Trang Noãn Noãn có chút ngạc nhiên: “Sao lại không được trả hết một lúc chứ?”
“Không vì sao cả, chỉ cần làm như tôi nói là được” Kiều Mộ Trạch dứt lời, đứng dậy nói: “Tối nay ăn cơm ở nhà đi.”
Nhìn thấy anh đi vào bếp, Trang Noãn Noãn lập tức theo sau, cô muốn san sẻ công việc bếp với anh.
Ngay khi Kiều Mộ Trạch vừa bước đến cửa bếp thì đổi ý, quyết định lên lầu thay một cái áo ở nhà. Anh không biết rằng Trang Noãn Noãn đang đi theo sau lưng mình, anh không hề báo trước mà quay người lại.
Trang Noãn Noãn đang vội vàng theo sau, lại không ngờ đến anh lại quay lại, trong phút chốc, hai người va vào nhau, trán của Trang Noãn Noãn đập vào lồng ngực rắn chắc của anh.
Kiều Mộ Trạch lập tức duỗi tay ôm lấy eo cô tránh cho cô bị ngã.
Trang Noãn Noãn không để ý đến cơn đau trên trán, lùi lại hai bước kéo dài khoảng cách với anh “Xin lỗi.” Cô xin lỗi trước.
Kiều Mộ Trạch nhìn trán cô có chút đỏ, anh cũng có chút tự trách sao mình lại không để ý cô đang ở phía sau.
Anh đưa tay sang, xoa nhẹ trán cô: “Đụng đau rồi đúng không?”
Trang Noãn Noãn thấy anh đột nhiên lại dịu dàng như vậy, có chút bối rồi, tay chân luống cuống. Cô vội vàng lắc đầu: “Không đau!”
Sau đó cô lại lùi thêm một bước nữa, tránh khỏi bàn tay của anh.
Kiều Mộ Trạch giật mình, anh cảm giác cô luôn có bản năng muốn giữ khoảng cách an toàn với anh, trong lòng anh dâng lên cảm giác mất mát.
Anh không thể tưởng tượng được, nếu cô phát hiện ra cái chết của ba mẹ cô có liên quan đến ba anh vậy thì cô sẽ hận anh đến nhường nào, sẽ ghét bị anh tiếp cận đến nhường nào.
Thậm chí cả đời này cô cũng không muốn gặp lại anh.
“Tôi đi thay bộ khác, em khoan đừng vào phòng bếp.” Kiều Mộ Trạch nói xong, đi qua cô bước lên lầu hai.
Trang Noãn Noãn chớp mắt, đáy mắt thoáng qua một tia ấm áp. Bất kể thế nào thì cô cũng có thể cảm nhận được sự quan tâm của anh dành cho cô.
Chỉ có điều bây giờ cô không thể lo cho chuyện tình cảm của mình được, cô chỉ có thể làm việc và tìm ra hung thủ thực sự cho ba mẹ mình.
Cô vẫn đang đợi, đợi người đứng sau bức màn xuất hiện. Bây giờ cô không có cách nào khác để tìm hiểu chuyện đã xảy ra trong quá khứ, chỉ có thể đợi những người ở phía sau tưởng rằng cô đã điều tra được mà tự động xuất hiện.
Một lúc sau, Kiều Mộ Trạch thay một chiếc áo phông màu xám đi xuống lầu, anh ăn mặc thoải mái như vậy, giống như một chàng trai ấm áp, anh trai nhà bên. Mà lúc anh mặc tây trang thì đem lại cảm giác quý phái bức người, làm cho người ta khó mà tiếp cận được.
Trên người của một người đàn ông lại có hai loại khí chất khác nhau, thật là hiếm thấy.
Anh liếc nhìn cô rồi bước vào bếp, Trang Noãn Noãn lập tức đi theo anh vào, nhưng cô có chút bối rối không biết mình nên làm gì.
“Tối nay ăn gì vậy?”
“Mỳ Ý và bít tết, em đứng bên cạnh nhìn là được, đừng đụng lung tung.” Kiều Mộ Trạch không muốn để cô làm gì cả.
Trang Noãn Noãn đành phải ngoan ngoãn ở một bên xem, nhìn thấy kỹ xảo điêu luyện của người đàn ông này, cô có chút kinh ngạc, thiếu gia nhà giàu như anh sao lại cần tự mình nấu ăn chứ?
Tuy nhiên cô không hỏi mà chỉ im lặng quan sát, chờ bữa tối.
Xe của Lam Sơ Niệm đã đên cửa biệt thự của Lam Thiên Hạo, cô tự mình đi vào trước. Anh cả vẫn chưa về nhà!
Cô để tài xế đi về trước, dù sao thì cô cũng định ăn tối ở đây.
Mọi thứ trong biệt thự đều được sắp xếp gọn gàng, rất ấm áp và thoải mái, cô đi về phía ghế sô pha, bật hết đèn bên ngoài biệt thự và trong phòng khác lên, chờ anh cả trở về.
Cô nhàn rỗi không có gì làm, bắt đầu đi loanh quanh trong biệt thự, chẳng bao lâu đã bước ra khỏi phòng của cô, đi đến phòng làm việc, cô tò mò không biết anh cả mình giấu bí mật gì ở đây.
Cô đưa tay nhẹ nhàng mở cửa, bên trong trang trí vô cùng sang trọng, cô mỉm cười ngồi xuống chiếc ghế êm ái, sau đó vươn tay cầm một cuốn sách trên bàn lên.
Cô tuỳ ý lật ra trang đầu tiên của cuốn sách liền bị một câu nói mà anh viết trên đó làm cho sửng sốt.
Nét chữ mạnh mẽ, có lực, lộ ra khí chất nam tính, đây có lẽ là do anh cả viết! Nhưng dòng chữ này lại khiến Lam Sơ Niệm kinh ngạc.