Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Chương 167: Xâm hại cô




Thiên Tình cảm thấy bụng quặn thắt từng đợt co rút. Mồ hôi lạnh cũng lấm tấm túa ra trên khuôn mặt tái nhợt. Chưa kịp đợi bụng bớt đau một chút để bỏ chạy tiếp thì đám người kia đã chạy tới.
"Mẹ nó! Còn muốn chạy à! Chạy đi!" A Cường vừa bị dọa tưởng chuyến này mình tiêu rồi, vì vậy lúc này thấy Thiên Tình ngã nhào trên đất gã liền hung hăng nhào tới đạp cho cô một phát.
"Còn chạy nữa, xem ông đây có đánh gãy chân mày không!"
"Cút ra.... " Thiên Tình cố nhịn đau, miễn cưỡng chống tay trên đất ngồi dậy. Cô tóm lấy chân gã hất ra, ngăn không cho gã ta tiếp tục làm cô bị thương.
A Cường bị hất loạng choạng lùi về phía sau, chật vật ngã sóng xoài ra đất.
"Ha ha ha, A Cường, mày xem mày kìa, chưa gì đã bị dọa đến chân nhũn như bún rồi sao? Bị con nhỏ yếu ớt này đẩy một cái mà cũng ngã."
"Đúng đấy. Suýt nữa ngay cả đứa con gái cũng trông không được, đúng là uổng công đã lăn lộn nhiều năm. Đáng đời luôn bị lão đại thấy mày là chướng mắt!"
Đám người xung quanh đều cười giễu cợt gã.
Vốn lúc nãy bị chuyện Thiên Tình bỏ trốn dọa cho sợ rồi, lúc này còn bị người khác cười nhạo, thể diện đều thi quét sạch, không nén được giận. Mặt hết tái rồi xanh, vặn vẹo vô cùng khó coi.
Một bụng tức giận chỉ có thể trút hết lên người Thiên Tình. Không thèm quan tâm đến vẻ mặt khổ sở của Thiên Tình, gã vươn tay xốc cô lên.
"Mẹ nó! Hôm nay không dạy dỗ cho mày một trận, thì ông đây không phải là đàn ông!" A Cường rống lên.
"Mày buông ra...." Bụng Thiên Tình càng đau dữ dội hơn. Xương bả vai bị gã tóm lấy như muốn vỡ nát ra.
Nhưng cơn giận của A Cường lúc này đã bóc lên tận đỉnh đầu, làm sao còn quản được nhiều chuyện như vậy?
Gã hung bạo lôi cô xềnh xệch đi vào nhà xưởng. Những người khác ở bên cạnh thấy cảnh này đều kích động hô hào gào lên.
"A Cường, giỏi lắm! Nếu mày dám làm thịt con bé này, số tiền hôm nay mày thua, tao sẽ không lấy một cắt!"
"Đúng, phải thông báo cho đại ca một tiếng. Bọn này cũng thích nha...."
....
Toàn là lời nói dâm tục kinh khủng, khiến Thiên Tình sợ hãi run lên. Cô hoảng loạn điên cuồng giãy dụa, "Mày muốn làm gì? Thằng khốn kiếp! Mày buông tay ra!"
"Các người sẽ bị báo ứng....."
"Các người không thể làm như vậy với tôi! Không muốn! Tôi không muốn vào đó!"
Sau tiếng kêu la cuối cùng, sau đó cô không thể chịu đựng được nữa mà khóc nức nở, giãy dụa không thoát, sau cùng chỉ có thể như một con búp bê vải rách nát mặc cho A Cường kéo vào...
A Cường bị kích động đến mất lý trí, còn bị đám người kia cổ vũ, khiến hắn càng hạ quyết tâm phải làm thịt được cô.
Mới vừa đi vào nhà xưởng, A Cường lập tức mở hết tất cả đèn bên trong lên, không nói lời nào liền ấn Thiên Tình lên vách tường.
