Edit: TiêuKhang
Đi tới trạm xe bus, do đêm đã khuya, chỉ còn mỗi Thiên Tình mình đứng đợi đón tuyến xe cuối cùng để về nhà .
"Tin.... Tin.... Tin...." Đột nhiên sau lưng vang lên tiếng kèn xe dồn dập.
Thiên Tình còn chưa kịp quay đầu lại, đã nghe một giọng nói lanh lảnh rõ ràng vang lên trong đêm tối, "Hi, Cảnh Thiên Tình!"
Tiếng của anh ta rất trong, trong như dòng suối vậy.
Ai vậy kìa?
Thiên Tình hồ nghi xoay người.
Hai luồng sáng rực như phá tan bóng đêm phóng thẳng về hướng cô, chói đến
cô không thể không nheo mắt lại. Nhưng vẫn nhìn thấy rất rõ bóng dáng
giữa nguồn ánh sáng kia chính là Mộ Trầm Âm. Anh giống như quang minh Sứ giả, xuyên qua bóng tối bất ngờ xuất hiện ngời sáng trước mặt Thiên
Tình.
Chiếc mô tô vững vàng đỗ sát cạnh chân cô, anh tháo mũ bảo
hiểm xuống, sau đó là gương mặt điển trai xuất hiện. Trong đôi mắt đẹp
đào hoa tỏa sáng nét cười bỡn cợt, dưới ánh đèn đường càng vô cùng chói
mắt.
Thường ngày hay ‘bà tám’ cùng Tư Noãn, Thiên Tình đã nghe kể không ít về cậu hai nhà họ Mộ này. Đại khái dùng những cụm từ để hình
dung như: ‘Sát thủ sát gái’ và ‘tình nhân đông như kiến’. Nhưng ngay lúc này Thiên Tình lại cảm thấy, những từ ngữ đó căn bản không thể hình
dung chính xác về công tử bột trước mắt này.
Nhìn từ khoảng cách gần, anh ta còn đẹp và quyến rũ hơn nhìn thoáng qua từ xa. Ừm! Phải nói anh ta giống Yêu Tinh thì đúng hơn.
"Có chuyện gì không?" Cô nhớ giữa họ vốn không quen nhau.
"Ưm hừm, có chuyện lớn!" Mộ Trầm Âm lười biếng đem mũ bảo hiểm máng lên
kính chiếu hậu, nhướn mày liếc nhìn cô, "Em có bạn trai chưa?"
"Hả?" Thiên Tình không ngờ anh lại hỏi vấn đề riêng tư này, cô khó chịu thoáng cau mày.
Công tử bột này có ý gì?
"Không trả lời vậy tức là không có rồi." Mộ Trầm Âm cười hì hì rồi đột nhiên
cúi người kề khuôn mặt điển trai sát lại gần Thiên Tình, khoảnh khắc đó
Thiên Tình như bị choáng ngộp bởi nụ cười sáng rỡ như mặt trời kia.
"Vậy anh đây sẽ làm bạn trai của em, cứ quyết định như vậy đi!"
Cái gì?
Thiên Tình bị Mộ Trầm Âm tự biên tự diễn làm một hơi mà cô chỉ biết nín thinh không thốt nổi nên lời. Cô chưa từng thấy người nào vẫn chưa được sự
đồng ý của người ta đã tự tiện quyết định như thế bao giờ!
"Ồ, đây không phải là cậu hai họ Mộ đó sao?" Đột nhiên có một giọng nữ õng ẹo chen vào cuộc đối thoại giữa họ.
Thiên Tình cùng Mộ Trầm Âm đồng thời quay lại nhìn nơi phát ra tiếng nói.
Thiên Tình đứng ngỡ ngàng.
Nói chuyện là một cô gái rất khiêu gợi và xinh đẹp, người bên cạnh dang khoát tay chính là....Thi Nam Sênh.
Dưới bóng đêm mờ nhạt, dáng người cao lớn như mang theo áp bức của anh từng
bước đi tới. Ngũ quan tuấn tú như ẩn như hiện lay động dưới ánh sáng,
lạnh nhạt nhưng không kém phần oai nghiêm.
Không ngờ lúc này lại gặp anh!
Thiên Tình tự nhiên hoảng sợ lui về phía sau theo bản năng và giữ khoảng cách với anh công tử bột trước mặt.
"Anh Nam Sanh!" Cậu hai Mộ sảng khoái chào hỏi, híp mắt nhìn mỹ nữ bên cạnh
anh cười xấu xa nói, "Lại thay bạn gái mới nữa hả? Sao nào, anh tính
cùng anh trai em tranh xem ai thay bạn gái nhanh hơn sao?"
Tầm
mắt Thi Nam Sênh chưa từng dừng lại trên người Thiên Tình dù chỉ một
giây. Nghe công tử bột Mộ trêu chọc chỉ nhíu mày, ôm chặt cô gái bên
cạnh nói, "Hơn nửa đêm còn tính ở đây quậy phá gì vậy?"
Cậu hai Mộ cười hì hì, hất hất cằm về hướng Thiên Tình, "Anh, anh nhìn xem bạn gái của em thế nào?"
Lúc này Thi Nam Sênh mới thoáng liếc sang Thiên Tình, ánh mắt xa lạ đó giống như giữa cả hai chưa từng quen biết.
Thiên Tình có thể hiểu được, dù sao....Quan hệ giữa họ, tồi tệ đến mức chẳng thể để ai biết...
