Tổng Giám Đốc Xin Tha Tôi!

Chương 68: Động Lòng




Giây phút cô cúi đầu xuống, vành mắt lại ửng đỏ.
Nếu như hai người bọn họ muốn ở bên nhau, cô sẽ thành tâm chúc phúc họ. Có điều đứa con của cô....
Bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vùng bụng bằng phẳng của mình.
Con à, nếu như mẹ không thể giữ cha lại cho con, có phải con cho rằng mẹ rất vô dụng không?
.... ....
"Này, mọi người mau mau bước lên đi, để hành khách phía sau còn lên xe nữa." Người bán vé đứng cửa ra vào hét lớn, vừa chỉ huy hành khách đang đứng trong mái hiên lên xe.
"Ôi, đừng chen lấn! Đừng đẩy!" Bên trong xe vô cùng hỗn loạn.
Thiên Tình vội vàng rúc sâu vào một góc để tránh bị đám người xô xô đẩy đẩy, nhưng đám người vẫn không ngừng dồn tới. Vậy mà cô vẫn bị chen lấn đến đứng nghiêng qua ngả lại.
Bàn tay của đám người ồ ạt chụp tới bắt lấy lan can, móng tay sắc nhọn cũng theo đó mà xẹt qua da cô không ít dấu, khiến mặt cô đầy vết xước.
Đến khi đến trạm, xuống xe, Thiên Tình trông vô cùng nhếch nhác. Cô sửa sang lại quần áo, cố lấy lại tinh thần, chuẩn bị đi vào trong khuôn viên nhà họ Thi.
.... ....
Vừa mới bước vào đến cửa chính của căn biệt thự, từ phía xa đã nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đậu bên cạnh hàng rào của vườn hoa.
Dưới tán hoa anh đào, dáng người cao lớn của anh đang tựa vào thành xe.
Thời gian này đang là lúc hoa anh đào nở rộ.
Làn gió hây hây thoảng qua, những cánh hoa màu hồng phớt từ trên không chậm rãi rơi xuống đậu trên vai anh.
Anh đứng dựa vào thành xe, hai tay khoanh trước ngực đứng nhìn cô từ xa. Đôi mắt sâu thẳm dưới tán anh đào lúc sáng lúc tối khiến người ta không nhìn ra được cảm xúc trong đó.
Thiên Tình hơi giật mình, bước chân cũng khựng lại.
Cô cảm thấy, giây phút này ánh mắt Thi Nam Sênh giống như xoáy nước xoáy sâu hoắm, hút lấy linh hồn cô, cuốn lấy trái tim cô, khiến cô không sao kềm chế được cảm xúc của mình....
"Lại đây." Anh ung dung mở miệng, giọng nói phát ra dưới tán anh đào càng thêm gọi cảm nam tính, khiến trái tim người ta đập loạn nhịp.
Thiên Tình hít một hơi thật sâu.
Tránh né cũng không phải cách hay, dù là sớm hay muộn cô cũng phải đối mặt với anh.
Huống chi....Hai người bọn cô cùng nên thẳng thắn nói chuyện.
"Thi tiên sinh!" Cô từ từ đi tới chỗ anh, thấp giọng gọi anh một tiếng.
Thi Nam Sênh liếc cô bằng đôi mắt lạnh lùng. Hiển nhiên, anh còn đang tức giận vì chuyện cô từ chối lên xe anh. Nhưng khi ánh mắt vừa nhìn thấy những vết xước trên mặt cô thì dừng lại nơi đó. Bàn tay đột ngột vươn tới, bắt lấy chiếc cằm mảnh mai của cô.
Thiên Tình sững sờ, hơi ấm từ đầu ngón tay anh truyền tới khiến cô hốt hoảng. Cô theo bản năng giơ tay đẩy anh ra, "Anh làm gì đấy...?"
