Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Chương 179: Nghe theo con tim




Ôm hôn từ tháng máy đi ra ngoài. Lục Yến Tùng không còn đủ kiên nhẫn nữa, trực tiếp bế Vãn Tình lên, đi vài bước đến một căn phòng ngủ rộng lớn.
Vãn Tình bị anh ném lên giường. Đây là phòng của anh, giường của anh... Tất cả mọi thứ dường như đều mang hơi thở mà Vãn Tình quen thuộc.
Sau đó....Trận mưa hôn của anh lẫn nữa kéo tới. Lúc anh vừa hôn cô vừa vội vàng cởi áo sơ mi trên người mình thì bỗng nhiên Vãn Tình sực nhớ tới điều gì đó. Trong chớp nhoáng cảm thấy như có thùng nước lạnh dội vào đầu, cô ảm đạm nghiêng đầu tránh né nụ hôn của anh.
Lục Yến Tùng ngay lập tức phát giác ra cô có điểm bất thường. Anh nhíu mày, vươn tay lên đầu giường muốn bật đèn ngủ.
"Đừng bật!" Vãn Tình ngăn tay anh lại.
Lòng bàn tay mềm mại cùng với những ngón tay nhỏ nhắn nắm lấy bàn tay của Lục Yến Tùng, khiến anh cảm thấy trái tim mình khẽ rung đập.
Anh đối với người phụ nữ này đã tới mức độ này rồi sao? Chỉ một cái nắm tay nhẹ thôi mà đã làm anh kích động đến thế rồi.
"Tôi muốn lên lầu ngủ." Vãn Tình muốn bò xuống giường.
Sự lạnh nhạt bất ngờ này của cô khiến Lục Yến Tùng nhíu mày. Không mấy khó khắn tóm được cô trở lại ném lên giường lần nữa. Anh hơi cúi đầu, hai tay chống hai bên người nhốt cô lại, "Em muốn đùa giỡn tôi sao?" Rõ ràng vừa rồi cô còn bị anh làm cho điên đảo....
Vãn Tình không giải thích, chỉ nói: "Tôi muốn đi ngủ, anh thả tôi ra đi." Cô nói xong định ngồi dậy.
Vòng tay đang giam giữ cô của Lục Yến Tùng vẫn không hề động đậy, nên môi của cô suýt chút nữa đã chạm phải môi anh. Cô vội vàng nằm xuống giường lần nữa, hơi nhíu mày nói, "Tôi buồn ngủ quá, tôi muốn đi ngủ. Sáng mai còn phải dậy sớm đi làm nữa."
Anh vẫn không nói lời nào, sắc mặt đã có phần hơi khó coi, "Cho tôi một lý do!"
"Không có lý do gì cả...." Vãn Tình quay mặt đi.
Lục Yến Tùng hừ một tiếng, cúi đầu, cách một lớp vải mỏng há miệng ngậm lấy khuôn ngực đẫy đà của cô. Tham luyến thưởng thức viên tròn mềm mại kia.
Vãn Tình bị anh trêu chọc thở không ra hơi, nhưng vẫn bướng bỉnh hô nhỏ: "Không muốn! Tôi không muốn ở chỗ này!" Sự chống cự của cô rất mâu thuẫn với phản ứng cơ thể.
Lục Yến Tùng trừng phạt bằng cách cắn nhẹ nơi đó thêm một cái, nghe trong giọng nói của Vãn Tình có vẻ rất uất ức.
"Lục Yến Tùng, anh là tên khốn kiếp! Rõ ràng anh đã có bạn gái rồi, còn muốn bắt nạt tôi... Quan hệ của hai người thân thiết như vậy, không phải anh cũng đã đưa người ta về đây rồi sao? Anh làm vậy mà không thấy có lỗi với người ta à..."
