Thục Nghi mở cửa ra, ngoài cửa là bóng dáng cao lớn, mạnh mẽ của một người đàn ông, Thục Nghi ngẩng đầu lên xem là ai thì bất ngờ cùng hốt hoảng, sao anh ta lại đến đây vào giờ này chứ?
"Sao, em không định mời tôi vào nhà à?"
Đặng Vũ đứng ngoài cửa, một tay đút vào túi quần, một tay để ra ngoài chắc có lẽ vừa nhấn chuông cửa xong.
"À không, mời Tổng giám đốc vào ạ."
Thục Nghi đứng nép vào một bên nhường đường cho Đặng Vũ vào. Đặng Vũ đi vào trong nhà, đưa mắt nhìn vào chiếc tủ kế bên cái cửa, là tủ giày. Anh đi lại gần chiếc tủ làm Thục Nghi giật mình vì cô cũng đứng gần đó. Thục Nghi vội đóng cửa lại, đi vòng ra sau lưng của Đặng Vũ, hành động của cô làm Đặng Vũ nhếch môi cười, đúng là một cô gái nhạy cảm.
Đặng Vũ vươn tay mở một bên cánh tủ, trong đó là những đôi giày của Thục Nghi, giày ba-ta có, giày búp bê có nhưng chỉ có duy nhất một đôi giày cao gót, là đôi giày lúc nãy cô mang cũng là đôi giày cô đi cùng với chiếc đầm đang mặc trên người khi tham dự buổi từ thiện lúc trước. Anh đưa tay mở luôn cánh tủ còn lại. Nếu bên cánh kia là giày để đi ra đường thì bên này là dép đi trong nhà, có tổng cộng là bốn đôi, một đôi cô đang đi, một đôi của Ngọc Khanh, hai đôi còn lại là của ba mẹ cô mỗi khi lên chơi. Đặng Vũ cúi xuống, tháo đôi dày da cá sấu màu nâu đắt tiền ra, bỏ vào cánh tủ bên trái, sau đó lấy một đôi dép dành cho đàn ông ra, mang vào, đóng luôn hai cánh cửa vào.
"Tổng giám đốc đến giờ này có việc gì không ạ?", Thục Nghi đứng sau run hết cả người, giọng cũng nhỏ dần.
"Em nói cái gì, tôi không nghe rõ?", thật ra Đặng Vũ nghe được cả nhưng vẫn muốn Thục Nghi lặp lại.
"Dạ, Tổng giám đốc đến nhà tôi có việc gì không ạ?", Thục Nghi lặp lại cậu hỏi to hơn một chút.
"Trong tủ giày của em có một đôi dép mang trong nhà của đàn ông, bạn trai em thường đến nhà lắm sao?"
Đặng Vũ ngoảnh mặt lại nhìn Thục Nghi rồi hỏi, có khi thằng em trai quý báu của anh đã đến đây rồi. Câu hỏi của Đặng Vũ làm Thục Nghi giật mình, anh ta điều tra mình sao?
"Dạ không phải bạn trai gì đâu ạ, là bố tôi lâu lâu lên chơi nên tôi mới mua để sẵn cho ông thôi.", Thục Nghi không định nói ra hết đâu nhưng ánh mắt của Đặng Vũ quá đáng sợ, khiến cô nói ra mọi chuyện vô điều kiện.
Đặng Vũ đút hai tay vào túi quần rồi đi xung quanh nhà, từ phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, cuối cùng là phòng ngủ của cô. Một căn nhà với diện tích nhỏ như vậy làm sao mà cô ở được chứ, chỉ đi vài bước là hết căn nhà, sao có thể thoải mái được? Đặng Vũ dừng bước trước phòng ngủ của Thục Nghi, định mở cửa ra xem thì Thục Nghi từ đằng sau chạy đến can ngăn.
"Tổng giám đốc không thể mở ra được đâu ạ."
"Tại sao? Em giấu gì trong đó à?", Đặng Vũ cúi đầu, đưa sát khuôn mặt anh tuấn của mình vào mặt cô.
Thục Nghi giật mình, đảo mắt đi chỗ khác.
"Không phải ạ, chỉ là đồ riêng tư nằm trong phòng thôi."
Đồ riêng tư sao, sau này không còn cơ hội để cất như vậy nữa đâu.
"Em sống ở đây một mình? Cô bạn thân không ở cùng sao?"
Đặng Vũ quay ngược đi ra lại phòng khách, vừa đi vừa hỏi.
"Dạ không, tôi sống một mình."
Đặng Vũ ngồi xuống chiếc ghế sofa nhỏ, chân phải vắt lên chân trái, hai bàn tay đan lại đặt trên đùi.
"Cũng phải, bạn của em, cô tiểu thư tập đoàn MCS sao có thể sống ở đây chứ? Nó quá nhỏ, một người ở cũng không thoải mái."
Thục Nghi cũng đi đến chiếc ghế sofa đơn ngồi xuống, mặt tỏ vẻ khó chịu.
"Anh điều tra tôi?"
"Em là thư ký riêng của tôi, tại sao tôi không thể tìm hiểu về em?", Đặng Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
"Hơn nữa, ông chủ của em là Tổng giám đốc của Thượng Vũ, không tìm hiểu kỹ nhỡ em là người do đối thủ của tôi cài vào thì sao?"
