Tổng Giám Đốc Và Thư Kí: Ai Hơn Ai?

Chương 69: Nhân vật quan trọng




Đặng Vũ thấy gương mặt ngây ra của Thục Nghi, khẽ chau mày. Hôm nay cô gái này bị làm sao thế, đang để đầu óc vào cái gì mà cả bữa cơm ăn cùng anh đều ngẩn ra, lúc thì hỏi mấy câu kì lạ, rốt cuộc là sao đây?
"Ba em bị gì à?", Đặng Vũ nhìn Thục Nghi.
"Không, không có."
"Vậy thì tại sao gương mặt em lại thế? Ăn cơm cùng tôi chán thế à?"
"Không, đâu có. Lúc chiều tôi có coi một bộ phim có tình tiết kia xem mãi không hiểu mà lại hết phim, mai mới có tiếp nên tôi suy nghĩ ấy mà.", Thục Nghi viện đại lý do trả lời anh.
"Vô bổ.", Đặng Vũ bực dọc lên tiếng. Vì một bộ phim mà quên anh đang ngồi trước mắt cô sao?
"Ăn cơm xong chưa?"
"Xong rồi."
"Vậy thì lên lầu.", Đặng Vũ lại một lần nữa nắm lấy tay cô kéo đi.
"Lên lầu? Tôi còn chưa xem chương trình tối nay mà.", Thục Nghi như nhận thấy điều không ổn.
"Tất cả đều vô bổ. Lên lầu."
"Lên làm gì? Có chuyện làm không vô bổ à?"
"Tất nhiên là có. Lâu rồi tôi chưa động vào em.", Đặng Vũ nở nụ cười ma mị.
Thục Nghi kinh ngạc mở to mắt mặc kệ anh kéo cô đi lên. Xem tivi là vô bổ còn chuyện kia là có ích chắc? Gì mà lâu rồi không động vào cô? Vào đêm hôm bữa anh đi tiệc về trễ cũng lôi cô dậy với anh cho bằng được. Mà khoan, cô đang điều tra anh mà sao bây giờ lại quay ngược tình thế như một con mồi bị cho vào tròng vậy?
Quả như dự kiến, sau khi làm chuyện "có ích", sáng nay cô lại khó mà xuống giường. Thục Nghi mệt mỏi ngồi dậy thở dài, đúng là cô không đủ can đảm để nói chuyện với anh, để lạnh lùng với anh, để đòi lại sự công bằng mà khuất phục trước anh vô điều kiện. Mãi còn chìm trong suy nghĩ của mình, điện thoại của cô bỗng reo lên. Thục Nghi đưa tay với lấy chiếc điện thoại mở ra xem, một tin nhắn hiện lên.
"Thục Nghi, chiều cậu rảnh không? Ra quán cũ gặp mình.", là tin nhắn của Ngọc Khanh. Phải rồi, gần một tuần nay cô và Khanh chưa gặp nhau.
"Được, cậu báo giờ cho mình nhé."
"15h đi, chiều nay mình được về sớm.", tin nhắn Thục Nghi vừa gửi đi thì tin nhắn trả lời mau chóng được gửi đến, như người đối diện đang đợi từng giây vậy.
"Ok!", Thục Nghi vui vẻ nhắn tin lại.
Buổi chiều....
Quán ăn quen thuộc, Thục Nghi như thường lệ đến sớm hơn, lựa một chiếc bàn trong góc để tránh đi ánh nắng chói chang của buổi chiều, ngồi được một lúc thì Ngọc Khanh đến. Trái với nụ cười trên gương mặt Thục Nghi khi gặp bạn thân thì Ngọc Khanh lại trầm hơn hẳn, không còn lớn tiếng gọi tên cô như trước. Cô đi đến ngồi đối diện Thục Nghi, sau khi Thục Nghi và cô gọi món thì không khí lại trở lại sự im ắng. Nhận được sự khác lạ của Ngọc Khanh, Thục Nghi quan tâm hỏi.
"Khanh, sao vậy?"
Ngọc Khanh nhìn thẳng vào mắt Thục Nghi, giọng trầm thấp lên tiếng.
"Cuối tuần này anh Khương sẽ đi Pháp."
"Sao lại gấp thế?"
"Tại vì cậu. Thục Nghi, lần trước cậu từ chối anh ấy, anh hai mình biết một khi cậu đã nói như thế thì chắc chắn không thay đổi quyết định. Anh ấy đơn phương cậu từ lúc nhỏ cho đến bây giờ nên khi mọi việc trở thành thế này, anh ấy không thể nào ở lại một nơi đầy kỉ niệm như vậy được. Anh ấy đăng kí một khóa học mới tại Pháp, dự định sẽ học trong 3 năm."
"Ngọc Khanh, mình..."
"Mình cũng không hiểu tại sao anh ấy lại chọn nước Pháp khi cậu lại yêu đất nước ấy như vậy. Có lẽ để quên được cậu, anh Khương chắc cũng phải cần một thời gian rất lâu.", Ngọc Khanh cắt ngang lời nói của Thục Nghi.