Chân mày của Lục Yến Tùng thoáng giãn ra, dần dần lui ra khỏi ngực cô. Sau đó, hai mắt sáng quắc nhìn cô, "Rốt cuộc em muốn nói cái gì?"
Vãn Tình cắn môi, "Chiếc giường này, có phải... anh và cô ấy đã từng... làm ở đây rồi đúng không?"
Nếu đã đưa Mạc Kỳ Kỳ về đây, vậy có phải bọn họ cũng đã từng ở trong căn phòng này làm chuyện mà giờ phút này cô và Lục Yến Tùng đang làm không?
"Em muốn làm người duy nhất?" Đột nhiên Lục Yến Tùng cảm thấy tâm trạng mình phấn khởi hẳn lên. Ngay cả lúc nói, giọng điệu cũng không kiềm chế mà tăng cao vài phần.
Trong lòng Vãn Tình cuộn trào từng đợt chua xót. Người duy nhất? Ở trước mặt Lục Yến Tùng nói ra hai chữ này có vẻ buồn cười làm sao. Cô không thể tưởng tượng được sau này, người phụ nữ nào trong tương lai có khả năng trở thành người duy nhất trong sinh mệnh của anh.
Hít sâu một hơi, cô quay mặt lại nhìn thẳng vào mắt Lục Yến Tùng. Trong bóng tối, hai người chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy sắc mặt của đối phương, chỉ có ánh ánh trắng đang soi rõ bóng của hai người.
"Tôi chỉ muốn trở thành người duy nhất của người đàn ông thuộc về mình. Người đó chỉ yêu mình tôi, chỉ thương mình tôi, một lòng một dạ chung thủy với tôi, không được mơ tưởng đến người phụ nữ nào khác nữa. Tôi tin rằng đó cũng là mong ước trong lòng của mỗi người phụ nữ, chỉ một đời một kiếp có hai người mà thôi."
"Đây là yêu cầu của em với tôi?" Một đời một kiếp chỉ có hai người mà thôi. Nghe qua thì rất đẹp, rất lạng mạn, nhưng đẹp đến mức có chút không chân thực. Thế nhưng, câu nói tiếp theo của Vãn Tình đã nhẫn tâm đập tan hình ảnh tốt đẹp mà anh đang nghĩ đến.
"Không, anh hiểu lầm rồi." Vãn Tình miễn cưỡng nở nụ cười, đáy mắt có chút đau xót, "Đây là mong ước của tôi đối với một nửa của mình trong tương lai. Còn với anh, tôi sẽ không trở thành duy nhất, và tôi cũng không muốn dùng chung anh với đám bạn gái kia của anh. Cho nên...." Vãn Tình dừng một chút, rồi kiên quyết nói, "Chúng ta thật sự không hợp đâu, tha cho tôi ra đi......"
Lục Yến Tùng sững sờ ngồi chết trân tại chỗ.
Đáy mắt của anh đen như than chì, khiến Vãn Tình không thể đoán ra suy nghĩ của anh. Thừa dịp anh đang ngẩn người, cô chui ra khỏi lồng ngực anh muốn xuống giường.
Lục Yến Tùng đột nhiên bừng tỉnh, từ đằng sau bắt lấy tay cô. Anh dùng sức gần như muốn bóp nát cổ tay cô.
"Chưa có người phụ nữ nào từng qua đêm ở đây hết!"
Bây giờ đổi lại thành Vãn Tình sững sờ, thật sự không dám tin. Nhưng Lục Yến Tùng chưa bao giờ lừa cô. Kiểu nói dối này, anh khinh thường dùng nó…
"Lần trước, sở dĩ Mạc Kỳ Kỳ xuất hiện ở đây...." Anh mấp máy môi, dường như đang cân nhắc giải thích, hơi mất tự nhiên nhưng anh vẫn tiếp tục nói: "Là cô ta tự ý đến."