Chua sót cắn môi, nhất thời đã quên việc phải đính chính lại lời của cậu hai Mộ.
Thi Nam Sênh cũng không có ý kiến gì, chỉ vỗ vỗ vai cậu hai Mộ, "Tranh thủ về sớm, kẻo anh cậu lại lo lắng cho cậu."
"Tuân lệnh!" Cậu hai Mộ nghịch ngợm chào theo kiểu nhà binh.
Thi Nam Sênh ôm cô gái xoay người bước đi. Tầm mắt từ đầu đến cuối chỉ dừng thoáng qua cô đúng một giây.
Nhìn theo đôi trai tài gái sắc mỗi lúc càng dần xa, trong lòng Thiên Tình nhất thời cũng không thể xác định.
Rốt cuộc là anh ta đang giả vờ xa lạ, hay thật sự đã quên mình rồi? Có lẽ
thật sự...Đã quên rồi....Dù sao mình cũng chẳng là gì của anh ta!
Nỗi mất mát chảy tràn vào tim.
"Nè, tôi đưa em về! Lên xe!" Cậu hai Mộ gọi về dòng suy tư của cô.
"Không cần." Thiên Tình từ chối theo bản năng. Lúc này mới sực nhớ tới lời anh ta anh giới thiệu về mình, nghiêm nghị nói, "Cậu hai Mộ, từ nay về sau
mong anh đừng giới thiệu về tôi như vậy nữa. Chúng ta cùng lắm chỉ vừa
mới biết nhau đây thôi mà."
Sự nghiêm túc của cô chỉ khiến cậu
hai Mộ càng cười tươi hơn, đôi mắt sáng ngời như hoa đào xán lạn, "Quả
đúng như lời bọn nhóc kia nói, em đúng thật là khó ‘cua’!"
Vì để nghiệm chứng điều đó, anh mới đột nhiên chạy tới nói những lời mà ngay cả bản thân mình cũng không thể nào hiểu nổi?
Thiên Tình đã sớm đoán được đây chỉ là trò đùa của những kẻ có tiền mà thôi,
vì vậy cũng không nhiều lời với anh nữa, xốc lại túi xách trên vai xoay
người bỏ đi.
Xưa nay Mộ Trầm Âm chưa từng bị con gái từ chối qua
bao giờ, ngạo mạn đã quen, vì vậy nên không tiếp tục đuổi theo nữa, chỉ
nhàn hạ nhoài người trên mô tô, nheo mắt nhìn theo bóng lưng cô.
Dưới ánh đèn mờ sáng, hai vai cô quải túi xách, tóc cột thành đuôi ngựa,
tươi trẻ đầy sức sống, nhưng lại có vẻ trang nghiêm đứng đắn rất khó
diễn tả bằng lời. Chẳng trách đám người kia cứ muốn trêu ghẹo cô.
...
Thiên Tình vừa đi được hai bước, một chiếc xe màu đen sang trọng chầm chậm dừng lại ngay cạnh cô.
Cô ngạc nhiên dừng bước, nghiêng mắt nhìn.
Cửa xe đẩy ra, một người đàn ông khôi ngô vạm vỡ bước xuống, "Cô Cảnh, tiên sinh bảo tôi đến đón cô."
"Tiên sinh?" Thiên Tình không hiểu nhìn đối phương.
"Thi tiên sinh." Đối phương giải thích.
Thi Nam Sênh?
Thì ra anh ta vẫn chưa quên mình...
Nghĩ đến vừa nãy cả hai đi lướt qua nhau, Thiên Tình cảm thấy trong lòng
ngổn ngang trăm mối. Gật gật đầu, đi theo chân đối phương lên xe.
Mộ Trầm Âm vẫn nhởn nhơ tình tang nhìn Thiên Tình được người đón lên xe. Có tiếng bước chân ở phía sau.
"Êh, cậu hai, thành công không?" Là đám cậu ấm họ Quan.
Mộ Trầm Âm nhìn tới phương hướng Thiên Tình bĩu bĩu môi, "Ừ, người ở đằng kia."
Vừa thấy Thiên Tình bước lên chiếc xe sang trọng, mọi người ai cũng ngầm
hiểu nhưng không nói ra, ngượng ngùng nhún vai, "Bỏ đi, thì ra đều là
người trong một hội, hết vui rồi. Đi thôi! Chúng ta cũng đừng theo cô
gái này nữa. Quay lại uống rượu tiếp thôi!"
=====
Trên xe, Thiên Tình gọi điện thoại cho Cảnh Kiến Quốc hay.
Vừa nghe Thiên Tình được Thi Nam Sênh đón đi, Cảnh Kiến Quốc cao hứng vô
cùng, ở trong điện thoại dặn đi dặn lại Thiên Tình phải khôn khéo một
chút, nghe lời một chút. Thiên Tình nghe xong chỉ cảm thấy trái tim buốt lạnh, không nói tiếng nào cắt ngang cuộc gọi.
Xe bon bon vòng qua vòng lại trong thành phố, cuối cùng dừng lại trước một ngôi biệt thự.
"Cô Cảnh, đến rồi." Có người giúp cô mở cửa ra.
Nhấc chân bước xuống xe, Thiên Tình ngẩng đầu lên nhìn, đập vào mắt là một
tòa kiến trúc được xây dựng xa hoa lộng lẫy theo phong cách Châu Âu.
Dưới ánh đèn rực rỡ chớp tắt, ngôi biệt thự thoạt nhìn như một giấc mộng huyền ảo xa vời không thể với tới.