàn thành được việc tôi giao mà còn đòi cái gì?"
"Sao? Khó sao? Chỉ là nhốt con nhỏ Thục Nghi đó vào phòng làm việc của Tổng giám đốc mà cũng không xong mà còn đòi, anh không thấy nực cười à?"
"Anh có biết anh không làm được, tôi phải tự ra tay. Chiếc xe mới mua của tôi chỉ vì trả thù cô ta mà đã bị trầy, anh biết nó có giá thế nào không? Đã thế không biết cô ta chết chưa hay vẫn không sao như lần trước, đúng là tôi đã sai lầm khi giao việc cho anh. Tôi không gửi tiền cho anh đâu, đừng làm phiền đến tôi nữa."
Lisa Vy bực bội cúp máy, mở cửa đi đến bồn để rửa tay rồi đi thẳng ra ngoài mà không phát hiện một chiếc buồng bên cạnh cửa vẫn còn đóng. Ngọc Khanh ở bên trong lúc này đang lạnh hết cả người. Quả là người mưu mô, chỉ vì muốn mình được an toàn mà nhẫn tâm hãm hại người khác. Được, cô muốn hại Thục Nghi sao? Để xem tôi có thứ này trong tay thì cô còn chối cải được gì không? Đúng là người phụ nữ độc địa...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.