"Tại sao lại có mấy vết xước này?" Anh nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
"Chỉ là vết thương nhỏ thôi." Thiên Tình gạt tay anh ra.
Nhưng bàn tay túm cằm cô vẫn không hề nới lỏng, sắc mặt ngược lại càng nặng nề hơn, "Lên xe buýt em đánh nhau với người ta trên đó à?"
"Dĩ nhiên không phải. Tôi không cẩn thận bị người ta cào…" Thiên Tình giơ tay thử đụng vào mấy vết xước, không ngờ lại đau quá khiến cô vội vàng rụt tay lại.
Thi Nam Sênh trừng mắt nhìn cô, "Ngu ngốc. Đừng có đụng linh tinh!"
Anh tức giận đẩy tay cô ra, ngay sau đó rất tự nhiên dắt tay cô, kéo cô lướt qua bồn hoa đi ra phía cổng.
Bước chân của anh rất lớn, Thiên Tình phải đi như chạy đuổi theo kịp.
"Anh kéo tôi đi đâu?" Cô hỏi.
"Xử lý vết thương." Anh không quay đầu lại nói.
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, không cần xử lý gì đâu."
Anh hừ lạnh quay đầu lại nói, "Không phải tôi lo lắng cho cô, mà mẹ tôi nhìn thấy sẽ không bỏ qua cho tôi. Cảnh Thiên Tình, nếu chỉ vì vết thương này của cô mà khiến tôi bị mắng cho tát nước, ngày mai tôi sẽ cho cô biến mất khỏi công ty."
Thiên Tình uất ức bĩu môi, "Vết thương này đâu phải tôi muốn có đâu, còn rất đau nữa. Sao anh lại có thể dùng công việc uy hiếp tôi như vậy?"
"Không muốn bị tôi uy hiếp thì câm miệng đi." Thi Nam Sênh kéo cô đi thẳng qua đường, tới một hiệu thuốc.
Trong hiệu thuốc, một bác sĩ mặc áo blouse trắng từ bên trong đi ra.
Thi Nam Sênh đẩy Thiên Tình tới trước, "Giúp xử lý mấy vết thương trên mặt cô ấy."
Vị bác sĩ kia liếc mắt nhìn hai người, nhưng chỉ im lặng khom người lấy từ trong quầy ra miếng băng cá nhân.
"Dán cái này lên là được."
Thi Nam Sênh nhìn miếng băng trong tay vị bác sĩ, "Có chắc chỉ cần dán cái này là sẽ không để lại sẹo?"
"Vết thương nhỏ thế mà để lại sẹo gì cơ chứ? Tối nay về ăn cơm xong sẽ khô mài thôi." Vị bác sĩ dửng dung nói, bởi vì ông cảm thấy người này chuyện bé xé ra to.
"Ông chắc chứ? Nếu như để lại sẹo tôi sẽ quay lại tìm ông đó!" Ánh mắt Thi Nam Sênh lạnh lùng nhìn vị bác sĩ.
Bác sĩ không nhịn được nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi anh việc gì phải căng thẳng như vậy? Nếu như thực sự đau lòng, vậy tại sao không lo bảo vệ cô ấy cho tốt, đợi tới khi bị thương rồi mới tới đây ra vẻ nịnh nọt lấy lòng?"
Hả...? Thi Nam Sênh sửng sốt. Anh đang đau lòng vì cô? Bởi vì vết thương nhỏ đến không thể nhỏ hơn thế này? Bình thường nếu bản thân bị thương anh vốn chưa từng nhíu mày một cái!
Còn nữa, ai là vợ của anh cơ chứ?
"Bác sĩ, ông hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ là ông chủ của tôi thôi." Thiên Tình thẹn thùng lập tức giải thích, lấy tiền từ trong ví ra thanh toán.
Quay đầu lại, thấy Thi Nam Sênh vẫn còn sững sờ tại chỗ, cô vội vàng đi lại kéo kéo vạt áo Thi Nam Sênh, "Chúng ta mau đi thôi, về nhà tự xử lý...."
