Sau khi tiễn Ngọc Khanh ra về, Thục Nghi quay trở lại trong nhà, vừa đi vào thì bị dì Phúc kéo đến hỏi chuyện, giọng bà có chút lo lắng.
"Thục Nghi, sao rồi?"
"Không có gì đâu ạ, chỉ là nói chuyện bình thường thôi."
"Không sao thật chứ?", dì Phúc không tin hỏi lại lần nữa. Làm sao mà vợ chưa cưới đến nhà thấy tình nhân của chồng tương lai đang sống cùng nhau mà bình thường được chứ, dù cho người đó có lương thiện đến đâu cũng sẽ tức giận, nhưng gương mặt của Thục Nghi lại không tỏ vẻ gì là vừa bị làm khó cả, chẳng lẽ không có chuyện gì thật sao? Dì Phúc dù là người giúp việc lâu năm nhưng ngay cả bà cũng không biết sự thật đằng sau hôn ước giữa Hà Phương và Đặng Vũ.
"Dạ vâng. À dì dặn mọi người trong nhà đừng nói chuyện này với Đặng Vũ, cháu không muốn làm lớn chuyện, được không dì?", Thục Nghi nhớ đến lời Hà Phương liền mở lời nhờ dì Phúc.
"Được, dì hiểu mà.", dì Phúc gật đầu.
"Vậy cháu lên lầu nghỉ một chút nhé, chiều cháu sẽ xuống phụ dì chuẩn bị bữa tối.", Thục Nghi có nghe dì Phúc nói là tối nay Đặng Vũ sẽ về nhà sau hơn một tuần tăng ca nên cô cũng muốn chuẩn bị bữa tối cho anh.
"Cháu cứ nghỉ đi, một mình dì có thể làm được.", dì Phúc vỗ vỗ tay Thục Nghi.
"Không, cháu muốn phụ dì mà."
Thục Nghi cười rồi vội đi lên lầu không cho dì Phúc có cơ hội từ chối.
Buổi tối...
Dì Phúc cùng Thục Nghi đang chuẩn bị thức ăn trong bếp thì có một người làm đi đến thông báo.
"Cô Thục Nghi, cậu Đặng Vũ đã về đến rồi ạ."
Thục Nghi gật đầu rồi dừng lại công việc trong tay, đi đến bồn rửa tay rồi đi ra ngoài phòng khách. Thục Nghi vừa ra đến nơi thì thấy bóng dáng cao lớn của Đặng Vũ đẩy cửa gỗ to lớn bước vào, cô vội đi đến đỡ lấy chiếc cặp táp trong tay anh rồi để lên chiếc ghế sofa, sau đó giúp anh cởi áo vest ngoài vắt lên thành ghế.
"Dì Phúc đã chuẩn bị bữa tối xong rồi, anh muốn vào dùng luôn hay đi tắm trước?", Thục Nghi hỏi thăm.
Đặng Vũ không nói gì, nắm tay Thục Nghi kéo vào phòng ăn. Trong phòng ăn, thức ăn đã được dọn lên, còn nóng hổi, anh và Thục Nghi ngồi vào vị trí như cũ. Thục Nghi đưa tay kéo thố cơm lại gần mình rồi xới cơm vào chén cho Đặng Vũ. Trong lúc đó dì Phúc từ trong bếp bê ra món cuối cùng đặt lên bàn rồi nói.
"Tôi và cô Thục Nghi đã chuẩn bị bữa tối cho cậu, cậu dùng thử xem có hợp khẩu vị không vì đây là lần đầu tiên cô ấy nấu món này. Một tuần cậu không về nhà nên cố gắng dùng nhiều một chút, chúc cô cậu ngon miệng."
Dì Phúc nói xong thì khẽ cuối đầu rồi rời ra ngoài. Trong căn phòng lúc này chỉ còn hai người mà thôi, Thục Nghi đưa chén cơm đến chỗ Đặng Vũ.
"Anh dùng cơm đi."
"Dì Phúc nói em nấu ăn sao?", Đặng Vũ đưa mắt nhìn Thục Nghi, đúng là lần đầu tiên anh nghe cô vào bếp.
"Phải, anh ăn thử xem có ngon không, vì là lần đầu tiên nên chắc không ngon lắm đâu, nếu không muốn anh có thể bỏ.", Thục Nghi đưa đũa gắp một miếng sườn kho cho vào chén của Đặng Vũ.
Câu nói của Thục Nghi vừa nói xong thì Đặng Vũ không nói không rằng cho miếng thịt vào miệng ăn thử. Một lúc sau anh gắp tiếp một miếng thịt khác vào chén.
"Lần sau em có thể làm món khác tiếp."
