Lúc này, Kiều Huy Dương đang uống trà với trợ lý.
Bọn họ vẫn đang bàn chuyện này, đột nhiên điện thoại Kiều Huy Dương vang lên, ông ta cầm lên nhìn, cười nhạt: “Kiều Mộ Trạch gọi.”
“Nhất định là cậu ta muốn biết chuyện năm đó của Kiều tổng.”
Lý Đạt đoán.
Kiều Huy Dương biết không thể tránh được cuộc điện thoại này, ông ta nhận: “Alo, Mộ Trạch à! Có chuyện gì không?”
“Chú, cháu có chút chuyện muốn hỏi.” Kiều Mộ Trạch trực tiếp nói.
*À! Chuyện gì thế?” Kiều Huy Dương làm ra vẻ tò mò.
“Lần trước ở nhà cháu, lúc cháu về, chú có nói mấy câu, cháu muốn hỏi, cái chết của Trang Nghiêm Minh, có phải có liên quan đến ba cháu không? Chú có biết chuyện năm đó không?”
Kiều Mộ Trạch duy trì tỉnh táo, kiên nhẫn hỏi.
Kiều Huy Dương liền làm bộ không nhớ: “Chú nói gì? Gần đây trí nhớ kém quá, nhớ không nỗi.”
“Chú nói 6 năm trước, công ty có nguy cơ tài chính, chuyện Trang Nghiêm Minh giúp ba cháu trốn thuế, rốt cuộc là chuyện thế nào?” Kiều Mộ Trạch hỏi.
Sắc mặt Kiều Huy Dương đại biết, Kiều Mộ Trạch quả nhiên không buông tha chuyện tra xét, giọng nói của ông ta nghiêm túc lên mắt phần: “Mộ Trạch, chuyện đã qua không nên lật lại, cháu chỉ cần biết, những gì cháu có được bây giờ đều nhờ một tay của ba cháu, bất kể ông ấy có phạm tội gì, là con trai của ông ấy, cháu đều phải bảo vệ, tôn trọng ba cháu, đừng cố gắng suy đoán những chuyện đã qua.”
Tay Kiều Mộ Trạch nắm chặt lấy điện thoại, không khỏi siết lấy, nói như vậy, thực sự có liên quan đến ba anh sao.
“Có thể nói cho cháu chuyện đã xảy ra thế nào không?” Kiều Mộ Trạch hỏi lại.
“Mộ Trạch, chú nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bây giờ ba cháu đang an hưởng tuổi già, vui vẻ với mẹ cháu, không lẽ cháu còn muốn ông ấy đã già rồi lại phải ở tù sao?” Kiều Huy Dương không khỏi đe dọa, ông ta biết Kiều Mộ Trạch là một người con có hiếu.
Kiều Mộ Trạch nghe được những lời này, mày kiếm chau lại: “Được, cảm ơn chú đã cảnh báo, cháu hiểu.”
Nói xong, anh cúp điện thoại, nhưng trong nội tâm càng tò mò chuyện năm đó, rốt cuộc Trang Nghiêm Minh đã thay ba anh làm những gì.
Đến mức ông ấy phải chết, ba anh mới yên tâm.
Trong phòng trà, Kiều Huy Dương đặt điện thoại xuống, sắc mặt vẫn căng thẳng: “Kiều Mộ Trạch còn chưa chịu dừng điều tra, đúng là không biết điều.”
“Kiều tổng, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Chỉ có thể nhanh chóng ra tay với Trang Noãn Noãn, cô ta phải giống như ba mẹ mình vậy, chết không một tiếng động mới không khiến người khác hoài nghi.” Kiều Huy Dương cắn răng nói.
Lam Thiên Hạo đã thu dọng xong đồ, anh xách ba cái valy xuống dưới nhà, khi để đồ lên chiếc xe việt dã, ánh mắt Lam Sơ Niệm vẫn không thôi nhìn anh.
Lam Thiên Hạo nhìn cô, vì muốn dỗ cho cô vui vẻ, anh cũng vn XI TT G0 (Ty AI 5 cười: “Được rôi, có thời gian anh sẽ vê thăm eml “Vâng! Vậy cũng được! Anh nhớ chăm sóc cho mình! Có thời gian em sẽ qua gặp anh.” Lam Sơ Niệm ngoan ngoãn gật đầu.
Ánh mắt Lam Thiên Hạo đột nhiên rơi trên ngón tay nhỏ nhắn của cô, ngón giữa của cô đang đeo chiếc nhẫn kim cương anh đưa.
“Em thích chiếc nhẫn kim cương này à?” Lam Thiên Hạo trầm thấp hỏi.
“Thích ạt Đẹp lắm.” Lam Sơ Niệm đưa lên nhìn: “Em chỉ sợ bị paparazzi nhìn thấy, sau đó viết loạn lên.”
“Bọn họ sẽ viết gì?” Lam Thiên Hạo tò mò hỏi.
“Lần trước em đeo một chiếc nhẫn kim cương ở ngón giữa liền bị chụp lại, họ còn viết em có bạn trai, là bạn trai tặng.” Lam Sơ Niệm nói.
Gương mặt Lam Thiên Hạo ánh lên sự ngạc nhiên, ánh mắt trầm thấp đi máy phần: “Vậy em định không đeo nữa?”
Lam Sơ Niệm cười hắc hắc: “Em đeo chứ, coi như bị chụp rồi nói linh tính, em cũng không sợ! Cho bọn họ nói, là anh cho em mà.”
Nội tâm Lam Thiên Hạo không khỏi mất mát mấy phần, trong lòng cô anh cũng chỉ là anh trai, cô cái gì cũng không hiểu, cũng không thể trách cô.
Ngay lúc này, sau lưng anh có tiếng ho khan, sắc mặt mẹ Lam khó coi đang nhìn chằm chằm anh.
“Thiên Hạo, sao còn chưa đi?”