Lúc này Thi Nam Sênh mới hoàn hồn. Nhớ tới lời cô vừa giải thích với vị bác sĩ kia, anh chỉ là ông chủ của cô, sắc mặt thoáng chốc lại đen xì.
Bị cô kéo đi ra khỏi hiệu thuốc.
Anh hơi rũ mắt, nhìn bàn tay từ nãy giờ vẫn níu lấy áo mình lôi đi không buông, trái tim không hiểu sao lâng lâng xao xuyến.
Anh đột nhiên vươn tay mình ra, tỉnh bơ trở tay nắm chặt lấy bàn tay mềm mại của cô, rồi kéo cô lên xe mình.
Ngồi vào bên trong xe, Thiên Tình đưa tay vào trong túi đặt bên cạnh lấy băng cá nhân ra định tự mình dán lên.
"Đưa cho tôi!" Thi Nam Sênh lại ra lệnh.
Thiên Tình như bị mộng du ngoan ngoãn đưa băng cá nhân cho anh.
Anh liếc cô một cái, vừa xé giấy bọc bên ngoài ra, vừa tiếp tục ra lệnh cho cô, "Đưa cái mặt tới đây."
"Ôh." Thiên Tình chỉ ồ đáp một tiếng rồi kề má mình lại gần anh.
Thi Nam Sênh lột miếng dính ra rồi dán lên miệng vết thương cho cô. Miếng dán hình cầu vồng be bé dán trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú càng khiến cô thêm phần đáng yêu.
Cô ghé người tới, cách anh rất gần. Hơi thở đều đều lành lạnh dường như mang theo mùi hương nhè nhẹ phả lên mặt anh. Trái tim Thi Nam Sênh đã bắt đầu lung la lung lay. Khi ánh mắt không tự chủ dừng lại nốt ruồi bên khóe mắt cô thì càng thêm sâu thẳm.
Thiên Tình cảm thấy không khí trong buồng xe có điểm khác thường, chính bởi vì ánh mắt mơ màng đó của anh đã khiến cô ngẩn ra.
Lúng túng vội vàng lui lại, ngón tay sờ lên miếng băng cá nhân dán trên mặt, đỏ mặt hỏi: "Trên mặt tôi có gì sao?" Ánh mắt sáng quắc kia của anh khiến cô thực sự hoảng sợ.
Nghe cô hỏi như thế, Thi Nam Sênh không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng rồi quay mặt sang chỗ khác.
Chậm rãi khởi động xe, xong mới nhếch môi nói: "Cả khuôn mặt chỉ được có mỗi nốt ruồi là lọt vào mắt tôi thôi."
Thiên Tình sững người. Nốt ruồi lệ này....Cô theo bản năng đưa tay chạm vào nó.
Khi ấy, bà Thi tìm đến cô cũng chính vì nốt ruồi này.
Mà buổi tối ngày hôm đó, anh để ý đến cô cũng bởi vì nốt ruồi này.
"Nốt ruồi của cô Bạch đẹp hơn nhiều." Cô chỉ nói theo phản ứng tự nhiên, chứ không phát hiện ra giọng nói của mình chua đến cỡ nào.
Thi Nam Sênh nghe vậy nghiêng mắt nhìn sang.
"Cảnh Thiên Tình, hôm nay em không chịu đi cùng xe tôi có phải vì đang giận tôi, đúng không?"
“Tôi không có." Cô không chịu thừa nhận.
"Thái độ này của em đã tố cáo hành vi của em rồi." Thi Nam Sênh hừ mũi cười.
Nỗi chua xót chất đầy nơi đáy lòng Thiên Tình, nhưng không thể không tự nói với mình là không được nói cho anh biết....