Mọi người xung quanh điên cuồng nhao nhao lên, hưng phấn vỗ tay reo hò.
Vừa nghĩ đến lát nữa mình sẽ trở thành món đồ chơi của những tên khốn kiếp này, toàn thân Thiên Tình run lên dữ dội, nước mắt tuyệt vọng từng giọt từng giọt rơi xuống. Cô túm chặt cổ áo mình, thế nhưng gã A Cường kia đã vung tay lên thô bạo xé rách áo của cô.
"Đừng... Cứu mạng..." Thiên Tình run giọng gào lên, "Nam....Cứu em.... Cứu, cứu em với... Thằng khốn, đồ đốn mạt, mày cút đi!" Bao nhiêu lời mắng nhiếc của Thiên Tình lúc này đã tắc nghẽn, hơi thở xa lạ của người đàn ông kia sộc vào mũi khiến cô cảm thấy khó chịu muốn nôn ra.
Áo bị xé tả tơi để lộ ra bờ vai nhẵn mịn trắng nõn. Toàn thân vô lực như búp bê lưu ly, những giọt nước mắt kia càng làm nổi bật lên sự mong manh dễ vỡ của cô.
Cô thế này chẳng khách nào xúi giục người ta phạm tội!
Một đám đàn ông nhìn thấy cảnh tượng trước mặt cũng không khỏi căng mắt ra, dục vọng dâng cao nhìn cảnh tượng này. Cả đám người đỏ mắt chầu chực nhìn như loài dã thú săn mồi.
Còn Thiên Tình tựa như thỏ con lạc giữa bầy dã thú, bị một đám người vây quanh, chỉ còn chờ bị xơi tái.
*****
Ngay lúc tuyệt vọng, trong đầu Thiên Tình bỗng nảy sinh một ý nghĩ. Cô nghĩ, nếu tối nay không trốn thoát được, cô thà chết chứ không để bọn chúng làm nhục!
Cô không muốn sống tiếp với bộ dạng bết bát này. Cô không có dũng khí đối mặt với mọi người, càng không có cách nào để đối mặt với Thi Nam Sênh.... Cô đã dơ bẩn rồi, sao có thể xứng với anh được chứ?
"Không hay rồi! Không hay rồi!!" Đột nhiên cửa nhà xưởng bị đẩy ra, có người xông vào kêu to.
"A Đức chết tiệt, không thấy bọn tao đang chơi vui sao? Kêu la cái gì!" Có người mắng.
Gã tên A Đức kia xông vào, vội vàng kéo A Cường đang cởi quần ra giáng cho hắn một bạt tai.
"Mày còn chơi cái rắm! Lão đại dẫn Asy tới kìa!"
"Mày... Này nói ai?" Mọi người đều kinh hoảng, hai mắt như muốn rớt ra ngoài.
"Asy!!"
Trời ơi! Người đàn ông thần bí nhất, tàn nhẫn nhất, tuyệt tình nhất trong truyền thuyết, sao có thể đột nhiên xuất hiện ở đây?
Người này càng khiến người ta sợ hãi hơn cả lão đại mấy trăm lần! Hơn nữa, trong số tất cả những người ở đây, ai cũng chưa từng nhìn thấy Asy bao giờ.
Vẻ mặt mọi người đều vô cùng bàng hoàng, A Cường càng không dám đụng vàoThiên Tình nữa, vội vàng mặc quần vào.
Được gã buông ra, Thiên Tình cảm thấy sức lực toàn thân giống như bị rút sạch hết, xụi lơ ngã sóng xoài ra nền đất.
Bụng mỗi lúc càng đau dữ dội hơn. Cô cắn chặt môi tưởng chừng muốn rỉ ra máu.
Khi Thi Nam Sênh và Asy cùng tiến vào thì thấy một màn này.
Lúc nhìn thấy Thiên Tình quần áo tả tơi, yếu ớt thở dốc nằm trên mặt đất, anh thấy hô hấp của mình như tắc nghẽn lại.