Đặng Vũ dừng lại rồi nói tiếp. Đặng Vũ, anh đã cho người điều tra tôi rồi còn chê bai nhà tôi nữa, anh thật là tự cao tự đại.
Đặng Vũ nhìn vào ánh mắt của Thục Nghi, mọi suy nghĩ của cô đều bị anh đọc được hết.
"Tự cao tự đại là tính tình của tôi từ nhỏ, không thể thay đổi được. Mà nhà em có khách, em không thể lấy một ly nước ra mời sao?"
Thục Nghi hừ nhẹ, đi vào bếp rót nước. Một lúc sau quay ra đặt ly nước lên bàn, đưa tay cầm lấy bộ quần áo ngủ rồi nói.
"Tổng giám đốc uống nước xong thì cứ để ly ở đó, phiền anh lúc về khóa trái cửa giùm tôi là được."
Lúc Thục Nghi định cất bước đi thì nguyên người bị Đặng Vũ ôm ngược lại từ phía sau, tấm lưng nhỏ nhắn của cô áp chặt vào lồng ngực ấm áp của anh. Thục Nghi giật mình muốn thoát ra nhưng không được, cánh tay anh quá rắn chắc.
"Tôi nhớ là tôi cho em nghỉ ngơi ở nhà chứ không phải là đi ăn cùng người khác."
Thục Nghi không hiểu Đặng Vũ đang nói cái gì cả, chỉ trả lời cho có.
"Anh cho tôi nghỉ ngơi thì đó là thời gian riêng tư của tôi, tôi muốn làm gì hay đi với ai là việc của tôi."
"Quả thật rất mạnh miệng"
Đặng Vũ không nói gì, chỉ đưa đôi môi mỏng của mình gần sát đến gương mặt cô, Thục Nghi vội tránh né.
"Rốt cuộc anh đến đây làm gì, chắc chắn không chỉ muốn hỏi tôi đi với ai tối nay vì anh đã biết người đó là ai rồi."
"Rất thông minh, nếu tôi nói tôi muốn ra một đề nghị hấp dẫn với em thì sao?"
Đặng Vũ đưa tay lướt qua cánh tay cô, da cô rất mềm mại, khiến người khác không thể không chạm vào, giống như người em trai của anh, đưa bàn tay lên gương mặt cô mà vuốt ve, đôi môi anh khẽ nhếch lên, cảnh tượng lúc nãy anh đã thấy hết. Chết tiệt, lúc đó mặt cô cũng đỏ hệt như lúc anh chạm vào cô vậy.
"Đề nghị? Tôi nghĩ mình không có gì để thỏa mãn lời đề nghị của anh đưa ra."
Cô gái trong lòng anh rất thông mình, cái anh muốn không phải là lời đề nghị mà là một cuộc trao đổi, cả hai bên đều có lợi.
"Thật ra là tôi muốn có một cuộc trao đổi giữa chúng ta. Em nói em không có gì nhưng đối với tôi, em có rất nhiều."
Cô biết ngay mà, lời đề nghị hấp dẫn gì chứ.
"Anh muốn gì đây, Tổng giám đốc?", Thục Nghi giọng lạnh lùng.
"Không, giọng nói của em không nên như thế. Tôi muốn giọng nói của em giống lúc em đang ăn tối cùng người đàn ông đó kìa."
Đặng Vũ phả ra một luồng khí nóng hổi vào chiếc cổ trắng ngần của Thục Nghi, làm cô sợ đến run người. Đặng Vũ thấy biểu hiện của cô như thế, liền nhếch môi cười.
"Anh vào thẳng vấn đề đi."
"Được, không phải ba em đang nằm viện, rất cần tiền để điều trị sao? Trong khi đó cô bạn tiểu thư nhà giàu của em lại không thể giúp đỡ."
"Anh muốn giúp tôi? Vậy điều kiện trao đổi là gì đây?"
Đặng Vũ càng siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn.
"Là em, em phải ở bên cạnh tôi, làm tình nhân của tôi."
"Tôi nghĩ mình không thể trao đổi với anh được rồi, mời anh về cho."
Kêu cô trao đổi bản thân của mình để có tiền chữa trị cho ba sao? Anh ta xem cô là gì, gái bán thân chắc?
"Đừng vội, tôi sẽ cho em thời gian suy nghĩ. Ngày mai tôi sẽ bay đi Brunei, khi tôi quay về tôi muốn có được câu trả lời, chính xác thời gian là ba ngày. Em đừng quên, ba em đang cần tiền để chữa trị mà tiền lương của em không thể gánh nổi, tai biến không đợi lâu được đâu, một khi không có tiền viện phí, tất cả các bác sĩ sẽ dừng tất cả việc điều trị, lúc đó hậu quả như thế nào, em tự hiểu rõ."
Đặng Vũ nói ra những lời như đang đe dọa cô, ép buộc cô phải nhận lời chứ không phải cho cô suy nghĩ.
"Một mình bản thân em có thể đổi một số tiền lớn để chữa trị cho ba, quá lời rồi. Sau khi đi công tác về tôi muốn nghe câu trả lời của em, mong rằng đó không phải là một câu từ chối."
Đặng Vũ nói xong thì đặt một nụ hôn nhẹ xuống đầu vai nhỏ nhắn của cô sau đó đi về phía tủ, thay giày rồi ra về, để lại Thục Nghi đứng như chôn chân tại đó...