“Tôi không có giận, không ngồi xe của anh chỉ vì không muốn tập cho bản thân trở thành thói quen với cuộc sống xa hoa của các người thôi. Trước kia khi chưa quen anh, tôi vẫn chen chúc trên xe buýt, đạp xe đạp về nhà đấy thôi."
Thiên Tình cười cười, rồi mới tiếp tục: “Tôi thật sự cảm thấy anh và cô Bạch rất xứng đôi. Nếu như không phải tại tôi, hẳn là bây giờ hai người đã kết hôn rồi."
Sắc mặt của Thi Nam Sênh chợt lạnh như băng.
Anh vừa lái xe vào khu biệt thự của mình, vừa nhìn cô chằm chằm hỏi: "Rồi sao nữa…?"
"Cho nên, tôi vẫn luôn cảm thấy rất có lỗi với cô Bạch. Là tôi hại hai người không thể kết hôn, là tôi hại cô ấy trở thành trò cười cho thiên hạ."
"Cảnh Thiên Tình, em thật là biết đề cao mình!" Thi Nam Sênh hừ cười, giọng nói mang vẻ giễu cợt.
Thiên Tình cười chua sót, nhìn anh nghiêm túc nói: "Thi tổng, anh và cô Bạch đã làm hòa chưa?"
"Rồi thì sao? Mà chưa thì thế nào?" Thi Nam Sênh không biết nỗi tức giận trong lòng từ đâu kéo tới, nghiến răng hỏi. Chỉ biết từ lúc cô nói cô không có giận, là cục tức đó cứ nằm chặn ngang cổ anh mãi không tan đi
"Nếu đúng như vậy thì...." Thiên Tình nhíu nhíu mày, cố làm ra vẻ tự nhiên nói: "Vậy thì tôi sẽ rút lui."
Tay Thi Nam Sênh siết chặt tay lái, "Em lặp lại lần nữa!"
Thiên Tình khổ sở cười một tiếng.
"Thú thật, ngày trước tôi đồng ý với bà Thi tới nơi này sống, ngoại trừ không đành lòng từ chối ý tốt của bà ấy ra, nguyên nhân chủ yếu là.... Là bởi vì tôi muốn sinh đứa bé này ra, muốn chứng minh cho anh thấy, tôi không hư hỏng như anh nghĩ. Đứa bé này thật sự là con anh." Cô nói một tràng, rồi quay mặt sang, ánh mắt kiên định nhìn Thi Nam Sênh.
Ánh mắt sáng ngời khiến Thi Nam Sênh cảm thấy ngực mình nhoi nhói. Trong đáy mắt cô không mang sự giả dối nào cả.
Có nên tin cô không đây? "Vậy còn bây giờ? Bây giờ không muốn chứng minh nữa, hay là không dám chứng minh?" Anh hỏi.
Thiên Tình chuyển mắt nhìn về phía trước. Đôi mắt trong veo nhìn những cánh hoa anh đào đang bay bay rơi xuống, cánh hoa màu hồng dịu nhẹ khiến lòng cô nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Cô cất tiếng từ tốn nói: "Bây giờ tôi chẳng còn suy nghĩ nào hết, không muốn chứng minh đứa bé này là của ai, cũng không muốn chứng minh với anh tôi không phải là một cô gái tùy tiện nữa. Bất kể anh có thừa nhận hay không, đứa bé này vẫn là con của tôi. Chúng ta...dù sao cũng không có khả năng sống cùng nhau. Cho dù là có đứa bé, chúng ta cũng không phải là người cùng một thế giới....Chuyện này không thể nào thay đổi được. Vì vậy, chúng ta sẽ không kết hôn, chúng ta sẽ không thể cho đứa bé một mái nhà hoàn thiện được."
Nói xong lời cuối cùng, đáy mắt Thiên Tình hiện lên vẻ cô đơn buồn bã.
"Hừ! Thì ra, nói lòng vòng một hồi, mục đích vẫn là muốn tôi cưới cô!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.