Anh như mất đi lý trí điên cuồng rống lên: "Ai đụng vào cô ấy? Mẹ kiếp chúng mày, ai dám đụng vào cô ấy?"
Không gian nhà xưởng lập tức im phăng phắc, không ai dám nói gì cả.
Nhà xưởng vốn đang huyên náo ầm ĩ đến ngút trời lập tức bị tiếng quát lạnh lẽo thấy xương này làm cho im bặt. Mọi người đều im lặng như ve sầu mùa đông, chỉ sợ mở miệng sẽ bị một súng nổ ngay đầu.
Bởi vì, khắp nhà xưởng lúc này đã bị mười mấy người áo đen bao vây. Còn vị Asy thần bí kia đang dùng súng chỉa vào đầu của lão đại bọn họ.
Thi Nam Sênh khom người, nâng Thiên Tình dậy, ôm vào lòng, "Thiên Tình... Thiên Tình..." Anh đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô.
Thi Nam Sênh cởi áo khoác ra, bao chặt lấy toàn thân quần áo không chỉnh tề của cô.
"Anh... Cuối cùn cũng đến rồi..." Nhín thấy khuôn mặt điển trai đầy lo lắng kia, hai mắt Thiên Tình rưng rưng, nước mắt lăn xuống càng nhiều hơn. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt ống tay áo anh. Nhíu mày, hơi thở mong manh thì thào: "Đau quá...em đau bụng quá..."
Asy thấy cảnh này, hàng mày rậm tuyệt đẹp đến mức khó tin kia không nhịn được nhíu lại. Thoáng siết chặt khẩu súng trong tay, để trên đầu gã lão đại.
Nhưng anh ta chỉ nhẹ nhàng mở miệng: "Ai đụng vào cô ấy thì bảo tên đó chủ động bước ra, nếu không, hậu quả tao không chịu trách nhiệm." Giọng nói mềm mại nhưng hiệu quả rất đáng sợ. Cảm giác áp bức bẩm sinh này khiến người thường không thể không e dè.
"Ai... Ai làm? Còn không mau nói cho Asy biết!" Lão đại run rẩy mở miệng hỏi, không thèm quan tâm đến hình tượng ở trước mặt thủ hạ nữa.
"Là A Cường làm!" Tất cả mọi người không dám chậm trễ, chỉ thẳng vào A Cường.
Hai tầm mắt lạnh thấu xương cùng bắn về phía A Cường. Quả thật chỉ muốn lấy mạng của gã ngay tại chỗ. Toàn thân gã ta không có chút tiền đồ lập tức quỳ xuống đất, "Tôi... Tôi không đụng vào cô ấy! Vẫn chưa đụng vào cô ấy!"
Vẫn chưa đụng vào cô ấy? Nói cách khác, chỉ cần bọn họ đến chậm thêm chút nữa thì Thiên Tình đã bị gã làm nhục.
Thi Nam Sênh xông lên, cướp lấy khẩu súng trong tay Asy, muốn nổ cho gã ta một phát súng kết thúc.
Asy nhanh chóng trước một bước giữ tay anh lại, "Loại người này giao cho tôi giải quyết đi, đừng vấy bẩn tay anh. Anh đưa người của anh đi bệnh viện trước đi đã, những người ở đây, một người tôi cũng không bỏ qua."
Thi Nam Sênh biết, Asy làm vậy là không hy vọng anh gánh tội sát nhân trên lưng. Hơn nữa, Thiên Tình thật sự đã đau đến không chịu nổi rồi. Nhìn khuôn mặt nhỏ tái nhợt kia, Thi Nam Sênh không dám chần chừ thêm nữa.
"Người anh em, lần này là tôi nợ cậu! Sau này có việc gì, tôi nhất định sẽ bất chất tất cả để trả ơn cậu!"
Asy mỉm cười, ăn ý đấm vào ngực anh một cái, xem như là kiểu giao ước đặc biệt giữa hai người đàn ông.