Vãn Tình sững người, ngay sau đó xoay người lại... nhưng vẫn nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, "Điều này cũng không quan trọng. Cho dù thế nào thì cô ấy vẫn là bạn gái của anh."
Lục Yến Tùng nhíu mày, rất bất mãn, "Rốt cuộc em muốn sao đây hả?"
Cảnh Vãn Tình ở trước mắt không giống với những phụ nữ trước kia của anh. Có bao giờ anh phải lóng ngóng giải thích trước mặt phụ nữ nào đâu? Cũng chưa bao giờ anh bị phụ nữ cự tuyệt như thế này cả?
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác người phụ nữ lúc nào cũng chối bỏ tấm lòng của anh. Thậm chí còn khiến anh không tài nào hiểu rõ, rốt cuộc cô đang nghĩ gì đây?
"Từ trước đến nay đều không phải do tôi muốn như thế nào. Câu hỏi này nên để dành cho anh mới đúng."
Vãn Tình nhìn Lục Yến Tùng qua màn đêm tối, cô nở nụ cười cay đắng còn vương chút u buồn khổ sở.
"Anh nói giữa chúng ta không có tình yêu, anh nói anh chẳng có hứng thú gì với tôi, còn nữa, tôi đừng xuất hiện trước mặt anh làm chướng mắt anh cũng là do anh nói... Những lời ấy tôi đều nhớ rõ trong lòng....." Cũng đau ở trong lòng, "Vậy sao giờ anh lại quên?"
Trái tim Lục Yến Tùng thắt lại. Những lời này sao anh có thể quên được? Nhưng mà, anh đã không nhịn được mà nuốt lời, ngay cả chính bản thân anh cũng không thể kiểm soát được, "Giờ tôi thấy hối hận rồi. Tôi muốn rút lại những lời nói đó!"
Vãn Tình bỗng nhiên nở nụ cười, khóe môi càng thể hiện rõ sự chua xót.
"Mẹ tôi thực sự rất hiểu anh. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn được phụ nữ cưng chiều, cho nên đến bây giờ, anh cho rằng chỉ cần anh muốn là anh đều có thể đạt được. Còn thứ anh không muốn, anh lập tức vứt bỏ như vứt đôi dép cũ... Có điều, anh phải biết, lời nói ra cũng như bát nước đã hất đi, có muốn rút lại cũng khó mà thực hiện được. Chúng...đã khắc sâu vào nơi đây rồi." Vãn Tình chỉ chỉ vào ngực mình.
Nơi đó, mỗi khi nhớ đến những lời nói đó của anh thì sẽ cảm thấy đau đớn âm ỉ, đau đớn như bị kim châm chích vào.....
"Đêm nay đến đây thôi. Thời gian không còn sớm nữa, nghỉ ngơi sớm đi, mai gặp." Vãn Tình mở cửa phòng ngủ bỏ đi ra ngoài.
Một cánh cửa gỗ, đã ngăn cách hai trái tim của hai người....
Vãn Tình vẫn chưa rời đi mà đau khổ dựa vào cánh cửa. Nước mắt dâng đầy nơi hốc mắt... Lục Yến Tùng... Nếu đã nói không dây dưa nữa, vì sao cứ luôn xuất hiện, hơn nữa còn với cách thức này?
Trái tim cô đã sớm không còn nghe theo lý trí, không biết cô còn có thể bảo vệ nó được bao lâu? Chính bản thân cô cũng không thể nào xác định được.
Lau khô nước mắt, toan cất bước đi về phòng thì cánh cửa phía sau đột nhiên bị mở ra. Vãn Tình kinh ngạc quay đầu lại thì thấy ánh mắt sáng rực của Lục Yến Tùng.
Anh mím môi, không nói hai lời lập tức ôm Vãn Tình vào lòng. Không có chút do dự, cũng không có chút chần chừ...
Trái tim như lỗi nhịp, môi Vãn Tình sau đó bị anh hung hăng chiếm lấy, còn công thành đoạt đất ngậm mút chặt lưỡi cô.
