Trang Noãn Noãn sắc mặt có chút nóng, cô nghĩ giải thích một câu, nhưng vẫn nhịn xuống: “Vẫn phải cảm ơn cô.”
“Vậy cô ăn đi nhé, tôi về trước.” Dương Lệ nói xong, quay người đi ra.
Trang Noãn Noãn ngồi ở trên bàn ăn, đồ ăn được đóng gói mang về, vừa nhìn là biết mùi vị của nhà hàng cao cấp, nhưng mà, lại phát hiện, vẫn không ngon bằng tay nghề của Kiều Mộ Trạch, cô không khỏi chờ mong, rất nhanh liền có thể học tập anh.
Lúc Kiều Mộ Trạch lái xe đến đường ven sông, anh liền gọi điện thoại cho Lam Thiên Hạo.
“Alo, Mộ Trạch!”
“Thiên Hạo, có thời gian không? Đi uống với tôi.” Kiều Mộ Trạch trực tiếp lên nói.
Vừa hay đầu dây bên kia Lam Thiên Hạo cũng đang ở trong trạng thái buồn phiền, anh liền trả lời một câu: “Được! Gặp nhau ở chỗ cũ.”
“Được.” Kiều Mộ Trạch cúp điện thoại, lái về phía 1 cái quán bar nơi mà bọn anh thường đến để giải tỏa.
Kiều Mộ Trạch tới trước, sau đó, Lam Thiên Hạo cũng đến, trong quán bar này, có một vị trí chuyên dành cho bọn anh.
Dưới ánh đèn u ám, trong đại sảnh thi thoảng có mấy tia sáng rọi qua, rơi vào trên khuôn mặt âm trầm khó đoán của người đàn ông, trên khuôn mặt đẹp đế như điêu khắc của anh, tản ra khí tức người sống chớ đến gần.
Áo sơ mi trắng của anh mở đến nút thứ 3, tùy theo người anh dựa vào ghế sofa da thật, xương quai xanh lộ ra, âm thầm tản phát ra một loại khí tức mê người của người đàn ông.
Cùng với lúc anh đi vào, thì đã nhận được rất nhiều sự chú ý của phụ nữ, nhưng mà, lại không có người nào có gan đến bắt chuyện.
Lam Thiên Hạo cất bước đi tới, trên người mặc áo sơ mi màu xanh đậm, cổ áo buông lỏng, đến mái tóc đen bình thường luôn chỉnh chu, hôm nay dường như cũng bị anh bỏ qua.
Hơi xốc xếch dán vào trên trán của anh, khiến cho anh thêm mấy phần khí tức cuồng dã.
Lam Thiên Hạo ngồi đối diện Kiều Mộ Trạch, nhìn bình rượu trống không ở trên bàn, anh không tự chủ được lo lắng nhìn bạn tốt của mình.
“Mộ Trạch, đã xảy ra chuyện gì?” Lam Thiên Hạo quan tâm hỏi.
Trong tay Kiều Mộ Trạch cầm một chén rượu mạnh, đỗ vào trong miệng: “Không có việc gì, tâm tình được không tốt.”
Hôm nay Lam Thiên Hạo cũng nhìn thấy tin tức của cậu ấy và Trang Noãn Noãn, anh híp híp mắt: “Có liên quan đến phụ nữ?”
Kiều Mộ Trạch nhăn mày, lắc đầu: “Là vấn đề của tôi, đừng hỏi nữa, uống cùng tôi đi.”
Nói xong, anh rót một chén rượu đầy đến trước mặt của Lam Thiên Hạo, Lam Thiên Hạo cầm lấy cốc rượu không khách khí uống một ngụm.
Hai người đàn ông âm thầm uống rượu giải sầu với đối phương.
Thời gian thắm thoát trôi qua đã đến mười rưỡi tối, Trang Noãn Noãn ngồi trên ghế sofa ở trên ban công, nhìn về phía cửa lớn, cô có chút buồn ngủ rồi, nhưng cô không lên giường ngủ.
Ẫ Cô đang chờ Kiều Mộ Trạch trở về.
Cũng không biết lúc nào anh mới trở về, Trang Noãn Noãn ngồi ngây ngốc, thỉnh thoảng nhìn thời gian, cho đến lúc mười một giờ, cô nhìn thấy đèn xe ô tô từ phía xa chiều đến.
Cô lập tức đứng người lên, anh trở về rồi sao? Nghe tiếng còi xe quen thuốc, cô tin là Kiều Mộ Trạch đã trở về.
Cô đứng dậy đẩy cửa ra, muốn đi ra đón chào anh, dù sao ở trong nhà anh, là khách, chào đón anh trở về, cũng là lễ phép.
Lúc Trang Noãn Noãn cất bước xuống lầu, đã nhìn thấy xe thể thao dừng ở chỗ bãi cỏ cạnh gara để xe, cô hơi ngần ra, sao anh lại không đưa xe vào trong gara vậy?
Cô nhìn thấy dưới ánh đèn xe ô tô, có một thân hình đi xuống, Trang Noãn Noãn dựa vào cảm giác, nhận định người đàn ông kia không phải là Kiều Mộ Trạch.
Cô giật mình, Kiều Mộ Trạch đâu? Cô bước nhanh từ trong phòng khách đi đến chỗ chiếc xe.
Liền nhìn thấy ghế phụ ở bên cạnh bị mở ra, một thân hình loạng choạng bước xuống, một người đàn ông nhanh chóng đi đến phía trước đỡ anh, cung kính gọi anh: “Kiều thiếu gia, tôi dìu anh vào.”
Lúc Trang Noãn Noãn đi đến, thì đã ngửi được trong gió đêm truyền đến một mùi rượu nhẹ, trong lòng cô giật mình, anh uống rượu rồi sao?
“Anh ấy làm sao vậy?” Trang Noãn Noãn tiến lên.