"Khanh, mình xin lỗi, mình cũng không muốn.", ánh mắt Thục Nghi đầy sự lo lắng cùng buồn bã, cô không muốn mối quan hệ tốt của cô và Gia Khương lại trở nên thế này.
"Một điều nữa. Cậu và Thế Kiệt cãi nhau sao? Bữa tối chủ nhật tuần trước anh ấy dầm mưa cả đêm. Nếu mình lúc đó không đến kịp, có lẽ bây giờ cậu cũng chỉ thấy người chết mà thôi.", Ngọc Khanh giọng còn lạnh lùng hơn lúc trước.
"Sao? Có chuyện như vậy ư? Thế Kiệt không có nói cho mình biết."
"Sao có thể nói chứ khi người mình yêu lại làm mình thành ra như thế.", Ngọc Khanh nói cho Thục Nghi biết sự thật, cô không muốn trông thấy bộ dạng thảm hại kia của Thế Kiệt nữa.
"Ý cậu là..."
"Thế Kiệt yêu cậu, anh ấy không muốn cậu cảm thấy có lỗi hay sợ cậu từ chối nên không nói. Nhưng cậu cứ như vậy sẽ càng làm cho người khác khổ thêm thôi. Từ anh Khương đến Thế Kiệt.", Ngọc Khanh khá cao giọng, hai người đàn ông cô yêu thương đều vì Thục Nghi mà trở thành bộ dạng này, cô quả thực đau lòng và không hiểu vì sao Thục Nghi lại không giải quyết chuyện tình cảm ổn thỏa.
"Mình không biết điều này."
"Nghi, cậu trả lời đi. Cậu từ chối anh trai mình vì Thế Kiệt đúng không?", Ngọc Khanh suy nghĩ rất lâu nhưng rồi quyết định giúp đỡ Thế Kiệt làm rõ mọi chuyện, cô đau khi thấy anh vì người con gái khác đau khổ nhưng anh không nỡ nhìn anh tiều tụy như vậy mãi.
"Ngọc Khanh, nói thật với cậu, mình không có tình cảm nào với Thế Kiệt cả.", làm sao cô có thể có tình cảm với Thế Kiệt khi cô lại đang yêu anh trai của anh chứ?
"Cả hai người cậu đều không có tình cảm?", Ngọc Khanh ngạc nhiên sau đó lại thở dài, nói tiếp.
"Vậy thì cậu nên giải quyết chuyện tình cảm của mình đi, đừng để người khác phải đau khổ vì cậu nữa."
"Mình hiểu. Ngọc Khanh, mình xin lỗi."
"Người cậu nên nói lời xin lỗi là anh Khương kìa, anh ấy yêu cậu vậy mà, còn có Thế Kiệt nữa. Nhưng mình hiểu, tình yêu không thể nào ép buộc được."
"Mình sẽ lựa dịp nói chuyện với Thế Kiệt. Khanh, mình biết anh Khương sẽ khó mà gặp mình, thay lời mình nói lời tạm biệt và chúc anh ấy đi bình an.", Thục Nghi không ngờ sự việc lại đi xa đến như vậy, mối quan hệ giữa cô và Gia Khương khó mà được như lúc trước nữa.
"Được. Lâu rồi mình không gặp hai bác, cho mình gửi lời hỏi thăm, chừng nào có thời gian rảnh, mình sẽ về quê thăm hai bác. Mẹ cậu lần trước mình gặp ốm lắm đấy, chăm sóc mẹ cho tốt nhé, mẹ cậu cực cả đời rồi.", Ngọc Khanh dù có chút lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm đến ba mẹ Thục Nghi.
"Mình biết rồi, cảm ơn cậu nhiều."
Nói rồi Ngọc Khanh rời khỏi quán trước chỉ còn có một mình Thục Nghi. Biểu hiện của Ngọc Khanh rất lạ, cô biết cô bạn thân của mình giận vì đã từ chối và khiến Gia Khương bỏ đi nhưng còn lúc Khanh nhắc đến Thế Kiệt, giọng cô lại lạnh lùng hơn cả. Nhưng dù thế nào đi nữa, Ngọc Khanh nói đúng, cô phải giải quyết xong chuyện tình cảm mới có thể tập trung vào vấn đề của gia đình. Nhắc mới nhớ, cô từ lúc phát hiện ra sự thật chưa vào thăm ba lần nào, cả mẹ cô nữa. Mẹ cô dạo này đúng như Ngọc Khanh nói rất ốm cần phải được nghỉ ngơi nếu không muốn bị kiệt sức. Khoan, mẹ cô... Thục Nghi chợt nhận ra điều gì đó sau đó cô cầm lấy túi xách nhanh chóng rời khỏi quán ăn, có lẽ cô đã nhận ra được người quan trọng mà cô muốn tìm rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.