Anh không buông tay nữa! Không muốn buông tay....Cũng không thể buông tay...
Đá văng cánh cửa, không nói không rằng bế cô đi đến giường lớn....
"Cảnh Vãn Tình, tôi mặc kệ mấy lời vớ vẩn kia của em, tôi chỉ biết là hiện tại tôi rất muốn em!" Anh thở gấp nói năng vô cùng bá đạo. Bất chấp đến sự phản kháng và giãy dụa của cô, nhanh chóng lột áo ngủ của cô ra.
Vãn Tình không biết mình phản kháng quá nên mệt rồi, hay vì... ở trước mặt một Lục Yến Tùng ngang ngược như vậy, cô vốn không năng lực để phản kháng...
Một lần đã tiêu hao hết tất cả lý trí và tự chủ của cô. Đột nhiên cô bật khóc, cánh tay trần thon thả thuận theo khát vọng sâu thẳm nhất nơi con tim vòng qua cổ anh. Hé môi nghênh đón nụ hôn cuồng nhiệt và hoang dại của anh... Thậm chí còn thuận theo phần tình cảm sâu sắc khó mà che giấu trong lòng, chủ động thiết tha hôn trả lại anh.
Trong nháy mắt, Lục Yến Tùng giống như được sự cổ vũ nhiệt tình, nên càng trở nên hăng hái hơn. Ngón tay dứt khoát di chuyển xuống dưới, chạm vào nhụy hoa mẫn cảm của cô, nghe thấy tiếng rên rỉ khó chịu của cô, trong lòng anh bỗng nhiên cảm thấy mỹ mãn chưa từng có.
Cô đã về lại trong vòng tay anh rồi. Ít nhất, giờ phút này, sự động tình cùng tiếng rên rỉ của cô đều là vì anh...
"Đừng nóng lòng... Đêm nay em còn có rất nhiều thời gian....." Ngón tay Lục Yến Tùng chen vào cửa miệng mềm mại kia. Chạm đến chất dịch ấm áp ấy, anh cũng khó chịu mà rên hừ ra tiếng.
Quả thật khó có thể tưởng tượng nổi, nếu bản thân lại được hương vị ấm áp ấy cuốn lấy thì tốt đẹp biết bao.....
Nghĩ đến thôi mà anh đã thấy nhớ rồi....Ngẫm nghĩ lại thời gian qua đối với Lục Yến Tùng mà nói cứ như một sự tra tấn.
Anh vội vàng hôn lên môi, lên mi, cuối cùng lên mắt của Vãn Tình. Cởi áo sơ mi, đá văng quần dài xuống, hai người đều không mảnh vải nhìn nhau.
"Tôi chịu hết nổi rồi..." Anh thật sự không còn kiên nhẫn để làm mấy bước dạo đầu kia nữa...Đầu ngón tay ẩm ướt khiến anh càng không thể nào nhịn được nữa. Áp cơ thể mình xuống, để vật lớn của mình chìm sâu vào trong cơ thể chặt chẽ mềm mại kia.
"Ưm..." Thể xác và tinh thần tương liên, khiến hai người đều há miệng hít thở sâu.
Cảm giác được lấp đầy bay vọt đến tận tim của Vãn Tình, có chút đau, nhưng đan xen chút ngọt ngào nói không nên lời...
Hai người rõ ràng thuộc về hai thế giới khác nhau, nhưng hiện tại lại đau khổ dây dưa triền miên cùng nhau.
Hai người rõ ràng không yêu nhau, nhưng hiện tại lại rung động một cách dữ dội như vậy.
Khoái cảm vây quanh cùng cảm giác thỏa mãn gần như muốn bức Lục Yến Tùng phát điên. Dù vậy nhưng anh vẫn không hề thô lỗ, chỉ nắm chặt bàn tay cô để cố nén sự khó chịu của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.