*****
Vừa bế Thiên Tình đi ra khỏi nhà xưởng, liền nghe thấy phía sau vang lên mấy tiếng súng liên tiếp. Đi theo từng phát súng là tiếng la hét thảm thiết.
Thiên Tình cuộn người sát vào lòng anh, người run lên bần bật. Trên mặt xuất hiện lấm tấm từng lớp mồ hôi lạnh, ngay cả lòng bàn tay cũng lạnh ngắt.
Thi Nam Sênh bế cô lên xe, cài dây an toàn xong vẫn còn nắm chặt tay cô, "Thiên Tình, đừng sợ, đã có anh ở bên em rồi....." Anh thì thào trấn an cô, nắm chặt lấy tay cô, muốn truyền sức lực của mình sang cho cô, "Cố gắng chịu đựng thêm chút nữa...." Sau đó chiếc xe phóng nhanh, lao thẳng đến bệnh viện.
Trước khi Thiên Tình đau đến muốn ngất xỉu, cuối cùng cũng đã tới được bệnh viện. Bởi vì đã sớm gọi điện báo trước, nên khi cả hai vừa xuất hiện, bác sĩ y tá trong bệnh viện đã đẩy băng ca ra.
Thi Nam Sênh bế Thiên Tình đặt nằm lên đó, bác sĩ trực tiếp đẩy cô vào phòng cấp cứu. Lòng Thi Nam Sênh nóng như lửa đốt muốn đi vào theo nhưng bị bác sĩ ngăn ở ngoài.
"Phiền anh đứng ở ngoài đợi. Một khi có kết quả, chúng tôi sẽ lập tức thông báo cho anh biết."
Thi Nam Sênh không dám xông vào, chỉ sợ làm chậm trễ thời gian chữa bệnh của bác sĩ.
*****
Không biết phải đợi bao lâu nữa đây, anh đau khổ ôm trán đi qua đi lại trước cửa phòng phẫu thuật.
Tại sao lại đau đến mức này? Tại sao lại đau bụng? Lũ khốn kiếp kia rốt cuộc đã làm gì cô rồi?
Thi Nam Sênh siết chặt nắm đấm, lúc này anh chỉ muốn lập tức xông ra ngoài đi tìm Bạch Thiên Thiên bóp chết cô ta.
Cửa phòng cấp cứu đột nhiên mở ra. Thi Nam Sênh hoàn hồn lao tới hỏi bác sĩ: "Bác sĩ, tình huống thế nào rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
"Anh bị sao thế? Cô ấy mang thai! Bây giờ tình hình thai nhi rất nguy cấp, phải lập tức tiếp nhận cứu chữa ngay để giữ được đứa bé."
"Mang... Mang thai?" Thi Nam Sênh kinh ngạc không thôi, ngay sau đó thì vừa vui mừng vừa lo lắng, bao nhiêu cảm xúc phức tạp kéo tới khiến anh ngơ ngác như kẻ mất hồn, cả buổi lâu mà vẫn chưa thể tỉnh táo lại.
Hồi lâu sau mới run giọng hỏi: "Tình hình cô ấy hiện giờ thế nào? Bác sĩ, cầu xin anh! Cả người mẹ và đứa bé đều không được xảy ra chuyện gì!"
"Không biết anh làm chồng kiểu gì nữa! Sao lại làm cô ấy bị động thai đến mức này." Bác sĩ cằn nhằn khiển trách, vội vã viết tờ đơn trong tay, "Tiền sử đã từng sinh non, bây giờ thai nhi lại không ổn định, chúng tôi chỉ có thể cố gắng hết sức."
"Không! Bác sĩ, không phải là cố gắng hết sức! Mà nhất đinh phải đảm bảo cho hai mẹ con cô ấy!" Thi Nam Sênh nhìn bác sĩ.
Bác sĩ đưa tờ đơn cho anh, "Đi nộp phí trước đi! Khi nào được thông báo thì hãy vào thăm bệnh nhân!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.