Mặc dù câu nói của Đặng Vũ không nói rõ là khen Thục Nghi nấu ăn ngon nhưng nhìn hành động của anh cũng có thể hiểu, anh thấy ngon. Thục Nghi lén nhìn Đặng Vũ đang ăn ngon lành rồi cười thầm, gương mặt tươi hơn hẳn. Thật ra cô biết nấu ăn, ngon nữa là đằng khác nhưng món này cô chưa từng nấu qua, nhưng khi nghe dì Phúc nói anh thích ăn món này thì cô lại cố gắng học hỏi, không biết là vì sao nhưng lúc nhìn anh ăn ngon như thế, lòng cô lại lăn tăn, như người vợ đang nấu ăn cho chồng mình vậy. Thục Nghi mới nghĩ đến đây liền giật mình lắc đầu, Thục Nghi mày bị gì vậy, sao lại suy nghĩ lệch lạc như thế? Hành động kì lạ thu hút sự chú ý của Đặng Vũ, anh nhìn cô rồi hỏi.
"Có chuyện gì?"
"Không, không có gì, tôi đi lấy nước cho anh."
Thục Nghi xấu hổ trước tình huống này liền tìm cái cớ rời đi, tim ơi sao lại đập nhanh như vậy chứ?
Sau khi dùng cơm xong cả hai người trở lại phòng ngủ. Trong khi Đặng Vũ tranh thủ xem lại một chút tài liệu thì Thục Nghi vào tắm rửa trước, một lúc sau thì đến lượt Đặng Vũ. Trong phòng ngủ vốn có một chiếc máy laptop để sẵn, để khi Đặng Vũ muốn làm việc trong phòng này thì vẫn có máy để sử dụng. Lúc nãy máy tính vừa mở lúc Đặng Vũ đang làm việc đến giờ vẫn chưa tắt, Thục Nghi đi đến ngồi xuống chiếc ghế rồi rà con chuột trên màn hình. Sáng nay Ngọc Khanh mới báo cho Thục Nghi là tập đoàn nhà cô mới xây dựng xong một khu chung cư cao cấp rất đẹp nên Thục Nghi muốn mở trang báo mạng lên xem sao vì lúc nào cô cũng ủng hộ, quan tâm đến công việc của gia đình Ngọc Khanh. Thục Nghi vừa gõ xong đường link trang báo mạng thì lập tức màn hình hiện lên nhiều mục tin tức hấp dẫn, Thục Nghi đang đưa mắt tìm tin tức của khu chung cư thì đột nhiên lại thấy một tin tức, cô vội nhấp chuột truy cập vào. Sau một lúc đọc bài báo, hai hàng chân mày đẹp của cô khẽ nheo lại, được vài phút thì cô tắt luôn trang báo, không tìm tin tức về tập đoàn MCS nữa. Thục Nghi đứng dậy, đi thẳng về phía chiếc giường lớn nằm xuống, lấy chăn phủ lên người, xoay mình về phía cửa số lớn sát sàn. Thục Nghi vừa định nhắm mắt ngủ thì từ đằng sau truyền đến một bàn tay nóng hổi làm cô giật mình xoay người lại, gương mặt chạm phải ánh mắt đầy dục vọng của Đặng Vũ. Anh nhẹ nhàng tiến tới ôm lấy cô vào lòng, tham lam hưởng thụ mùi thơm từ cơ thể của Thục Nghi, đã hơn một tuần anh chưa chạm vào cô, anh thật sự rất nhớ hương vị của cô. Anh đưa đôi môi mình phủ lấy đôi môi Thục Nghi, bàn tay không nghe lời bắt đầu hành động trên thân thể cô.
"Đừng, hôm nay tôi mệt."
Thục Nghi lạnh lùng lên tiếng, lấy hai tay đẩy Đặng Vũ ra nhưng không được, ngược lại bị anh ôm chặt hơn.
"Chỉ là chuẩn bị cơm tối mà cũng mệt sao?", Đặng Vũ đưa tay đùa giỡn với lọn tóc của Thục Nghi.
"Cũng một phần thôi, nói chung hôm nay tôi rất mệt, nếu anh chán có thể tìm người khác mà vui vẻ.", giọng Thục Nghi có chút gì đó hờn dỗi.
"Ý em là sao?", Đặng Vũ khó hiểu, cô gái này đang nói gì vậy.
"Thì trên báo đăng quá nhiều tin tức anh cùng cô minh tinh nào đó đi dùng cơm rất vui vẻ mà, tôi không biết anh tăng ca làm việc hay đi với mấy cô kia nữa. Hôm nay tôi không thể đáp ứng anh, anh nên đi tìm cô gái đó thì hơn.", Thục Nghi nói một mạch ra rồi xoay lưng về phía Đặng Vũ.
Đặng Vũ nghe Thục Nghi nói xong thì đột nhiên bật cười, lấy tay xoay người cô lại, ép cô nhìn vào mắt anh.
"Em ghen sao?"
Thục Nghi nhìn nụ cười đầy ẩn ý cùng câu nói của Đặng Vũ làm cô đứng hình. Ghen sao, sao có thể chứ? Cô không bao giờ ghen cả, Thục Nghi tự lừa dối chính mình. Nhưng thật ra lúc cô thấy bài báo đó trong lòng rất khó chịu, rồi tự nhiên nổi giận, nhìn thấy Đặng Vũ lại bực dọc, cô không hiểu tại sao khi một bài báo đơn giản là chuyện đào hoa của anh lại làm cô trở nên như thế, có khi nào lời anh nói là đúng không? Có khi nào cô ghen với người phụ nữ đó rồi, có khi nào cô yêu anh thật rồi không?